Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Điều Đỗ Khê Nhiễm chưa nói với Diệp Nam Nịnh chính là ngoài việc được chuyên viên tuyển dụng liên hệ thì lần trước, một bạn học cũ đang làm việc ở nước ngoài đột nhiên gọi cho cô. Đối phương biết cô có ý định nghỉ việc nên cật lực mời cô sang công ty mình làm.
Tuy cũng biết không thể nào tự dưng ra nước ngoài làm việc được nhưng đúng là Đỗ Khê Nhiễm cũng có thêm sự lựa chọn. Thế là cô thử nộp hồ sơ cho Big 4 của Wall Street, nếu được tuyển thì cũng có thêm lợi thế khi đàm phán với các công ty trong nước, nào ngờ lại nhận được offer từ hai công ty trong số đó.
Đỗ Khê Nhiễm nói xong, Diệp Nam Nịnh mới chớp chớp mắt, đáng thương nói: “Vậy... em có thể ngồi dậy được không?”
“Chị đâu có bắt em quỳ.” Đỗ Khê Nhiễm vừa nói dứt câu thì Diệp Nam Nịnh đã bò dậy như trút được gánh nặng. Cô nằm dài trên sô pha như kiệt sức, thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại khó tin hỏi, “Vậy nên chị không phải đi du học mà là đi làm việc à?”
“Ừ.” Đỗ Khê Nhiễm không nhịn được véo mũi cô nàng, hỏi, “Với cả, ai bảo em chị tuổi này thì không được du học? Học, học nữa, học mãi, biết chưa?”
“Biết, biết.” Diệp Nam Nịnh gật đầu lia lịa, cười ngại ngùng, “Em chỉ thấy hơi kinh ngạc nên mới nhanh mồm thôi. Em sai rồi.”
“Vậy em có biết một đạo lí khác không...” Đỗ Khê Nhiễm kề sát vào tai bạn gái, thấp giọng nói mấy chữ. Diệp Nam Nịnh lập tức đỏ như tôm luộc.
Đêm khuya, Diệp Nam Nịnh hiểu được sâu sắc đạo lí “Phụ nữ ba mươi như sói” mà chị nói.
Hôm sau, tin Đỗ Khê Nhiễm nghỉ việc đã lan truyền khắp công ty. Tất cả đều đang chú ý động thái của hai người, lại phát hiện Diệp Nam Nịnh cũng trình đơn xin nghỉ.
Lisa mặt ủ mày chau nhìn hai tờ đơn, khuyên nhủ trong vô vọng một phen rồi đành làm theo quy trình.
“Cậu nghỉ việc thật hả?” Lúc ăn trưa, Hồ Giai Húc không xác định hỏi, “Cũng đâu nghiêm trọng đến vậy nhỉ? Chờ qua mấy hôm nữa thì mọi người sẽ quên chuyên này thôi, dù sao cũng bận bù đầu mà. Hơn nữa, đồng tính luyến ái cũng không phải chuyện hiếm, chủ yếu là hai người ở cùng công ty nên mới tương đối gây chú ý. Nếu Đỗ tổng đã nghỉ việc rồi thì đâu ảnh hưởng đến công việc của cậu nữa.”
Diệp Nam Nịnh trấn an: “Không phải, chỉ là mình định đi du học thôi.”
“Thật à?” Hồ Giai Húc vui vẻ nói, “Vậy tốt rồi.”
Minh Sương hài lòng gật đầu, rất tán thành cách làm của bạn: “Tìm được trường chưa? Trường của mình hồi trước được đấy, có cần cung cấp cho cậu ít tài liệu không?”
“Được chứ.” Trước đó Diệp Nam Nịnh đã nhìn trúng mấy trường, trong đó có nơi mà Minh Sương từng học.
Ba người ngồi đây thảo luận việc chọn trường, đột nhiên nghe thấy đằng xa dấy lên một trận xôn xao. Diệp Nam Nịnh cũng không để ý, chỉ tập trung nghe Minh Sương nói về những điểm cần chú ý và chi tiết khi đi du học. Đang nghe đến mê mẩn thì Hồ Giai Húc lại vội vàng vỗ cô mấy cái: “Trời đất ơi, Diệp tổng gọi Đỗ tổng lên văn phòng rồi!”
Diệp Nam Nịnh ngơ ngác ngẩng đầu: “Diệp tổng gì?”
“Thì Diệp tổng Diệp Nghị Vân chứ gì! Mới rồi Diệp tổng đến đây, đích thân gọi Đỗ tổng đi rồi.” Hồ Giai Húc chỉ vào cửa thang máy giờ đã khép lại, nói.
