Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Ngày giao thừa, Diệp Nam Nịnh thức dậy từ sớm, tập thể dục buổi sáng một lúc trong tiểu khu. Thấy chung quanh dần trở nên đông đúc, cô mới về nhà, nghĩ thầm giờ này hẳn Đỗ tổng đã dậy?
Vì thế, cô về phòng, gọi video cho Đỗ Khê Nhiễm, muốn gặp chị ngay ngày đầu tiên của năm mới.
Nhưng đối phương gần như là vừa mở lên đã cúp ngay. Cô chỉ kịp nhìn thấy một Đỗ tổng vừa tỉnh ngủ trông hơi ngơ, hơi đáng yêu thì màn hình đã đen thui.
Muốn nhìn nữa mà!
Cũng muốn biết tại sao tự dưng chị lại cúp điện thoại.
Vì thế, Diệp Nam Nịnh gọi video cho Đỗ Hà Nhược. Bên kia bắt máy rất nhanh, hai người chào nhau vài câu, cô lại chào hỏi ba má Đỗ ngồi bên cạnh.
Hỏi thăm một lúc, Diệp Nam Nịnh mới vờ như lơ đễnh mà hỏi Đỗ Hà Nhược: "Đỗ tổng dậy chưa em?"
"Dậy rồi chị, mới vọt cái vèo ra đây, không biết có phải nướng khét quá bị bỏng không nữa. Em dẫn chị đi xem." Đỗ Hà Nhược biết Diệp Nam Nịnh muốn nhân đây nói mấy câu với Đỗ Khê Nhiễm, thế nên cô cầm điện thoại đẩy mở cửa phòng chị gái.
Vì vậy mà có cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt tiếp sau đó...
Diệp Nam Nịnh vội vàng cúp điện thoại, sau đó âm thầm ngẫm lại cảnh vừa rồi mãi một lúc lâu. Lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh kích thích như thế, khiến cô ngượng chín cả mặt.
Vừa nhắm mắt lại, hình ảnh Đỗ Khê Nhiễm với dáng người quyến rũ đang mặc quần áo trước mặt cô như vẫn còn hiện hữu. Cơ thể chị trắng muốt tựa đang tỏa sáng, phần lưng với đường cong uốn lượn bày ra một tư thế khiến người ta thấy là muốn ôm, trước ngực hé lộ cảnh xuân khiến cô nhìn mà máu như chảy ngược.
Diệp Nam Nịnh bịt chặt mũi theo phản xạ, sau đó che luôn cả khuôn mặt. Cô đứng đó nhảy mấy cái xong mới tung tăng đi xuống lầu, chuẩn bị ăn cơm trưa, nhất thời lộ luôn trạng thái tinh thần hưng phấn như con nít, cười hỏi: "Ba, dì, trưa nay ăn gì thế?"
Diệp Nghị Vân và Phó Tiệp ngồi trong phòng khách, nhìn hình bóng nhảy nhót của cô, khiếp sợ lần hai, mãi vẫn chưa thể đáp lời.
Ngược lại, người vừa rời giường là Diệp Đình Viễn lại bị cô làm hoảng sợ: "Chị bị sao vậy? Trúng tà hả?"
"Hở? Sao lại nói vậy?" Diệp Nam Nịnh cười hỏi cậu chàng.
"Chị nói thử xem."
Diệp Nam Nịnh không đáp mà lại cười. Cô cũng đâu muốn biểu hiện như con dở đâu, nhưng vừa nghĩ đến chuyện đang yêu nhau với Đỗ Khê Nhiễm thì khóe miệng cô lại không nhịn được mà vểnh cao, cười toe toét.
Buổi tối, cả nhà cơm nước xong, Diệp Đình Sương canh đúng giờ gọi video về. Năm nay vừa xây dựng thương hiệu nên cô rất bận bịu, không có thời gian về nước ăn Tết nên đành tạ lỗi trong điện thoại.
Phó Tiệp ôn tồn an ủi con gái cố gắng làm việc, trong nhà vẫn yên ổn cả. Trò chuyện được một lúc thì bà lại đưa điện thoại qua cho Diệp Nghị Vân.
Diệp Nghị Vân vẫn mang gương mặt bình đạm, song giọng điệu lại không giấu được mấy phần quan tâm. Còn chưa nói xong thì Diệp Đình Viễn đằng sau đã thò đầu ra, chen vào màn hình.
