Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Diệp Nam Nịnh ngủ cũng không được ngon giấc. Căn phòng nhỏ này là văn phòng lãnh đạo đã đành, còn là văn phòng của nữ thần mà cô yêu thầm nữa. Ngộ nhỡ bất cẩn giẫm ra dấu chân bẩn lên sàn thì phải làm sao?
Nghĩ thế, Diệp Nam Nịnh lại vội nhón chân, mở mắt nhìn chung quanh một lượt, không dám có động tác gì quá lớn mà chỉ lẳng lặng nhìn ngắm.
Đằng sau chiếc ghế dựa có một cái kệ sách nhỏ, chứa toàn sách báo chuyên ngành tài chính. Bên cạnh là cái hộc tủ, đựng hợp đồng, tài liệu các thứ. Phía tay phải chiếc bàn chính là cửa sổ sát đất, bên dưới bày một loạt cây xanh, có cây sắp chết khô đến nơi.
Diệp Nam Nịnh khẽ khàng bước qua đó, cầm bình phun tưới nước cho cây. Chân cô nhích sang bên từng chút một, bất cẩn đạp lên cái giá treo quần áo. Giá áo lắc lư suýt đổ, cô lại không hề hay biết.
“Cẩn thận.” Đằng sau vang lên một tiếng hô nhỏ.
Diệp Nam Nịnh quay đầu lại mới phát hiện Đỗ Khê Nhiễm đã đỡ lấy giá áo giúp mình, bèn vội vàng đứng dậy, thấp thỏm nhìn đối phương.
“Sao không ngủ?” Đỗ Khê Nhiễm kéo cái giá áo vào góc.
Diệp Nam Nịnh còn chưa đáp thì đã nghe chị tự hỏi tự trả lời: “Ngủ không được à? Cũng phải, chị quên em mới tới, chắc vẫn chưa quen hoàn cảnh ở đây. Chờ quen rồi thì chỉ cần cho em cái chiếu, kiếm đại chỗ nào đó cũng nằm ra được.”
Diệp Nam Nịnh nhấp môi cười cười, đến khi đối phương nhìn qua thì lại trưng ra vẻ mặt bình tĩnh, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Đỗ Khê Nhiễm trở lại chỗ ngồi, ngáp một cái: “Em không ngủ thì chị ngủ đây.”
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu, chuẩn bị quay về chỗ ngồi, vừa kéo cửa ra thì lại nghe thấy Đỗ Khê Nhiễm “Í” một tiếng.
“Mấy cái kia là em tưới nước à?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
“Dạ phải.” Diệp Nam Nịnh nghiêm túc xin lỗi, “Ngại quá, chưa được chị cho phép đã...”
“Cảm ơn em.” Đỗ Khê Nhiễm nói xong là khép mắt lại ngay, “Cũng lanh lợi đấy.”
Được nữ thần khen, mặt Diệp Nam Nịnh nóng hầm hập.
Về chỗ ngồi chưa được bao lâu thì đã đến giờ làm việc. Hứa Hoan dậy thu dọn giường đệm, thấy mấy sinh viên thực tập cùng nhau đi ra ngoài bèn nói: “Chắc mấy đứa đó đi xin phát giường rồi, sao không kêu em đi chung? Em đi nhanh đi, xin cùng một lượt cho tiện.”
“Vâng.” Diệp Nam Nịnh vội bước xuống lầu.
Các sinh viên thực tập đang điền đơn, khi Diệp Nam Nịnh đến thì chỉ có nam sinh lớp bên quay đầu lại nhìn cô một cái.
“Điền vào đơn này rồi về đi, ngày mai đi làm tới đây lãnh, đừng làm hỏng đấy.” Nhân viên phòng Nhân sự nói.
Mọi người ồ ạt giải tán. Diệp Nam Nịnh là người cuối cùng điền đơn xong, vừa bước ra khỏi văn phòng thì nam sinh kia đã đuổi theo, thoạt trông như vừa cố ý ở lại chờ cô.
“Không ngờ lại trùng hợp như thế, hai ta vậy mà lại ở cùng công ty. Mình ở lớp 3, tên Yến Chính Hạo.” Nam sinh chủ động giới thiệu.
