Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Sáng sớm, Đỗ Khê Nhiễm đứng trước tủ quần áo, kiểm tra lại nhiệt độ thêm lần nữa, không chênh lệch với hôm qua là mấy.
Cô lấy áo phao ra, lại liếc sang chiếc áo khoác bên cạnh, tạm dừng giây lát rồi xách áo khoác ra mặc thử. Đẹp thì có đẹp thật, nhưng vẫn không ấm bằng áo phao.
Suy ngẫm một lúc, Đỗ Khê Nhiễm vẫn quyết định chọn áo phao. Dù sao sức khỏe là thứ mong manh, để kiếm càng nhiều tiền thì vẫn phải có một thân thể khỏe mạnh mới được.
Lúc sang nhà đối diện ăn sáng, cô còn cố tình để ý cách ăn mặc của Diệp Nam Nịnh: “Trời rét như thế, em chỉ khoác mỗi cái áo khoác không lạnh à?”
“Không lạnh.” Diệp Nam Nịnh nói. Cô chịu lạnh tương đối tốt. So với mùa đông thì cô sợ cái nắng gay gắt của ngày hè hơn.
“Sao mà không lạnh được. Coi chừng bị cảm. Đi thay cái áo khác đi.” Đỗ Khê Nhiễm dặn dò.
Diệp Nam Nịnh vốn không muốn thay, nhưng mà... Đỗ tổng đang quan tâm cô kìa!
“Để em đi thay.” Cô buông đũa, nhanh chóng bước vào phòng ngủ thay đồ, hai phút sau đã đổi một chiếc áo khoác dáng dài trở ra.
Đỗ Khê Nhiễm: “... Không có áo phao, áo bông các thứ sao?”
“Hình như có một cái.” Diệp Nam Nịnh ngẫm lại rồi do dự hỏi, “Chị muốn em mặc đồ bông à?”
Đỗ Khê Nhiễm bình tĩnh uống nước: “Giữ ấm hơn.”
“Được.” Diệp Nam Nịnh không nói hai lời, lập tức đi thay cái áo phao màu trắng, quanh nón trùm còn có một vòng lông mềm, tôn nước da cô trông càng trắng mịn, còn có cảm giác ấm áp.
“Không tệ. Đẹp.” Cuối cùng Đỗ Khê Nhiễm cũng hài lòng.
Diệp Nam Nịnh cười híp cả mắt.
Đỗ Khê Nhiễm cũng cười, cười cô nàng giờ trông như bé khờ. Sao trước kia không phát hiện cô nàng này cũng có đôi lúc khờ khạo thế nhỉ?
Ăn sáng xong, Đỗ Khê Nhiễm giúp Diệp Nam Nịnh dọn phòng bếp rồi cùng nhau ra ngoài. Phát hiện Diệp Nam Nịnh xách thêm một hộp đồ ăn, cô ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay em làm nhiều đồ lắm à?”
“Vâng, làm thêm một phần cho Minh Sương. Chỉ có hôm nay thôi.” Diệp Nam Nịnh bất đắc dĩ nói, sau đó nhanh chân đi đỡ cửa thang máy, “Đỗ tổng, nhanh lên.”
Đỗ Khê Nhiễm sải bước tiến vào, liếc nhìn hộp đồ ăn trong tay đối phương một cái, bụng nghĩ thầm sáng hôm qua em mới từ chối đem cơm cho Minh Sương xong mà hôm nay đã vả mặt rồi, đúng là không tin được lời con gái nói mà.
Suốt đường đi, Diệp Nam Nịnh muốn trò chuyện với Đỗ Khê Nhiễm, lại phát hiện đối phương cứ luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, không rõ có ngủ thật hay không nhưng cô cũng không dám tùy tiện quấy rầy.