Diệp Đình Viễn và Diệp Đình Sương nói chuyện với nhau rất lâu, về học tập, về công việc, về tình cảm. Diệp Đình Sương chế nhạo hỏi cậu chàng có quen bạn gái không. Sau khi nhận được câu trả lời phủ định, cô vô cùng kinh ngạc: "Mày dở dữ vậy em."
Diệp Đình Viễn: "..."
Diệp Nam Nịnh ngồi kế bên im lặng nghe bọn họ nói chuyện cũng không nhịn được mà cười trộm, sau đó nhìn màn hình điện thoại của mình. Cô đang trò chuyện với Đỗ Khê Nhiễm, nói mấy việc càng linh tinh, vụn vặt.
Đỗ Khê Nhiễm đang xem chương trình Xuân Vãn cùng cha mẹ, chê tiết mục quá chán. Đỗ Hà Nhược thì không biết đã chạy đi đâu chơi, chờ tối cô nhóc về nhất định phải treo lên đánh một trận.
Diệp Nam Nịnh phì cười, ngẩng đầu lên thì tự dưng lại thấy gương mặt mình xuất hiện trên màn hình. Cô chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Diệp Đình Viễn đang giơ điện thoại.
"Em mệt rồi, để chị Hai nói với chị đi." Diệp Đình Viễn đưa điện thoại qua.
Diệp Nam Nịnh nhận lấy chiếc điện thoại như nhận một cục nợ. Bình thường mấy lúc thế này thì cô và Diệp Đình Sương chỉ chào nhau một câu lấy lệ rồi hai bên đều im lặng.
"Chị..." Cô căng da đầu nhìn lên màn hình, lại thấy Diệp Đình Sương lộ vẻ khiếp sợ chẳng kém.
Mãi một lúc sau, Diệp Đình Sương mới ho khan một tiếng, nói: "Chúc mừng năm mới."
"Chúc mừng năm mới."
"Em... vừa rồi sao lại cười?"
Diệp Nam Nịnh xua xua tay: "Không phải em cười chị đâu."
"Đương nhiên chị biết." Diệp Đình Sương nói xong lại nhỏ giọng thì thầm một câu, "Cười lên cũng đẹp đấy chứ."
Nhưng Diệp Nam Nịnh nghe được câu này lại kinh ngạc hỏi: "Thật hả chị?"
"...Ừm."
Diệp Nam Nịnh khấp khởi mừng thầm trong bụng. Nếu là lúc bình thường thì hẳn là cô sẽ biểu hiện vô cùng bình tĩnh, mặt căng chặt đến mức người ta không nhìn ra được cảm xúc trong lòng. Tuy nhiên, cô lại nhớ đến lời Đỗ Khê Nhiễm dặn, có lẽ nên để cảm xúc bộc lộ ra một chút?
Vì thế, cô chân thành nói: "Chị cười lên cũng đẹp lắm."
Cả nhà kinh ngạc nhìn qua, phòng khách đột nhiên trở nên im lặng. Tất cả đều đang dỏng tai nghe lén cuộc nói chuyện của các cô một cách công khai.
Diệp Đình Sương đỏ mặt, mạnh miệng nói: "Thôi đi, ai chẳng biết em mới là người đẹp nhất trong nhà."
"Em cảm thấy chị mới đẹp nhất. Lúc chị cười lên rất dễ có cảm tình." Lúc nào Diệp Nam Nịnh cũng hâm mộ việc chị gái dễ thu hút bạn bè.
"Được rồi, được rồi, hai ta đừng tâng bốc xã giao nhau nữa." Diệp Đình Sương cười cười, nụ cười cũng chân thật hơn đôi phần, sau đó hỏi, "Em thực tập ở Chính Hòa sao rồi?"
"Rất tốt."
"Các đồng nghiệp thế nào?"
"Vô cùng tốt."
"Vậy được rồi. Ráng làm đi, chị là chị không có đầu óc đi làm tài chính đâu, vừa nhìn thôi đã nhức đầu rồi." Diệp Đình Sương thản nhiên nói.
Diệp Nam Nịnh không biết có phải chị cố ý nói cho cô và người trong nhà nghe hay không. Bên ngoài không ngừng suy đoán xem rốt cuộc là ai trong ba chị em cô sẽ kế thừa công ty Diệp Nghị Vân, nhưng chỉ có một mình người không được ưa thích nhất là cô chọn chuyên ngành tài chính, bị chỉ trích cũng nhiều.
Cô cũng từng nghĩ đến chuyện chọn ngành khác, nhưng cuối cùng, khi điền nguyện vọng thì vẫn bị một câu "cứ nghe theo trái tim" của Diệp Nghị Vân thuyết phục. Cô không muốn kế thừa công ty. Cô chỉ đơn giản là yêu thích ngành này thôi, cớ sao phải từ bỏ?