“Ừm.” Diệp Nam Nịnh nghĩ sau này hẳn là phải gặp mặt nhiều, có một số chuyện làm đồng nghiệp với nhau cũng cần giao tiếp, bèn lễ phép nói, “Chào cậu.”
“Sao mình không gặp cậu lúc tuyển dụng ở trường nhỉ?” Yến Chính Hạo hỏi.
Hai người bước vào thang máy. Không có những người khác, áp lực đỡ hơn rất nhiều. Diệp Nam Nịnh đáp: “Mình đến phỏng vấn từ hồi hè rồi.”
“Vậy à... Nếu không thì tụi mình thêm WeChat đi.” Yến Chính Hạo tiến lên mấy bước.
“Cậu đứng yên đó đi, đừng nhúc nhích.” Diệp Nam Nịnh chỉ vào vị trí ban đầu của cậu ta.
“Ngại quá, mình chỉ muốn quét mã thêm bạn với cậu thôi, mai mốt có chuyện gì gọi cậu đi cùng cũng tiện.” Yến Chính Hạo vội giải thích, “Đúng rồi, các cậu ấy còn tạo một nhóm WeChat của sinh viên thực tập nữa. Không ai biết phương thức liên hệ của cậu nên không kéo cậu vào.”
Thảo nào đi xin phát giường xếp cũng là đi cùng nhau.
“Cậu xem xem có muốn thêm WeChat không?” Yến Chính Hạo dò hỏi.
Diệp Nam Nịnh đành phải móc điện thoại. Cửa thang máy mở, hai người bước ra ngoài, vừa đi vừa quét mã. Có sinh viên thực tập khác thấy thế thì nói đùa: “Yến Chính Hạo, mới đó đã không nhịn được mà bắt đầu hành động rồi sao?”
Yến Chính Hạo: “Đừng nói bậy, tụi mình đây là làm việc đàng hoàng.”
“Á à.”
Diệp Nam Nịnh chấp nhận lời mời kết bạn xong là về chỗ ngồi ngay. Lúc bước ngang qua sinh viên thực tập vừa đùa giỡn kia, cô lạnh lùng nhìn người nọ một cái rồi đi thẳng.
“Nghĩ mình là ai chứ.”
Nghe người nọ lầm bầm như thế, ngoài mặt Diệp Nam Nịnh vẫn không cảm xúc.
“Về rồi à, mau sắp xếp lại đi, chuẩn bị mở họp. Em mới đến ngày đầu, vào nghe xem tụi chị họp thế nào, cảm nhận bầu không khí đó một chút là được rồi. Nhưng mà phải cố gắng học hỏi cho nhanh, sau này sẽ tham dự hội nghị chính thức. Tỉ lệ đào thải của công ty cao lắm đấy.” Hứa Hoan nhanh tay sắp xếp tài liệu, các tổ viên cũng bưng nước, kéo ghế vào văn phòng Đỗ Khê Nhiễm.
Cả tầng lầu trở lại với trạng thái bận rộn.
“Ai vào sau cùng đóng cửa.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
Diệp Nam Nịnh đóng cửa. Trong phòng đã không còn chỗ ngồi, cô bèn đứng cạnh cửa dự thính.
“Cuối cùng khách hàng vẫn quyết định niêm yết ở nước ngoài, chúng ta phải chuẩn bị tài liệu lại một lần nữa.” Đỗ Khê Nhiễm nói ngắn gọn.
Hứa Hoan bất mãn: “Khách hàng này sao lật lọng vậy? Chuyện lớn như thế mà nói sửa là sửa. Lãnh đạo trong công ty anh ta vậy mà cũng đồng ý sao?”
Đỗ Khê Nhiễm nói: “Đây là ý kiến của các lãnh đạo. Cơ mà cũng không còn cách nào khác, mấy năm trước giá trị thị trường của công ty khá cao, định sẽ từ từ lên sàn nội địa. Ai ngờ mấy năm nay cả ngành sản xuất bị ảnh hưởng, doanh thu đột ngột giảm mạnh. Nếu muốn gom vốn nhanh thì chỉ có thể đổi sang đưa lên sàn nước ngoài, quy trình sẽ nhanh hơn một chút.”
