Tình huống thực tế là như thế này. Thừa dịp những bức tượng yêu tinh bị hấp dẫn bởi đồng Galleons cực lớn, Snape đi đến bên cạnh Salazar.
“Vì sao không đi?” Salazar dùng giọng lạnh như băng chất vấn anh, y không hiểu, rõ ràng có cơ hội tốt như vậy vì sao Snape không chạy. Như lúc trước khi y rời khỏi tòa thành Slytherin, cha nói với y tuyệt đối không được quay đầu lại, hãy cứ tiếp tục chạy đi.
“Tôi không bao giờ bỏ lại bạn mình mà đi.” Snape thật ra muốn nói rằng Slytherin sẽ không phản bội tình bạn của mình, nhưng ở thời đại này người duy nhất có tư cách tự xưng Slytherin chỉ có người trước mặt, anh đành thôi, thay đổi một cách khác thể hiện quyết tâm của mình.
Salazar bình tĩnh nhìn Snape, anh cũng không sợ hãi chút nào nhìn Salazar. Vì vừa rồi đối phó với những bức tượng khó chơi nên hai người hơi chật vật, trên mặt, trên người đều có mồ hôi, bùn đất. Nhưng hai người đều có thể thấy rõ ràng đôi mắt của đối phương. Đôi mắt màu đen và màu xanh biếc nhìn nhau không chớp. (NN: 2 anh định chơi trò ai chớp mắt trước sẽ thua à O^O)
Ầm! Một tiếng vang thật lớn, hai người lấy lại tinh thần nhìn về nơi phát ra tiếng động. Những bức tượng yêu tinh đánh nát cũng tự khôi phục đang nổ thành mảnh vụn, hơn nữa lần này không bao giờ… có thể hợp lại như cũ được nữa. Giờ phút này hai người Snape như đứng ở một mỏ đá bình thường, “Đi thôi.” Salazar nói.
“Được.” Snape đuổi kịp Salazar, lần này hai người sóng vai cùng đi. Thế nhưng không biết có phải Snape hoa mắt hay không, trong lúc đi dường như anh nhìn thấy khóe miệng Salazar nhếch lên giống như đang cười.
Suốt đường đi cả hai không nói chuyện, rất nhanh đã đến nơi mà vừa rồi nhìn thấy xuyên qua những bức tượng yêu tinh.
Snape há mồm muốn nói gì, nhưng lại cố sức kiềm lại. Đó là hai bức tượng rồng xanh xứ Wales tỷ lệ 1:1 đứng đối diện nhau, miệng bức tượng ở trạng thái phun lửa, hai ngọn lửa từ hai con rồng đan vào cùng một chỗ hình thành một hàng chữ, “Lăng mộ ở phía sau.”
Dù nơi này là mộ của ai, thì chỉ với cái biển báo mới mẻ độc đáo cũng đủ làm cho người ta không nói được lời nào. Snape cố gắng hồi nhớ lại một số sự kiện lịch sử pháp thuật mà anh đã sớm trả lại cho giáo sư Binns, hy vọng có thể đoán ra là ai có thưởng thức độc đáo như vậy.
“Chúng ta đi thôi, nó đã nói cho chúng ta biết, lăng mộ ở phía sau.” Snape nhìn Salazar nói như đúng rồi càng thêm bó tay, ai có thể nói cho anh biết, vì sao Salazar Slytherin vĩ đại lại như thế… Như thế… thật thà! (Thập Nhị: kỳ thật anh muốn nói là ngốc phải không. Giáo sư: Avada Kedavra! Chỉ cần dám vũ nhục Salazar Slytherin vĩ đại đều phải bị Avada Kedavra, dám bất kính với Salazar Slytherin vĩ đại đều phải Avada Kedavra! Thập Nhị: vậy được rồi, trước tiên anh tự Avada Kedavra chính mình đi =.=. Giáo sư:…) (NN: SS như vậy rất manh! Rất đáng iu! >____<)
Tuy nhiên lời Salazar nói đúng là cách duy nhất, Snape đã thử qua, trừ việc xuyên qua hai con rồng trước mắt, những nơi khác nhìn khá trống trải giống như bị một bức màng vô hình chặn không qua được.