Diệp Nam Nịnh chợt bừng tỉnh, vội vọt đến thang máy. Hiện đang là giờ ăn trưa, có rất nhiều người đi từ trên xuống. Mãi không đợi được thang, dưới tình thế cấp bách, cô quay lưng chạy vào lối thoát hiểm.
Trong văn phòng trên tầng cao nhất, Đỗ Khê Nhiễm đứng trước bàn, nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt nghi hoặc, khó hiểu: “Diệp tổng, ngài tìm tôi có việc gì không?”
Vừa nói xong, cô lại thấy người nọ đứng dậy khỏi ghế, bước đến bên cửa sổ sát sàn một lúc, nắm tay đặt bên môi. Sau đó, đối phương quay đầu nhìn cô, ngập ngừng suốt nửa phút như không biết phải mở lời thế nào, rồi vươn tay chỉ về phía cô: “Đỗ Khê Nhiễm, cô muốn nghỉ việc?”
“Phải...” Đỗ Khê Nhiễm không ngờ chuyện mình nghỉ việc lại kinh động đến cấp cao, lại còn đích thân tới hỏi. Nhất thời, tâm trạng cô có phần phức tạp, vừa thấy vui nhưng đồng thời cũng lo đối phương sẽ hỏi mình về chuyện tình cảm.
Quả nhiên, câu hỏi tiếp sau đó của ông chính là: “Vì chuyện tình cảm với Diệp Nam Nịnh sao?”
Đỗ Khê Nhiễm im lặng một lúc. Thấy vẻ mặt Diệp Nghị Vân hết sức nghiêm túc, cô nói: “Cũng không hoàn toàn do nguyên nhân đó mà còn vì kế hoạch của bản thân nữa. Tôi đã làm việc trong công ty...”
Còn chưa nói dứt câu thì Diệp Nghị Vân đã ngắt ngang lời cô: “Hai người đang yêu nhau à?”
“Phải.” Đỗ Khê Nhiễm đáp chắc chắn.
Văn phòng im lặng trong giây lát. Đỗ Khê Nhiễm thấy ông ta đi tới đi lui, lòng lại căng thẳng, trong đầu xuất hiện rất nhiều suy đoán.
Cô lẳng lặng chờ đợi. Cuối cùng, Diệp Nghị Vân dừng chân, tiếp tục nghiêm túc hỏi: “Hai người bắt đầu hẹn hò thế nào?”
Hoàn toàn không ngờ đối phương lại hỏi như thế, Đỗ Khê Nhiễm dừng một chút: “... Thì thích nhau, xong hẹn hò thôi?”
Diệp Nghị Vân hít sâu một hơi, lại hỏi: “Bên nhau bao lâu rồi?”
Đỗ Khê Nhiễm có ảo giác như mình gặp phải trùm nhiều chuyện. Chính vào lúc cô đang ngẫm xem lại sao Diệp tổng lại thay đổi thất thường như thế thì cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy mở, Diệp Nam Nịnh thở hồng hộc chạy vào: “Đỗ tổng!”
Đỗ Khê Nhiễm giật mi mắt, vội bước đến cửa đẩy cô nàng ra ngoài theo phản xạ, nhỏ giọng nói: “Có biết đây là đâu không? Mau về đi.”
Nào ngờ Diệp Nam Nịnh lại sống chết không chịu ra ngoài. Bị Đỗ Khê Nhiễm đẩy dính chặt lên cửa, cô mở miệng hỏi: “Ba, ba tìm chị ấy làm gì?”
“Mau về đi, ở đây không có chuyện... Em mới gọi cái gì?” Đỗ Khê Nhiễm chợt sửng sốt, sau đó cứng đờ quay đầu, nhìn về phía người đang chú ý động thái của các cô là Diệp Nghị Vân, biến sắc nói, “Ba?”
Diệp Nghị Vân lên tiếng thật khẽ, gần như là không thể nghe thấy: “Ơi.”
Đỗ Khê Nhiễm: “...”
Đỗ Khê Nhiễm run giọng hỏi: “Ba ruột?”
Diệp Nam Nịnh chậm rãi gật đầu.
Đỗ Khê Nhiễm: “......”
Diệp Nghị Vân, Diệp Nam Nịnh.
Cùng một họ mà cô lại chưa bao giờ liên tưởng đến việc hai người này có thể có liên quan đến nhau!