Đạo lí thì ai cũng hiểu, nhưng thứ mình vất vả chuẩn bị xong không dùng được, còn phải chuẩn bị tài liệu mới, ngẫm lại thôi đã thấy mệt.
“Mọi người cố gắng một chút, tranh thủ hoàn thành vụ này trước Tết, cầm tiền thưởng về ăn Tết lớn.” Đỗ Khê Nhiễm khích lệ, “Hơn nữa, những tài liệu và báo cáo đã chuẩn bị lúc trước cũng không phải hoàn toàn biến thành giấy lộn. Có một số chỗ trùng hợp, chỉnh lại một chút là sử dụng được... Vậy Diệp Nam Nịnh, em phụ trách chỉnh lại nội dung phần này đi.”
“Đỗ tổng, chị nghiêm túc hả?” Một đồng nghiệp nam nói, “Em ấy mới đến đây ngày đầu tiên đã phụ trách dự án lớn vậy rồi sao?”
“Dự án tuy lớn nhưng cũng có mấy chuyện lặt vặt. Chẳng lẽ bây giờ cậu có thời gian đi chỉnh?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
Một đồng nghiệp nữ khác cũng tỏ vẻ lo lắng: “Nếu Tiểu Diệp sai sót thì chúng ta lại phải mất lâu hơn để tìm ra chỗ sai, vậy chẳng phải càng lãng phí thời gian sao?”
Đỗ Khê Nhiễm cũng im lặng, ngón tay gõ gõ mặt bàn, suy ngẫm về hậu quả có thể xảy ra trong chuyện này.
“Em... em làm được.” Diệp Nam Nịnh đột nhiên cất giọng.
Tất cả mọi người đồng loạt quay sang cô. Hứa Hoan hạ giọng: “Giờ không phải lúc hành động theo cảm tính đâu. Tất cả mọi người đang trông chờ vào vụ này để lấy tiền thưởng, em dám đảm bảo không?”
Đỗ Khê Nhiễm cũng nhìn sang: “Việc chỉnh lý, nói lớn thì không lớn, mà nói nhỏ cũng không nhỏ. Em có thể hoàn thành tốt không?”
Diệp Nam Nịnh ghì chặt quyển sổ ghi chép, sau đó gật đầu trong ánh mắt tò mò xen lẫn hoài nghi của mọi người: “Em biết quy trình niêm yết.”
“Từng thử rồi à?” Đỗ Khê Nhiễm tưởng là cô nàng từng trải nghiệm khi thực tập trước đó.
Diệp Nam Nịnh chậm rãi gật đầu một cái.
Thật ra là mưa dầm thấm đất do ở bên cạnh Diệp Nghị Vân từ nhỏ. Những khi hai cha con họ ở cùng nhau, bầu không khí lúc nào cũng rất im ắng, không có chuyện gì để nói. Lúc này, Diệp Nghị Vân sẽ gọi điện cho nhân viên hoặc khách hàng bàn chuyện dự án. Mấy thứ như niêm yết, cổ phiếu, trái phiếu, quyền chọn đã khắc sâu vào trí nhớ thời thơ ấu của cô.
“Được, vậy giao cho em, mong em đừng làm mọi người thất vọng.” Đỗ Khê Nhiễm quyết định.
“Vâng.”
Diệp Nam Nịnh còn bồi thêm một câu trong lòng: Nhất định em sẽ trở thành sinh viên thực tập đáng tự hào nhất của chị!
Cuộc họp kéo dài một tiếng, các đồng nghiệp ai nấy đều trông như bị ép khô, tiều tụy bước ra khỏi văn phòng, chỉ có Diệp Nam Nịnh là tinh thần hứng khởi, hùng tâm tráng chí trở lại chỗ ngồi.
“Tiểu Diệp, chị gửi đám tài liệu cũ cho em, em xem nhận nhé.” Đồng nghiệp nói.
“Vậy anh cũng gửi cho em danh sách tài liệu cần trong đợt mới, em cứ theo đó mà chuẩn bị.” Một người khác nói.
