Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Tiền là Đỗ Khê Nhiễm tính. Cô xách hai túi nylon lớn, quay đầu nhìn Diệp Nam Nịnh, hỏi: “Em hít đủ chưa?”
Lời này vừa thốt ra, nhân viên thu ngân đã lập tức nhìn cô đầy cảnh giác, tay chuẩn bị báo công an.
Đỗ Khê Nhiễm cười nhẹ, đành phải nói cho hết lời: “Không khí ở độ cao thấp hơn mực nước biển, em hít đủ chưa?”
Nhân viên thu ngân: “?”
“Đủ rồi.” Diệp Nam Nịnh điều chỉnh tâm trạng kích động xong lại đứng dậy, đón lấy chiếc túi trong tay Đỗ Khê Nhiễm, “Đỗ tổng, để em xách cho.”
Đỗ Khê Nhiễm cũng không giành với cô nàng, mỗi người xách một túi bước ra cửa. Đúng lúc thấy bên ngoài có người bán hoa, Đỗ Khê Nhiễm tiến đến, lại quay đầu hỏi Diệp Nam Nịnh: “Em thích hoa gì?”
Diệp Nam Nịnh:!!!
Niềm vui ập đến quá bất ngờ!
Diệp Nam Nịnh vươn một ngón tay. Đỗ Khê Nhiễm nhìn theo, thấy cô nàng chỉ vào hoa hồng xinh đẹp kiều diễm: “Em thích cái này à?”
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.
Đỗ Khê Nhiễm không khỏi cười cười: “Ông chủ, tôi muốn một bó hoa hồng.”
Đỗ Khê Nhiễm trả tiền xong thì ôm hoa bằng một tay, vừa quay đầu đã nói: “Không được ngồi xuống đất.”
Diệp Nam Nịnh mới vừa ngồi giữa chừng, nghe thế đành phải gắng níu lại một chút lí trí cuối cùng. Mắt cô dán chặt vào bó hoa hồng trong lòng Đỗ Khê Nhiễm, thử đánh tiếng hỏi: “Đỗ tổng, cái này là... tặng cho em à?”
“Đúng vậy. Dọn đến nhà mới không phải cần chút không khí sao?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
Thì ra là vậy... Vậy cũng rất vui!
Bất luận có nói sao thì cô cũng sắp nhận được hoa hồng do chính tay Đỗ tổng tặng.
“Tặng em.” Đỗ Khê Nhiễm chìa bó hoa ra trước mặt cô nàng.
“Cảm ơn Đỗ tổng.” Diệp Nam Nịnh cẩn thận ôm hoa, chỉ sợ đụng dập hư hỏng chỗ nào, che chở bó hoa suốt đường đến bãi đỗ xe.
Đỗ Khê Nhiễm vừa đặt túi đồ trên tay vào cốp thì Diệp Nam Nịnh cũng đã đưa túi qua: “Đỗ tổng, để vào giúp em đi.”
“...” Đỗ Khê Nhiễm liếc Diệp Nam Nịnh, thấy cô nàng đang ôm hoa hệt như ôm em bé, chẳng màng quan tâm đến thứ gì khác, đành phải nhận túi rồi đặt vào cốp.
Cả hai lên xe, Đỗ Khê Nhiễm lái. Đến lúc chờ đèn giao thông, cô thấy người bên kia lại đang nhìn chăm chú vào bó hoa hồng, một tay còn muốn chạm vào nhưng cứ ngập ngừng mãi như là không dám.
Thật sự giống hệt người cha vừa ôm được đứa con mới từ phòng sanh ra.
“Không mấy em đặt tên cho chúng đi.” Đỗ Khê Nhiễm nói với thái độ hết sức ba chấm.
“Được hả chị?” Diệp Nam Nịnh kinh ngạc nhìn sang, hỏi như chợt vỡ lẽ, “Nếu không thì Đỗ tổng chị đặt đi. Đây là chị mua mà.”
Lời này nghe sao cứ như “Đây là chị sinh mà, chị đặt tên đi” vậy nhỉ?
Một chút hứng thú nảy lên giữa những cảm xúc phức tạp của Đỗ Khê Nhiễm. Cô nói: “Vậy tên Munduoghi-sky* đi. Thế nào?”