Snape ném cho mình một thần chú tăng nhanh, vượt qua Salazar đi về phía trước. Salazar lẩm bẩm gì đó, rồi cũng đuổi theo Snape rất nhanh.
Vì những bức tượng yêu tinh vừa rồi suýt chút nữa biến bọn họ thành thịt vụn, Snape sinh ra lòng cảnh giác cao độ đối với hai bức tượng điêu khắc giống hệt rồng này. Phải biết rằng bức tượng yêu tinh vừa rồi dù rất đáng sợ nhưng cơ thể chỉ như quỷ khổng lồ, mà hai bức tượng rồng này kích thước giống hệt rồng thật, so sánh bọn chúng với nhau, Snape và Salazar coi như khá cao giờ chỉ như con kiến.
Nếu bọn họ đi giữa hai bức tượng, sau đó hai bức tượng rồng cũng đột nhiên sống lại giơ chân đạp một cái, bọn họ sẽ lãnh đủ. Thế nhưng khi bọn họ cẩn thận đi qua con đường lớn giữa hai con rồng, chúng không sống lại.
Snape thở phào nhẹ nhõm, xem ra hai con rồng này chỉ như biển chỉ đường mà thôi. Anh không hiểu, rốt cuộc là ai thích dùng một đám yêu tinh không có mấy tác dụng làm thành bức tượng để đập người, lại để loài rồng có lực chiến mạnh mẽ làm vật trang trí đây? Vào lúc này anh cũng không có dư thừa thời gian để tự hỏi cái vấn đề thâm ảonày, bởi vì, “Lăng mộ ở phía sau.”
“Quả nhiên là lăng mộ ở phía sau.” Lời nói của Salazar lần thứ hai đả kích Snape, bây giờ dù thế nào anh cũng không nhìn ra vị xà tổ Slytherin này có chỗ nào âm hiểm giả dối. Ngài cũng đừng thật thà quá như vậy được không, không cần dùng cái giọng điệu, “Quả nhiên nó nói không sai, đúng là như vậy!” nói chuyện được không.
Thật ra Salazar nói không sai, đúng là lăng mộ ở phía sau, sau khi bọn họ đi qua biển rồng chỉ đường, đột nhiên hiện ra trước mặt bọn họ. Đó là một ngọn núi, nếu như không có cái cửa vào kiểu dáng kỳ quái, thì đúng là một ngọn núi, đáng tiếc cái cửa kia thật sự tồn tại, chỗ đó không chỉ là ngọn núi. Còn cái cửa kia, nếu không nhìn vào kiểu dáng giống một cái đầu cọp răng kiếm đang há mồm, vậy nó chính là một cái cửa, đáng tiếc cái đầu cọp kia thật sự tồn tại, cho nên đó không chỉ là cái cửa, đó là một cái cửa kiểu dáng đầu cọp răng kiếm.(=.=!!! NN: lằng nhằng phát sợ! Chúng ta có thể hiểu là gs bị choáng @^@… Hoặc là… Tác giả muốn troll chúng ta XD.)
Được rồi thật ra là có một ngọn núi trên đó có một cái động, cửa động được tạo thành cái cửa hình thù kỳ quái. Snape thật không muốn đi vào, riêng kiểu cánh cửa kia đã khiến anh khó chịu. Giống như là phong cách của Dumbledore hay là Chúa tể Hắc ám, thật sự làm cho dạ dày anh đau chịu không nổi. Lại còn trước đó, từ đầu khi bọn họ tiến vào hang động đã gặp rắc rối đến tận bây giờ, hiện tại Snape đã có ấn tượng không tốt với cái gọi hang động.