“Vâng.” Diệp Nam Nịnh xắn tay áo, chuẩn bị thi triển một phen.
Hứa Hoan thấy thế thì vui vẻ cười: “Em đây là sắp lên chiến trường đấy à? Đừng có hừng hực khí thế sớm như vậy, trong một ngày là làm không xong đâu, dục tốc bất đạt. Ngoài việc này ra thì đừng quên em còn phải phân tích mô hình cùng với mấy chuyện khác nữa, nhiều lắm đấy.”
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.
Nhưng chẳng được bao lâu thì cô đã héo úa hệt như quả cà tím phơi sương. Bởi vì quá nhiều tài liệu, máy in in được giữa chừng đã tắt tịt.
Được rồi, cô có thể nắm được các bước trong quy trình niêm yết, nhưng với máy in thì lại hoàn toàn mù tịt.
Diệp Nam Nịnh lọ mọ quanh cái máy, ấn nút in, máy vẫn kẹt cứng. Cô lại không dám động vào mấy nút khác, chỉ sợ máy in tuôn ra ào ào.
Đúng lúc này, có người bước từ cửa vào. Diệp Nam Nịnh quay đầu nhìn lại, là sinh viên thực tập vừa trêu cô lúc chiều, trên bảng tên để là Hồ Hàm Xảo.
Hai người nhìn nhau, Diệp Nam Nịnh nhấp môi, hít sâu một hơi lại hỏi: “Cậu biết sửa máy in không?”
Hồ Hàm Xảo đến gần nhìn, cười hỏi: “Sao? Cậu không biết à?”
Diệp Nam Nịnh gật đầu.
“Còn tưởng cậu lợi hại lắm.” Hồ Hàm Xảo lầm bầm một câu rồi bước đến cửa, gọi ra ngoài, “Có ai biết sửa máy in không? Diệp Nam Nịnh làm hư máy rồi.”
Cả văn phòng im lặng. Đỗ Khê Nhiễm vừa định đi rót nước dừng bước chân, quay đầu ngó qua.
Diệp Nam Nịnh không ngờ đối phương lại xử lí bằng cách này, xấu hổ đến mức muốn tìm chỗ trốn đi. Cô lùi về sau mấy bước, nhìn Hồ Hàm Xảo với ánh mắt khó hiểu.
“Nhìn kìa, Yến Chính Hạo chạy từ bên kia qua rồi đấy.” Hồ Hàm Xảo cười nói, “Đã bảo là cậu ấy thích cậu mà, cậu còn giả vờ không biết. Rốt cuộc cậu có ý với Yến Chính Hạo không? Hay là treo người ta làm mối sơ cua?”
Đằng sau vang tiếng bước chân, Hồ Hàm Xảo quay đầu: “Yến...”
Người đến lại không phải Yến Chính Hạo.
Hồ Hàm Xảo vừa tới công ty chưa được một ngày, đương nhiên không quen biết những người khác. Cô nhìn bảng tên của người nọ trước, sau đó lập tức lễ phép nói: “Đỗ tổng.”
“Đứng đây mà ồn ào cái gì?” Đỗ Khê Nhiễm nhìn chằm chằm vào Hồ Hàm Xảo bằng ánh mắt sắc bén, “Bên ngoài có biết bao nhiêu người đang làm việc, lớn tiếng cự cãi, tưởng đây còn là lớp học chắc? Lỡ đúng lúc có khách hàng đến thì em phô bày cái văn hóa công sở đấy cho người ta xem à? Tổn thất gì em có bồi thường không?”
Hồ Hàm Xảo xấu hổ cúi đầu: “Em không cố ý.”
“Em biết sửa máy in không?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
Hồ Hàm Xảo từ từ lắc đầu.
“Vậy em cũng chỉ biết ở đây nói miệng thôi. Muốn in cái gì thì qua kế bên in đi.”
Hồ Hàm Xảo nhấc bước, mắt ửng đỏ, đi qua máy bên cạnh.
Diệp Nam Nịnh kinh ngạc nhìn Đỗ Khê Nhiễm, không dám tưởng tượng đến cảnh mình bị nữ thần la mắng. Nếu vậy, nói không chừng cô cũng sẽ khóc mất.