Mà Diệp Đình Sương và Diệp Đình Viễn rõ ràng cũng không có hứng thú gì với ngành này. Cả hai đều lựa chọn lĩnh vực mình muốn dấn thân vào. Diệp Đình Sương nói thế vào lúc này, cả nhà ai cũng nghe được. Diệp Nam Nịnh len lén liếc qua Phó Tiệp, phát hiện Phó Tiệp không hề tỏ vẻ gì là tiếc nuối hay phật ý, hẳn là đã đoán được từ trước hoặc có chuẩn bị tâm lí rồi.
"Đợi chị bận xong đợt này sẽ nhín thời gian về thăm mọi người." Diệp Đình Sương nói.
Phó Tiệp lập tức nhích lại sát bên, hỏi con gái chừng nào thì về. Diệp Đình Viễn cũng chạy sang bên kia của Diệp Nam Nịnh. Diệp Nam Nịnh bị kẹp chính giữa, nhìn trái nhìn phải. Lần đầu tiên chen chúc giữa người nhà như thế, ngoại trừ hơi cảm giác lạ lẫm thì trong cô còn le lói một chút vui sướng. Nụ cười nhẹ vẫn treo trên môi, Diệp Nam Nịnh ngoan ngoãn cầm điện thoại cho mọi người.
Cuộc gọi này kéo dài hơn một tiếng. Trở lại phòng, Diệp Nam Nịnh háo hức gọi điện cho Đỗ Khê Nhiễm, nhưng hé miệng ra lại không biết nên nói gì.
"Sắp ngủ hả?" Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
"Vẫn chưa."
"Vậy em gọi điện muốn nói gì?"
"Chỉ là... hơi nhớ chị thôi."
Đỗ Khê Nhiễm cười nhẹ, như có thể thấy được cảnh cô nàng cầm điện thoại mà đỏ lựng cả tai. Cô cười hỏi: "Vậy à? Chị cũng nhớ em này."
Diệp Nam Nịnh che miệng, cười sảng trong thầm lặng, sau đó bấm tay tính toán, còn bốn ngày nữa là sẽ được gặp nhau.
Khi tiếng chuông báo không giờ gõ vang, Diệp Nam Nịnh lập tức nói: "Đỗ tổng năm mới vui vẻ! Vạn sự như ý, bình bình an an."
"Ừ, em cũng vậy." Đỗ Khê Nhiễm cười nói, "Thời gian tới, xin chỉ giáo nhiều hơn."
Mồng một đầu năm, Đỗ Khê Nhiễm lái xe chở cả gia đình về nhà ông bà ở huyện chúc tết. Nhà hai bên nội ngoại cách nhau không xa, phần lớn bà con cô bác cũng ở huyện cả, thế nên năm nào chúc tết cũng phải trở về. Cô không được ngủ nướng, đã thế còn phải ứng phó với những câu hỏi từ họ hàng.
Hỏi về công việc, lương bổng xong thì đến lượt tiết mục chính, làm mai.
Chuyện tình cảm của Đỗ Khê Nhiễm vẫn luôn là vấn đề khó nhằn của ông bà cô bác nhà họ Đỗ. Họ hàng không hiểu tại sao người có điều kiện tốt như vậy lại không tìm được đối tượng, vừa gặp mặt đã khuyên cô đừng kén chọn quá.
Trước kia, Đỗ Khê Nhiễm đã quen ậm ừ qua loa cho xong việc, vừa gật đầu vâng dạ nhưng ai nói gì cứ vào tai này ra tai kia. Nhưng lần này, rõ ràng cô đã chịu để tâm, đặc biệt là lúc các cô các bà chia sẻ bí quyết giữ gìn hạnh phúc hôn nhân gia đình, Đỗ Khê Nhiễm nghe đắm đuối, hy vọng có thể qua đó học được một vài kinh nghiệm đáng tin.
"Con tìm một người thích hợp, cùng nhau sống cuộc sống bình yên, dung dị là được rồi. Đời sống hàng ngày đào đâu ra nhiều tình yêu oanh oanh liệt liệt như thế chứ, cuối cùng đều tìm kiếm niềm vui từ mấy chuyện vụn vặt hàng ngày thôi." Một cô nói.
Điểm này Đỗ Khê Nhiễm đồng ý. Trước kia chưa khi nào nghiêm lúc lắng nghe, giờ mới phát hiện một số lời tổng kết kinh nghiệm của những người từng trải này vẫn rất có giá trị.