Đến công ty, hai người một trước một sau bước vào chỗ ngồi. Nhóm lão Lý ngồi ngoài cùng, đối diện là nhóm Hồ Giai Húc. Chỗ của Diệp Nam Nịnh thì nằm ở hàng thứ hai, cùng hướng với chỗ Hồ Giai Húc, thế nên thường phải đi ngang hàng đầu. Trước kia toàn là đụng mặt Hồ Giai Húc rồi chào nhau một tiếng, nhưng hôm nay Hồ Giai Húc còn chưa đến, mà Minh Sương thì đã ngồi vào chỗ từ sớm. Cô cởi áo khoác, bên trong là một chiếc váy liền ôm sát. Dáng người xinh đẹp, vai khoác áo choàng, thấy Diệp Nam Nịnh thì vẫy vẫy tay quyến rũ, sau đó cầm hộp sữa trên bàn đưa ra trước mặt bạn: “Mua dư, cái này cho cậu.”
Diệp Nam Nịnh đang định từ chối thì người nọ đã dúi vào tay cô: “Yên tâm, Hồ Giai Húc cũng có.”
Diệp Nam Nịnh ngó sang chỗ ngồi của Hồ Giai Húc, quả nhiên có một hộp sữa đặt ở đó. Cô đành nói tiếng cảm ơn rồi đưa cơm hộp cho đối phương.
Minh Sương cười gian, hạ giọng nói: “Nếu Hồ Giai Húc nhìn thấy chắc sẽ tức chết. Mình đã chờ mong muốn biết mặt cậu ấy lúc trưa sẽ ra sao lắm rồi.”
Nghĩ đến phản ứng của Hồ Giai Húc, Diệp Nam Nịnh cũng thấy buồn cười.
Hình ảnh hai người nhỏ giọng trò chuyện, còn cười trộm cùng nhau thật sự khá là gây chú ý. Đỗ Khê Nhiễm liếc hai người với vẻ mặt không cảm xúc rồi bước nhanh vào văn phòng, quăng túi xách lên bàn “bịch” một tiếng.
“Đỗ tổng, chị sao vậy?” Hứa Hoan vừa theo vào bị hành động ấy làm hoảng sợ.
Đỗ Khê Nhiễm quay đầu lại: “Không có gì.”
“Không có gì sao chị quăng túi làm chi?” Hứa Hoan tò mò bước vào, đặt tài liệu trong tay lên bàn, “Đây là đồ chị muốn, em để đây hết nhé.”
“Ừ.” Đỗ Khê Nhiễm ngồi xuống, xoa xoa trán. Thấy Hứa Hoan vẫn chưa đi, cô hỏi, “Còn gì nữa không?”
“Cái này nên là em hỏi chị mới đúng. Không phải lúc sáng chị nhắn tin gọi em đến văn phòng tìm chị sao?” Hứa Hoan kinh ngạc. Thấy chị sếp cau mày, cô không khỏi quan tâm, “Đỗ tổng, chị không khỏe ở đâu à?”
“Chị mặc nhiều vậy mà, khỏe lắm.” Đỗ Khê Nhiễm bực dọc nói.
Hứa Hoan: “Em thấy chị có hơi nóng trong người thật đấy.”
“...”
Đỗ Khê Nhiễm không muốn lãng phí thời gian với vấn đề này nữa, dặn dò nhiệm vụ xong thì văn phòng chỉ còn lại mình cô. Làm việc một lúc, cô lại hoạt động vai cổ rồi bưng ly lên uống nước. Trong lúc lơ đễnh, cô có liếc mắt nhìn qua chỗ ngồi chung, để ý thấy bóng dáng đang chăm chú làm việc của Diệp Nam Nịnh.
Không thể nói là cố tình để ý, chẳng qua Diệp Nam Nịnh quá nổi bật, cả gương mặt lẫn dáng người hết chỗ chê. Một người đẹp nhất khi đang nghiêm túc, mà người đẹp nghiêm túc thì đã đẹp lại càng đẹp hơn.