*Cái tên trong cv là Ốc Tương Phương Gia – Phu Tư Cơ. Sau khi sợt 7749 trang web không ra, toi lội cmt trên TG thì có người nói Ốc Tương Phương Gia = Ngã Tưởng Phóng Giả = Tôi muốn được nghỉ. Còn Phu Tư Cơ là cái đuôi “vsky” thoi, không biết có đọc trại lại của cái gì nữa hong. Vậy nên Munduoghi-sky là Muốn Được Nghỉ-sky đó nha. Trời mẹ đúng là đánh đố con người một chữ tiếng Trung bẻ đôi cũng không biết như toi ==”
Diệp Nam Nịnh sửng sốt mất một lúc mới đưa ra lời bình: “Đặt hay lắm, lần sau khỏi mang nó đi.”
Đỗ Khê Nhiễm: “...”
“Còn tên gì nữa chị?” Diệp Nam Nịnh nhìn Đỗ Khê Nhiễm bằng ánh mắt sáng lấp lánh.
“Gì? Không phải mới đặt rồi đó sao?”
“Đó mới một bông thôi, còn mười bông chưa đặt mà.”
“... Vậy kêu bé Đỏ Cam Vàng Lục Lam Chàm Tím đi.”
“Còn ba bông nữa.”
“Tiểu Minh, Trương Vĩ, Maria.” Đỗ Khê Nhiễm nói bừa.
“Hay. Đỗ tổng đặt tên hay quá.”
“...”
Đỗ Khê Nhiễm thầm cảm thấy buồn cười, không ngờ Diệp Nam Nịnh lớn vậy rồi mà còn trẻ con như vậy. Nhưng rồi lại nghĩ mình nghe lời phối hợp, cũng không chững chạc hơn bao nhiêu.
Về đến nơi, Đỗ Khê Nhiễm trực tiếp xách đồ đặt vào nhà Diệp Nam Nịnh: “Chị về nhà một lúc rồi qua giúp em ngay.”
“Vâng.” Diệp Nam Nịnh nhìn đối phương rời đi, sau đó vui vẻ tìm cái bình, cắm hết hoa vào, lại móc điện thoại ra chụp thật nhiều ảnh, mãi đến khi nghe thấy tiếng chân mới cất điện thoại đi.
Cô quay đầu nhìn lại, thấy một mình Đỗ Hà Nhược chạy sang. Đỗ Hà Nhược đang uống sữa, trong tay còn cầm thêm một hộp, hớn hở chạy đến trước mặt Diệp Nam Nịnh: “Chị Tiểu Diệp, uống sữa này.”
“Cảm ơn em. Chị không khát, em uống đi.” Diệp Nam Nịnh mân mê bình hoa.
“Ớ, nhưng đây là chị em kêu mang qua cho chị. Nếu chị không uống, chốc nữa bả lại nghĩ là em ăn bớt mất.”
“Đỗ tổng bảo em đưa cho chị?” Diệp Nam Nịnh vừa nói dứt câu thì cũng đã nhanh tay đón lấy hộp sữa, cắm ống hút vào, “Uống ngon thật.”
“Đúng rồi. Chị em nói chị thích uống sữa, bảo em mang qua cho chị một hộp.” Đỗ Hà Nhược nói, lại cúi đầu nhìn bình hoa, “Quao, chị Tiểu Diệp, hoa này là ai tặng cho chị thế? Có phải người thích chị không?”
Diệp Nam Nịnh đỏ mặt cắn ống hút, rồi úp mở nói: “Đỗ tổng tặng.”
“Ồ, chỉ mà cũng biết tặng hoa hồng nữa? Quà mừng tân gia cho chị à?” Đỗ Hà Nhược hỏi.
Không thể không nói chị em ruột có khác, đúng là hiểu nhau. Diệp Nam Nịnh gật gật đầu: “Ừ.”
“Mà cũng quỳ. Tặng gì không tặng, đi tặng hoa hồng. Ai không biết còn tưởng là có biến.” Đỗ Hà Nhược nói đùa.
Diệp Nam Nịnh chột dạ cúi đầu, không dám nói là tự mình chọn hoa hồng.