Nhưng không đi vào không được, Snape quay đầu lại nhìn, nơi mà bọn họ vừa đi qua đang từ từ biến mất, nếu bọn họ còn đứng ở chỗ này, có lẽ thứ biến mất tiếp theo sẽ là bọn họ. Snape luôn cảm thấy dường như có người đang điều khiển tất cả, từng bước một đưa bọn họ đẩy vào trong cái hang động này. Không để cho Snape tiếp tục tự hỏi, Salazar nắm tay anh, trực tiếp đi về phía cánh cửa kỳ quái kia.
Được rồi, học được cách đơn giản hóa vấn đề phức tạp, đây chính là hành vi chuẩn tắc của Slytherin. Đi vào rồi sẽ biết.
Hai người đi qua cửa động hình cọp răng kiếm, lúc đi qua, hai cái răng nhọn chói lóa như muốn đâm thủng bọn họ bất cứ lúc nào, thật là khiến người ta thấy áp lực lớn mà. Sau khi bọn họ đi qua, cửa cư nhiên giống như một bàn tay “phanh” một tiếng khép lại, bọn họ bị nhốt ở trong sơn động, chỉ có thể tiếp tục đi lên phía trước.
Trong hang động không tối, có thể nhìn ra dấu vết cải tạo, rất bằng phẳng, trải rộng bốn phía, vách tường hai bên cũng rất phẳng phiu với những bức tranh kéo dài liên tục, kể cả trần nhà nối liền đều được sửa chữa. Trần nhà và vách tường hai bên được gắn những viên ngọc châu rất lớn, cho nên trong động rất sáng. Nếu không phải biết trước nơi này là hang động, chắc chắn sẽ có người cho rằng nơi này là cung điện của một vị quốc vương nào đó.
Vì cẩn thận, hai người không đi về phía trước mà quan sát những bức tranh trên vách tường hai bên. Nếu nơi này thật là lăng mộ, vậy những bức tranh này chắc là bức tranh về cuộc đời chủ nhân ngôi mộ.
Quan sát mấy bức tranh gần cửa, lại đi vài bước về phía trước thử thăm dò, tiếp tục nhìn mấy bức phía sau, Snape hơi nhụt chí, bởi vì chúng đều là tranh về các yêu tinh, rất nhiều chủng loại, rất nhiều hình thức khác nhau. Hiện tại nếu có người nói với Snape nơi này là lăng mộ yêu tinh, anh chắc chắn sẽ đồng ý.
Bởi vì thử thăm dò không có xảy ra cái gì ngoài ý muốn, hai người Snape cẩn thận, đi nhanh về phía trước. Đi khoảng một giờ, rốt cuộc bọn họ không cần phải xem hành lang có vẽ tranh yêu tinh. Phía trước xuất hiện một cái hồ, giữa hồ có một bàn ngọc thạch rất lớn cỡ bàn đánh bóng bàn, có ba con đường bằng đá cẩm thạch phân chia theo 3 hướng khác nhau và đều hướng về bàn ngọc giữa hồ.
Trong đó một cái là nơi bọn họ đang đứng, mặt khác hai cái xa xa thoạt nhìn không khác lắm với con đường bọn họ đang đứng, phía sau đêu có một cái hang động.
“Xem ra nơi đó chính là nơi chúng ta muốn đến.” Snape cau mày nói với Salazar. Hai con đường này là dùng làm gì đây, chẳng lẽ có một cái có thể đi ra ngoài. Salazar gật gật đầu, Snape nghĩ cũng như y. Hai người đi đến cái bàn ngọc kia. Chỉ kém một bước sau bọn họ, từ hai con đường thông với hang động cũng xuất hiện hai nhóm người tiến đến, bọn họ cũng đi lên con đường hướng đến bàn ngọc.
“Severus, Salazar!” Snape nghe được giọng nói rất quen thuộc truyền đến từ một con đường, tập trung nhìn lại, đó là những người đi cùng bọn họ, nhóm người Godric.
Bốn nhà sáng lập lần thứ hai tập hợp.