Thảo nào vừa vào công ty có mấy hôm mà Minh Sương đã nhìn trúng Diệp Nam Nịnh. Như thế ai nhìn mà không mê?
Chính vào lúc cô đang mải ngắm mỹ nhân thì mỹ nhân đột nhiên cử động, mắt vẫn dán chặt vào màn hình nhưng tay lại cầm lấy hộp sữa trên bàn bắt đầu uống.
“...”
Đỗ Khê Nhiễm cúi đầu nhìn ly nước lọc của mình, lập tức cảm thấy thật nhạt nhẽo.
Cái đồ quỷ đó bộ ngon thế cơ à?
Giữa trưa, quả nhiên Diệp Nam Nịnh và Minh Sương thấy được vẻ suy sụp trên mặt Hồ Giai Húc.
“Aaaa! Tiểu Diệp!” Hồ Giai Húc khó tin ôm đầu, “Tại sao cậu lại làm cơm hộp cho cậu ấy? Mình năn nỉ van xin cậu bấy lâu nay! Úhuhuhu cậu có người mới nên quên người xưa rồi đúng không? Chẳng lẽ trong bộ phim ba người thì mình nhất định lu mờ đến nỗi không có tên họ ư?”
Diệp Nam Nịnh cười cười, vừa định giải thích thì Minh Sương đã chen ngang, bình tĩnh nói: “Bữa cơm này, mình mua hết năm trăm đồng.”
“.”
Miệng Hồ Giai Húc há rồi ngậm, ngậm rồi há. Cuối cùng, tất cả ai oán, thắc mắc đều biến thành khâm phục và cam chịu: “Okay, vậy không có gì.”
Diệp Nam Nịnh mím môi nín cười, Minh Sương lại quăng cho cô một ánh mắt đắc ý.
“Mình phát hiện quan hệ của Minh Sương mới tới với Diệp Nam Nịnh khá tốt nha.” Một sinh viên thực tập bước vào gian trà nước, đến ngồi xuống cùng hội của mình, “Mới rồi còn nghe Hồ Giai Húc nói Diệp Nam Nịnh có mới nới cũ kìa, ahahaha.”
Giọng người nọ không nhỏ, vang đến tận bàn Đỗ Khê Nhiễm.
Đỗ Khê Nhiễm ngồi ăn cơm cùng đồng nghiệp, dù chẳng muốn nghe nhưng không gian chỉ có nhiêu đó, chặn cũng chặn không được.
“Mình cũng phát hiện. Hai người này lạ thật đấy, rõ ràng rất lạnh nhạt với những người khác thế mà lại thành bạn thân của nhau.” Một người khác nói.
“Chứ gì nữa. Chẳng lẽ đây là thứ mang tên từ trường?”
“Có khi nào người đẹp thì chỉ làm bạn với người đẹp không?”
“Nhưng Hồ Giai Húc cũng khá thân với họ mà.”
“Á à cậu đang nói Hồ Giai Húc xấu!”
“Không phải. Cậu ấy cũng đẹp, chỉ là so với hai người kia thì hơi kém hơn một chút.”
“Nói thật, thấy hai người kia khá xứng là sao thế này? Máu chèo thuyền của tôi lại hừng hực trỗi dậy rồi!”
“Lão Đỗ, sao không ăn? Nghĩ gì thế?” Đồng nghiệp thấy Đỗ Khê Nhiễm cứ cắn đũa im lìm, ánh mắt lại dữ tợn thì tự dưng sợ hãi, “Sao? Lại là khách hàng kém trí nào chọc cậu nữa rồi?”
“Không có gì.” Đỗ Khê Nhiễm mỉm cười nói.
Đồng nghiệp: “Thôi bà đừng cười, nhìn sợ quá.”
“...”
Cơm nước xong, Đỗ Khê Nhiễm đi toilet một chuyến, nào ngờ vừa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Minh Sương và Diệp Nam Nịnh. Cô lập tức kề sát vào cửa nghe lén.