“Hai đứa làm gì vậy?” Đỗ Khê Nhiễm vừa cầm điện thoại bước vào đã thấy hai cô nàng này đang túm tụm bên bàn, mỗi đứa cầm một hộp sữa, vừa uống vừa lượn quanh cái bình hoa, xì xầm gì đó không ngừng. Cô lùi về sau mấy bước, ra khỏi cửa, ngẩng đầu nhìn lên, “Ở đây đâu có viết là nhà trẻ đâu.”
Đỗ Hà Nhược cười ha ha, Diệp Nam Nịnh cũng nhấp môi cười cười.
“Đỗ Hà Nhược, đi rửa rau giúp chị Tiểu Diệp của em đi.” Như một bà chủ, Đỗ Khê Nhiễm bước đến ngồi xuống sô pha, mở điện thoại trả lời tin nhắn, sai hai em gái đi làm việc.
“Hừ.” Đỗ Hà Nhược vung tay với bóng lưng chị gái, sau đó hỏi Diệp Nam Nịnh, “Chị Tiểu Diệp, giờ mình bắt đầu chuẩn bị bữa tối đúng không?”
“Ừ. Mình làm đồ ăn trước, đợi lát nữa chị Song Song tới là có thể ăn luôn.” Diệp Nam Nịnh vào nhà bếp, lấy hết nguyên liệu nấu ăn cần dùng ra, chia cho Đỗ Hà Nhược một ít. Hai người bắt đầu rửa sạch, xắt rau.
Mới được một lúc thì chiếc điện thoại đặt trên mặt bàn đột nhiên đổ chuông. Đỗ Khê Nhiễm và Diệp Nam Nịnh cùng ngó sang nơi phát ra âm thanh. Đỗ Hà Nhược nghiêng đầu liếc chiếc điện thoại một cái, rồi lập tức giũ giũ tay, còn chưa kịp lau khô đã ôm điện thoại chạy về nhà: “Em nghe điện thoại cái đã, chị đi rửa rau giúp đi.”
Đỗ Khê Nhiễm cau có nhìn theo bóng dáng Đỗ Hà Nhược, sau đó bước vào bếp, đảm nhận cục nợ mà em gái để lại.
“Đỗ tổng, chị làm gì làm đi, mình em xử lí được rồi.” Diệp Nam Nịnh nói.
“Nhiều như vậy, một mình em làm biết tới chứng nào?” Đỗ Khê Nhiễm cho tay vào bồn rửa, tay áo lập tức xả xuống, “Giúp chị một chút.”
Diệp Nam Nịnh thấp thỏm kéo tay áo chị lên, xắn mấy vòng rồi cố định vị trí.
“Chị hỏi này...” Đỗ Khê Nhiễm bất thình lình lên tiếng. Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu nhìn sang. Hai người nhìn nhau ở khoảng cách gần, Diệp Nam Nịnh lại cảm thấy chân hơi nhũn ra.
“Em có cảm thấy... Đỗ Hà Nhược đang yêu sớm không?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi hết sức nghiêm túc.
Diệp Nam Nịnh: Tự tin chút đi chị. Em chị nếu không phải đang yêu sớm thì chính là sắp sửa yêu sớm!
Nếu lúc nãy không nhìn lầm thì người gọi đến tuy không có lưu tên nhưng dãy số điện thoại kia thật sự trông quá quen, không phải thằng nhóc Diệp Đình Viễn kia thì còn ai?
Nhưng lời này, cô không dám nói với Đỗ Khê Nhiễm. Nhỡ đâu chị giận Diệp Đình Viễn, nhân tiện trị tội lan sang cô luôn thì toi.
“Em không biết...” Diệp Nam Nịnh chột dạ đáp.
“Hình như con bé hay nói chuyện với em mà, nó không kể chuyện đó sao?” Đỗ Khê Nhiễm hiếu kì hỏi.
Diệp Nam Nịnh lắc đầu: “Đó là vấn đề riêng tư, em ấy không có nói với em.”
Đỗ Khê Nhiễm gật đầu như suy tư, đầu lại đụng phải Diệp Nam Nịnh. Hai người đồng loạt ôm trán. Nhìn vẻ mặt ngây ra như phỗng của Diệp Nam Nịnh, Đỗ Khê Nhiễm bật cười.