"Nhưng cũng không thể để những chuyện vụn vặt ấy chiếm hết cả cuộc sống, nghi thức nào cần có thì vẫn phải có." Một chị dâu họ oán giận nói, "Từ khi cưới đến giờ, rất ít khi nào chị có thời gian cho thế giới riêng của hai người. Để mà tính thì lần cuối chị với anh em đi xem phim riêng với nhau là chuyện của hai năm trước rồi."
Đỗ Khê Nhiễm giật thót, vội ghi nhớ trong lòng, phải xem phim nhiều vào, còn phải có nghi thức nữa.
Một người cô khác tiếp lời: "Thôi con vậy thì nên biết đủ đi. Chồng con còn nấu cơm, làm việc nhà giúp hai mẹ con con mỗi ngày. Còn lão nhà cô ấy à, chẳng thèm động móng tay. Cô muốn ly hôn rồi đây này."
Đỗ Khê Nhiễm: Hít hà-
Chị dâu họ: "Không nghiêm trọng đến vậy chứ?"
Đỗ Khê Nhiễm phụ họa: "Đúng, đúng, chẳng phải chỉ là không làm việc nhà, không nấu cơm thôi sao..."
Người cô: "Đừng coi thường việc nhà. Nếu làm đàng hoàng từ A đến Z mỗi ngày là mệt chẳng khác gì đi làm đâu. Ngày nào cô cũng phải nấu cơm, giặt đồ cho lão chồng. Lão thì chẳng làm gì cả, cái áo cũng gấp không xong. Cô còn cần lão làm gì?"
Đỗ Khê Nhiễm cảm thấy mình bị chọt một dao sâu hoắm.
Chị dâu họ cười nói: "Vậy sao hồi đó cô còn chịu cưới dượng?"
Người cô: "Hầy, lúc đó nhiều người theo cô lắm, thế mà cô lại nhìn trúng gương mặt lão, giờ thì hối hận thôi rồi. Mấy đứa còn trẻ, tuyệt đối đừng sập bẫy như cô đấy!"
Đỗ Khê Nhiễm lại bị chọt trúng thêm lần nữa. Cô còn nhớ rõ lúc tỏ tình, Diệp Nam Nịnh có nói là thích mặt của cô. Hơn nữa, Diệp Nam Nịnh là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, vậy yêu cái gì, không phải mặt thì còn gì nữa?!
"Lúc trẻ đẹp mã thì có ích lợi gì đâu? Già rồi chẳng phải cũng nhăn nheo như nhau thôi sao?" Bà cô vẫn lầu bầu không ngừng.
Đỗ Khê Nhiễm rờ lên mặt mình theo phản xạ, sau đó âm thầm rời khỏi chỗ ngồi.
*
Sắp đến giờ cơm trưa thì Diệp Nam Nịnh mới thoát được phòng khách náo nhiệt mà quay trở lại phòng ngủ. Hôm nay, mới sáng sớm là các cô đã đến nhà ông bà nội ở ngoại ô. Mấy gia đình họ hàng khác cũng đến, thế nên phòng khách và trong sân toàn là người.
Điện thoại đổ chuông hai lần thì bên kia mới bắt máy. Ngay sau đó, Diệp Nam Nịnh nghe thấy tiếng ho khan không kiềm được của Đỗ Khê Nhiễm. Cô vội hỏi: "Đỗ tổng, chị bị sao vậy? Cảm rồi à?"
"Không phải, chị ở trong bếp, mấy người kia đang xào ớt." Đỗ Khê Nhiễm ho sặc sụa, ho suốt một đường ra ban công.
"Chị làm gì trong nhà bếp vậy?" Diệp Nam Nịnh hiếu kì hỏi.
Đỗ Khê Nhiễm: "... Học nấu ăn."
Diệp Nam Nịnh: "?"
Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, đâu thấy mặt trời mọc từ hướng tây đâu ta.
Hai người nói chuyện điện thoại với nhau chưa được bao lâu thì Đỗ Khê Nhiễm đã bị một đám con nít bu quanh đòi lì xì, đành phải cúp máy.
Chiều, Diệp Nam Nịnh lại gọi cho Đỗ Khê Nhiễm thêm lần nữa, bên kia hết sức bận rộn: "Chị đang ở thẩm mỹ viện, lát nữa nói chuyện với em sau." Nói xong là cúp luôn.
Diệp Nam Nịnh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào điện thoại. Mới mùng một đầu năm thôi mà sao lại chạy đến thẩm mỹ viện rồi?