“Uống hết sữa rồi à?” Minh Sương hỏi.
Diệp Nam Nịnh: “Ừ.”
“Ngon không?”
“Ừ.”
“Chỗ mình vẫn còn, lát nữa lấy thêm cho cậu mấy hộp.”
“Không cần đâu.”
“Cậu có thể trả tiền mua, bán lại cho cậu giá vốn.”
Diệp Nam Nịnh lưỡng lự mấy giây: “Vậy mình mua hai hộp.”
“Không thành vấn đề.” Minh Sương búng tay một cái, cười nói: “Vậy lát nữa nhớ qua lấy nhé.”
“Ừ.”
Tiếng bước chân hai người càng lúc càng xa, bấy giờ Đỗ Khê Nhiễm mới lùi về sau một bước, nhận ra mình thế mà lại vừa nghe lén... Cứu mạng, cô đang làm cái gì thế này!
Đi toilet xong, Đỗ Khê Nhiễm trở về văn phòng, lại ngập ngừng ngay cửa, cứ duỗi tay duỗi chân vờ như đang vận động sau khi ăn cho tiêu nhưng thật ra là đang để ý Diệp Nam Nịnh.
Chỉ chốc lát sau, cô đã thấy Diệp Nam Nịnh đến chỗ Minh Sương lấy sữa. Minh Sương đưa mã QR, Diệp Nam Nịnh quét xong mới nhận ra là QR thêm bạn.
“Quen biết nhau lâu thế rồi mà còn chưa kết bạn thì có phải hơi kì không?” Minh Sương cười nói.
Diệp Nam Nịnh đành phải gửi lời mời kết bạn, được chấp nhận xong lại lập tức chuyển tiền qua.
Thấy cảnh đấy, Đỗ Khê Nhiễm hừ khinh khỉnh. Vận dụng mấy cái thủ đoạn này thành thạo quá rồi đấy, không lăng nhăng thì cũng là tệ bạc!
Chiều đến, Đỗ Khê Nhiễm rảnh rỗi, bèn bước đến bên bàn làm việc của nhóm mà nói: “Diệp Nam Nịnh, đặt bữa xế cho mọi người đi.”
Mọi người: “Á?”
Đỗ Khê Nhiễm: “Á cái gì mà á?”
Mọi người: “À...”
Hứa Hoan thay mặt cả bọn nói lên tiếng lòng: “Là mới xong vụ nào nữa hả? Hay có chuyện gì vui?”
Đỗ Khê Nhiễm liếc cô nàng một cái: “Không có chuyện vui thì không khao được sao?”
Hứa Hoan nhỏ giọng nói: “Không phải. Mặt chị đằng đằng sát khí thế kia, tự dưng đòi khao thì em chỉ cảm thấy chị đang muốn ám hại tụi em.”
Những người khác ồ ạt gật đầu đồng ý.
Sắc mặt Đỗ Khê Nhiễm hơi gượng: “Mau đặt đi. Muốn ăn cái gì cứ việc gọi.”
Hứa Hoan: “Em muốn ăn tiệm Chiếu Chiếu.”
Tiệm Chiếu Chiếu là tiệm bánh ngọt mới nổi trên mạng, bánh ngọt được tạo hình hết sức xinh đẹp nhưng giá lại gấp mấy lần giá thị trường, cộng thêm đồ uống nữa thì mỗi người ít nhất cũng phải tốn mấy trăm đồng mới mua được.
Đỗ Khê Nhiễm hung ác thì thầm: “Em dám.”
Hứa Hoan: “...”
Diệp Nam Nịnh cười trộm, xong vẫn dựa theo thói quen cũ mà đặt bữa xế cho mọi người.
Nửa tiếng sau, cô nhận đồ ăn. Đầu tiên là chia cho mọi người như thường lệ, sau đó mới đưa phần của Đỗ Khê Nhiễm vào văn phòng.