Đỗ Khê Nhiễm không ngừng nhìn qua nhìn lại giữa hai người, phát hiện bọn họ đều có vẻ lạnh nhạt, bình thản y hệt. Vốn chỉ cảm thấy rất khó đoán được suy nghĩ của họ thôi nên trước giờ cô chưa từng suy xét qua khả năng hai người sẽ là cha con. Hiện tại nhìn hai người đứng cạnh nhau mới nhận ra phong thái của bọn họ khá tương tự.
“Em giấu kĩ quá đấy.” Đỗ Khê Nhiễm hạ giọng nói, trên mặt vẫn là vẻ kinh ngạc.
Diệp Nam Nịnh lí nhí đáp: “Ngại quá, không tìm được cơ hội kể chị nghe nên quên luôn...”
“Khụ.” Diệp Nghị Vân ho khan một tiếng, tìm về sự chú ý.
“Ba, tự dưng ba tìm Đỗ tổng làm gì?” Diệp Nam Nịnh tiến lên, hỏi ông một lần nữa.
Diệp Nghị Vân nói: “Chỉ tò mò thôi.”
“Tò mò cái gì?”
“Tò mò hai đứa yêu nhau thế nào.”
Diệp Nam Nịnh trầm ngâm rồi nói: “Con theo đuổi chị ấy.”
Đồng tử Diệp Nghị Vân hơi co lại: “Vậy trước đó con...?”
“Cũng thích con gái. Xin lỗi ba.” Diệp Nam Nịnh gục đầu, giọng điệu hết sức tha thiết.
Hai người dùng dằng một lúc, không khí trầm lắng đến mức chỉ có thể nghe được tiếng thở của bản thân. Cô không dám ngước lên nhìn sắc mặt Diệp Nghị Vân.
Sau đó, tiếng bước chân vang lên, Diệp Nghị Vân đi đến trước mặt, đặt tay lên vai Diệp Nam Nịnh.
Hai mắt Diệp Nam Nịnh run rẩy nhắm chặt. Sau, cô nghe ông nói: “Có gì mà con phải xin lỗi? Không phải con chỉ thích một người thôi sao?”
Diệp Nam Nịnh ngơ ngác, người căng chặt, ngẩng đầu nhìn ông bằng ánh mắt khó tin: “Ba...”
“Con bé ngốc.” Diệp Nghị Vân chậm rãi đặt tay lên đầu cô nàng. Bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng ông cũng xoa được đầu con gái, tiếc là giờ con gái đã cao, động tác không còn tự nhiên như lúc bé, “Con mạnh khỏe mới là quan trọng nhất, bằng không ba biết ăn nói với mẹ con thế nào?”
Không rõ là vì nhắc đến mẹ hay bởi vì bàn tay trên đỉnh đầu quá ấm áp khiến đôi mắt Diệp Nam Nịnh ầng ậng nước.
“Đến tận bây giờ mới biết con thích con gái, là sơ sót của bọn ta.” Diệp Nghị Vân nói, “Lần trước dì Phó của con còn nhắc khéo, bảo ba quan tâm đến chuyện tình cảm của con một chút, không ngờ lại là việc này.”
Tối hôm Đỗ Khê Nhiễm đến nhà họ Diệp làm khách, Diệp Nghị Vân về đến nhà, Phó Tiệp nói với ông việc Diệp Đình Sương rời đi, sau đó lại ngập ngừng nhắc đến vấn đề tình cảm của Diệp Nam Nịnh. Bà nói là vô tình nghe được mấy lời, không rõ rốt cuộc chuyện là thế nào, chỉ dặn ông chú ý một chút để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trong công ty.
Phó Tiệp nói lấp lửng, Diệp Nghị Vân cũng không hiểu lắm, chỉ lưu ý hơn một chút lúc làm việc, nào ngờ lại nghe được chuyện này từ miệng cấp dưới. Thế nên ông mới gọi Đỗ Khê Nhiễm lên hỏi chuyện, ngay cả cơm trưa cũng chẳng rảnh mà ăn.
“Ba thật sự không trách con sao?” Diệp Nam Nịnh run giọng hỏi.
“Mấy năm nay không chăm lo cho con được chu đáo đã là lỗi của ba, sao còn mặt dày mà đi trách con.” Diệp Nghị Vân nói, “Chỉ cần con thích, con cảm thấy đáng giá là được. Đừng để tâm đến những gì người khác nói, con không có sống cho người ta nhìn. Nếu ai lấy việc này ra bắt nạt con, cứ nói với ba, ba giúp con xử lí người đó.”
Lời này cứ như con nít trong nhà đánh nhau với người ta, phụ huynh muốn ra bênh vậy. Diệp Nam Nịnh cười cười, nước mắt lăn khỏi khóe mi, sau đó ôm chặt lấy ông: “Cảm ơn ba.”