Bình thường đâu thấy chị để ý đến vậy.
Chẳng lẽ là...
Diệp Nam Nịnh vội vàng gọi cho Đỗ Hà Nhược, hỏi mé mé: "Tết nhất ở chỗ các em chắc là náo nhiệt lắm đúng không? Có ai giới thiệu đối tượng cho Đỗ tổng hông dạ?"
"Sao lại không? Tụng suốt cả ngày, em nghe mà ê hết lỗ tai." Đỗ Hà Nhược cười trên nỗi đau của chị gái, "Em sắp biết hết nam thanh niên độc thân nổi tiếng trong trấn rồi đó. Chắc các cô các dì gom góp nguyên một năm, chỉ chờ đến mấy ngày này để bung ra cho chị em thôi."
Trong lòng Diệp Nam Nịnh trào dâng một đợt ghen tuông, lại nghe Đỗ Hà Nhược nói: "Cơ mà chị em từ chối hết rồi."
Diệp Nam Nịnh: "Thật không?"
"Vâng. Chỉ nói chỉ có người thích rồi, bảo mọi người đừng giới thiệu nữa. Cơ mà mọi người ai cũng cảm thấy chị ấy bịa vậy thôi. Em ở chung mà không biết bả sao? Có thấy anh nào thân thiết với bả đâu." Đỗ Hà Nhược nói.
"Chị ấy nói có người thích rồi hả?" Diệp Nam Nịnh lập tức mừng ra mặt.
"Đúng rồi, vừa chạy ra thẩm mỹ viện kìa." Đỗ Hà Nhược nói.
Diệp Nam Nịnh hiếu kì hỏi: "Chị ấy đi thẩm mỹ viện làm gì?"
Đỗ Hà Nhược: "Nói cái gì mà sợ xuống sắc thì tình cũng xuống theo, muốn đi tút tát chăm chút lại tí."
Diệp Nam Nịnh: "Phụt."
Kết thúc cuộc trò chuyện, Diệp Nam Nịnh đi lòng vòng tại chỗ vài bước, sau đó ra ngoài thì lại gặp Phó Tiệp và hai người cô, trùng hợp là cả ba cũng đang nói đến chuyện chăm chút trong sân.
Diệp Nam Nịnh buột miệng thốt lên: "Dì, các cô, mọi người muốn đi thẩm mỹ viện không?"
Ba người: "?"
"Con mời mọi người đi." Diệp Nam Nịnh cũng muốn rời khỏi cảnh đông đúc này. Vừa hay nếu đi cùng họ thì cô sẽ không bị nói là một mình chạy lung tung.
Ba người kia cũng có ý muốn đi, bình thường rất hiếm khi tụ lại với nhau, mà hiện tại cũng không có chuyện gì để làm. Phó Tiệp hỏi: "Vậy con có đề cử thẩm mỹ viện nào tốt không?"
"Có chỗ này khá ổn, con dẫn mọi người đi vậy." Diệp Nam Nịnh nói.
Ba người nhìn nhau rồi vui vẻ đồng ý, báo với nhà một tiếng xong là đồng loạt xuất phát.
Trên xe im ắng một lúc, sau đó cô Út mở lời phá tan sự tĩnh lặng. Cô cười hỏi: "Nam Nịnh, sao tự nhiên lại muốn đi thẩm mỹ viện vậy?"
Diệp Nam Nịnh: Tại vì con cũng sợ xuống sắc thì tình cũng xuống theo!
Nhoáng cái đã đến nơi. Diệp Nam Nịnh vừa nằm xuống thì điện thoại đã đổ chuông.
Đỗ Khê Nhiễm bên kia vừa chăm sóc da xong nên gọi lại cho Diệp Nam Nịnh, nào ngờ đối phương lại nói cô nàng cũng đang ở spa, sắp bắt đầu rồi, thế nên cuộc gọi tiếp tục bị gián đoạn.
Đỗ Khê Nhiễm:!!
Diệp Nam Nịnh, em muốn tranh đua chết chị à?!
Đỗ Khê Nhiễm quyết không chịu thua. Cơm tối xong, trong khi mọi người đang ăn uống chuyện trò với nhau thì Đỗ Khê Nhiễm tại bắt đầu vận động, tập gym.
Đỗ Hà Nhược nhìn mà mắt chữ O mồm chữ A. Cô véo véo bụng, lập tức cảm thấy quả hạch trong tay cũng chẳng còn thơm nữa, thế là cất giọng lên án: "Hông chơi vậy nha! Mau quay lại ăn đi!!!"
_____________