“Đỗ tổng, cà phê và macaron của chị đây.”
“Để đó đi.” Đỗ Khê Nhiễm nói xong lại nghiêm túc nhìn người trước mắt, “Em uống cà phê chưa?”
Diệp Nam Nịnh đáp: “Em kêu cho em trà sữa.”
Đỗ Khê Nhiễm hơi khựng, rồi lại hỏi: “Vậy em uống trà sữa chưa?”
“Uống một hớp rồi.”
“Ngon không? Ngọt không?”
“Ngon, ngọt.” Diệp Nam Nịnh không rõ vì sao tự dưng chị lại hỏi cái này, bèn suy đoán, “Chị định đánh giá quán hả?”
“Không phải, chị thuận miệng hỏi thôi.” Đỗ Khê Nhiễm ngạo nghễ bưng ly cà phê lên, “So sánh với sữa em uống lúc sáng thì cái nào ngọt hơn?”
Diệp Nam Nịnh thành thật trả lời: “Đương nhiên là trà sữa ngọt hơn.”
Đuôi mắt Đỗ Khê Nhiễm khẽ nhướng, tâm trạng khá tốt mà liếc cô nàng một cái.
“Sữa đó tuy mắc nhưng là sữa nguyên chất, tuyệt đối không nhiều đường hóa học như trà sữa đâu.” Diệp Nam Nịnh nói.
Khóe môi Đỗ Khê Nhiễm giật giật: “Sữa đó mắc lắm à?”
“Hàng nhập.”
“...” Đỗ Khê Nhiễm lặng lẽ buông ly cà phê, “À.”
Không biết nghĩ đến điều gì mà Diệp Nam Nịnh lại trông mong nhìn sang: “Cảm ơn trà sữa của Đỗ tổng. Em cũng có cái này muốn cho chị.”
“Ồ? Cái gì?” Đỗ Khê Nhiễm tò mò nhìn cô nàng.
“Chị chờ chút.” Diệp Nam Nịnh xoay người rời khỏi văn phòng.
Ngón tay Đỗ Khê Nhiễm nhanh chóng gõ gõ mặt bàn, bắt đầu suy đoán xem đối phương sẽ đưa thứ gì cho cô. Nếu là vớ hay bao tay thì mùa này đúng là hữu dụng thật, dù không thể dùng trong công ty nhưng ở nhà thì vẫn phát huy được tác dụng. Nếu là quà đắt tiền như túi xách, đồng hồ linh tinh thì cô nên tặng lại cái gì đây? Chẳng lẽ vẫn là mua món tương tự?
Ôi, tặng quà đúng là cả một môn học cần nghiên cứu.
Trong lúc cô mải suy tư thì Diệp Nam Nịnh đã quay trở lại, đặt lên bàn cô một hộp sữa: “Đỗ tổng, cái này tặng chị, uống khá ngon.”
Sắc mặt Đỗ Khê Nhiễm cứng đờ. Nhìn hộp sữa in đầy tiếng nước ngoài kia, cô lạnh lẽo nói: “Chị không cần.”
“Tại sao?” Diệp Nam Nịnh tận tình đề cử, “Hiệu này thật sự khá tốt đó, siêu thị bình thường không có đâu. Phải...”
“Không đáng tin.”
“Hả?”
“Hàng nhập không đáng tin. Chị thích sữa nội hơn. Đem đi, đem đi, chị nhìn thấy nó đã buồn nôn rồi.”
Diệp Nam Nịnh: “?”
_____________
Tiểu Diệp: Đỗ tổng không thích uống sữa nhập, vậy chị thích uống cái gì?
Đỗ Khê Nhiễm: Giấm.
Tiểu Diệp:?
_____________
Minh Sương có cp nhoa. Là người mới chỉ nhắc qua chứ chưa xuất hiện =))))