Diệp Nghị Vân cứng đờ cả người. Đã lâu lắm rồi con gái không chủ động ôm ông. Ông gượng gạo nâng tay, vỗ vỗ lưng con gái, sau đó đẩy cô nàng ra: “Rồi, rồi, mau đi làm chuyện của các con đi, đừng nán lại đây lâu.”
Diệp Nam Nịnh còn chưa kịp điều chỉnh lại cảm xúc đã bất ngờ bị đuổi ra ngoài.
Đỗ Khê Nhiễm bước đến cửa, lại quay đầu nhìn Diệp Nghị Vân, cười nói: “Diệp tổng, ngài yên tâm, cháu sẽ đối xử tốt với em ấy.”
Diệp Nghị Vân phất phất tay, ý bảo hai người đi mau.
Chờ đến khi chung quanh trở nên im ắng, Diệp Nghị Vân mới lau đi giọt nước mắt trên khóe mi, nhịn không được gọi cho Phó Tiệp: “Vợ... mới rồi... Nam Nịnh chủ động ôm anh!”
Phó Tiệp: “Tiền đồ. Đừng nói anh khóc đấy nhé?”
Diệp Nghị Vân: “Khụ, sao có thể.”
“Phải không? Vậy gọi video thử xem.”
“Thôi thôi, anh phải làm việc.”
Diệp Nghị Vân cúp điện thoại, xem tài liệu được đưa đến từ bộ phận Nhân sự, nét mặt bất chợt căng thẳng... sao Diệp Nam Nịnh cũng xin nghỉ việc?
Ông lại tất tả xuống lầu tìm người. Các nhân viên trong khu làm việc nhìn đến Diệp Nghị Vân lại xôn xao, sau đó thấy ông sải bước đi đến trước chỗ ngồi của Diệp Nam Nịnh: “Sao con cũng xin nghỉ việc thế này?”
Tất cả mọi người đồng loạt ngó sang, không biết sếp lớn sẽ giải quyết chuyện này thế nào, đều tập trung tinh thần chờ diến biến tiếp theo.
Diệp Nam Nịnh nghe thế thì đáp: “Con định đi du học.”
“Du học? Con suy nghĩ kĩ rồi à?”
“Vâng.”
“Vậy được, để ta giúp con liên hệ trường học.” Diệp Nghị Vân nói.
“Không cần phiền đâu ạ.” Diệp Nam Nịnh định từ chối theo thói quen.
“Để người làm cha này làm chút chuyện cho con đi.” Diệp Nghị Vân nói với giọng cảm thán.
Diệp Nam Nịnh trầm tư: “Vậy được, cảm ơn ba.”
“Khách khí cái gì chứ.” Có thể làm chút chuyện cho con gái, Diệp Nghị Vân thư thái rời khỏi khu làm việc, lại xem nhẹ ánh mắt khiếp sợ của những người khác.
Mọi người cứng đờ nhìn sang Diệp Nam Nịnh, cả đám ngây ra như phỗng. Cuối cùng vẫn là Hồ Giai Húc hô lên trước tiên: “Trời má! Tiểu Diệp! Cậu với Diệp tổng là quan hệ gì?!”
Diệp Nam Nịnh nghĩ mình sắp rời khỏi công ty, hơn nữa cuộc nói chuyện vừa rồi cũng đã thuyết minh tất cả, bèn ấp úng nói: “Ông ấy... là ba mình.”
Mọi người:!!!!!!
Lược qua cảm xúc khiếp sợ, mọi người bắt đầu ngẫm lại xem mình có bắt nạt Diệp Nam Nịnh bao giờ chưa.
Dưới sự đả kích liên tiếp, các đồng nghiệp giờ đã chết lặng, ánh mắt khi nhìn Đỗ Khê Nhiễm cũng phần nào thay đổi. Vốn còn có người hoài nghi Đỗ Khê Nhiễm thiên vị người quen, kết quả không ngờ cô nàng này lại nhảy lên thành “con rể” của sếp? Nói không chừng sau này còn là cấp trên của tất cả bọn họ!
Như đoán được suy nghĩ của mọi người, Đỗ Khê Nhiễm lên tiếng giải thích: “Tôi cũng vừa mới biết... thì ra quan hệ của tôi với Chính Hòa lại sâu sắc tới vậy.”
Mọi người:... Cô có thể cười vui vẻ hơn chút nữa được không?
_____________
Đỗ công chúa: Được ba vợ tán thành, tôi tự hào!
Minh Sương:... Tôi sợ hãi.
_____________
Muốn làm truyện mớiiii uhuhu.