Nghĩ đến đó, Diệp Nam Nịnh vẫn quyết định chủ động xin lỗi. Cô nhỏ giọng nói: “Xin lỗi chị, mai mốt em...”
“Em xin lỗi cái gì?” Đỗ Khê Nhiễm vừa hỏi vừa vỗ máy.
“Em làm hư máy in rồi. Em sẽ bồi thường.”
“Thường cái rắm ấy.”
Diệp Nam Nịnh sửng sốt, khó tin nhìn Đỗ tổng vừa nói tục. Ngay cả Hồ Hàm Xảo cũng kinh ngạc nhìn qua.
“Cái máy này một ngày kẹt đến mấy lần, thế thì ngày nào cũng phải đổi cái mới à?” Đỗ Khê Nhiễm xắn tay áo, bắt đầu sửa máy in, “Có rảnh thì học xem sửa máy in thế nào đi.”
“À, dạ.” Diệp Nam Nịnh ở bên cạnh, liên tục đứng lên ngồi xuống, đứng lên ngồi xuống, đứng lên ngồi xuống theo sát Đỗ Khê Nhiễm.
Đỗ Khê Nhiễm: “... Em là cái bóng của chị hả?”
“Em là sinh viên thực tập của chị.” Diệp Nam Nịnh không một phút nào quên thân phận của mình.
Đỗ Khê Nhiễm: “...”
Diệp Nam Nịnh nhìn chằm chằm thao tác của đối phương một lúc thì lại thất thần, nhận ra tay của Đỗ tổng cũng quá xá đẹp! Còn biết sửa máy in nữa, quá hoàn mỹ uhuhu!
Máy in hoạt động phát ra tiếng rè rè, Đỗ Khê Nhiễm xả tay áo xuống: “Rồi đấy, học được chưa?”
Chưa được.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt ngu ngơ của cô nàng, Đỗ Khê Nhiễm đã biết ngay là chưa học được. Cô nói: “Thôi, cái này cũng không phải thứ học một hai lần là biết, sau này nhìn nhiều, học nhiều đi.”
“Vâng.”
Đỗ Khê Nhiễm bưng ly định đi thì đột nhiên máy in bên cạnh cũng kẹt. Cô quay đầu nhìn Hồ Hàm Xảo. Hồ Hàm Xảo đỏ bừng mặt: “Em không cố ý, là tự nó...”
“Tôi có nói gì chưa?”
Hồ Hàm Xảo lắc đầu.
“Vừa rồi lúc tôi sửa, có học được không?” Đỗ Khê Nhiễm lại hỏi.
“Chưa được.” Hồ Hàm Xảo nói, “Có thể phiền chị...”
“Chưa học được mà còn không biết kêu người lại sửa?” Đỗ Khê Nhiễm nói.
Hồ Hàm Xảo nhìn cô, lại nhìn sang Diệp Nam Nịnh.
“Đừng nhìn. Em ấy là sinh viên thực tập của tôi, tạo ra được giá trị cho tôi nên tôi mới giúp. Còn em có thể tạo được giá trị gì cho tôi? Rồi em lại dựa vào lí do gì mà bảo tôi bỏ qua dự án trị giá bạc triệu trong tay mà đi giúp em sửa một cái máy in?” Đỗ Khê Nhiễm nói.
Hồ Hàm Xảo lại cúi gằm mặt.
“Còn thất thần làm gì nữa? Mau tìm người đến sửa đi chứ.” Đỗ Khê Nhiễm day day huyệt Thái Dương, càng nhìn càng cảm thấy Diệp Nam Nịnh vừa mắt, sau đó xoay người đến quầy trà nước, “Xong thì mau về làm việc đi. Nghe chưa, Diệp Nam Nịnh.”
“Dạ nghe!” Diệp Nam Nịnh lập tức ôm một xấp tài liệu dày đuổi theo, “Đỗ tổng, chị lợi hại thật đấy.”
Đỗ Khê Nhiễm phát hiện ngay cả bước chân mà cô nàng này cũng bước giống mình, chắc là còn chìm đắm trong quá trình học tập ban nãy, bèn cong cong môi: “Là em ngốc thì có.”
_____________