Mà thấy chị cười, Diệp Nam Nịnh cũng cong khóe môi: “Đỗ tổng, nếu Hà Nhược em ấy yêu sớm thì chị sẽ làm gì?”
“Chị... hình như cũng không làm gì được.” Đỗ Khê Nhiễm xoay người, tiếp tục rửa rau, tiếng nước rì rào, “Ai bảo chị không làm gương cơ chứ. Năm đó chị cũng từng yêu sớm, không có tư cách đi phê bình nó. Chỉ là hơi rầu, không biết có ảnh hưởng đến kết quả thi đại học của con bé không?”
“Đỗ tổng, thành tích của chị năm đó không bị ảnh hưởng, Hà Nhược cũng sẽ không bị ảnh hưởng.” Nghĩ đến những gì Diệp Đình Viễn đã nói trước đó, Diệp Nam Nịnh không thể không đỡ lời cho cậu em, “Nói không chừng người em ấy thích rất đáng tin thì sao.”
“Chuyện này ai biết được.” Đỗ Khê Nhiễm thở dài, “Hơn nữa, ai nói chị không bị ảnh hưởng?”
Diệp Nam Nịnh chợt khựng lại, kinh ngạc nhìn sang.
“Vốn chị có thể thi vào đại học C, tiếc là cuối cùng lại phát huy vượt bậc, lên thẳng đại học A.” Đỗ Khê Nhiễm đắc ý nói.
Diệp Nam Nịnh cười cười: “Đỗ tổng giỏi quá.”
“Chứ sao.” Đỗ Khê Nhiễm được khen đến mừng ra mặt, ngửa đầu về phía sau, kề sát tai đối phương, nói, “Chị nói em nghe, năm đó phải gọi là lừng lẫy. Sở Giáo dục trực tiếp đến nhà chị giăng biểu ngữ, làm bà nội chị vui đến mức cười rớt cả răng giả.”
Diệp Nam Nịnh cúi đầu nhịn cười, vừa nghiêng mặt sang thì ánh mắt đã lập tức chú ý đến đôi môi đỏ mọng gần trong gang tấc của chị, hệt như hoa hồng.
Cô nuốt nước bọt theo bản năng.
Đỗ Khê Nhiễm kể lại chuyện oai phong năm xưa xong, nụ cười trên mặt cũng sâu hơn một chút. Chợt, ánh mắt cô khựng lại, vươn tay xoa xoa mũi người đối diện: “Chỗ này dính nước này.”
Diệp Nam Nịnh sờ sờ mũi, lại nhìn Đỗ Khê Nhiễm, ngập ngừng hỏi: “Vậy Đỗ tổng... lời mà ban nãy chị nói với người nọ ở siêu thị... có thật không?”
Đỗ Khê Nhiễm sửng sốt, nghiêng đầu nhìn sang, mi hơi run. Sau đó, cô cười vặn tắt vòi nước, đặt rau quả vào rổ để ráo: “Diệp Nam Nịnh, em đúng là...”
“Tụi mình đến rồi đây!” Ngoài của đột nhiên vang tiếng Chương Mịch Song, “Không trễ đấy chứ?”
“Trễ thêm mấy phút nữa là nhập tiệc được luôn rồi.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
“Làm gì có? Không phải hai người còn đang rửa rau sao? Có cần mình giúp một tay không?” Chương Mịch Song bước vào. Bạn trai đi sau còn xách theo ít đồ uống và trái cây.
“Thế thì cầu còn không được. Mau tới xắt rau đi.” Đỗ Khê Nhiễm không hề khách khí nói.
Chỉ nhoáng cái mà nhà bếp đã chen chúc ba cô gái. Chương Mịch Song hào hứng kể lại những bước thủ tục của mình và người môi giới, thu hút sự chú ý của Đỗ Khê Nhiễm.
Diệp Nam Nịnh không nghe được đáp án, đành phải chờ cơ hội sau tiếp tục thăm dò.
Người đông thì lực mạnh. Có Đỗ Khê Nhiễm giúp đỡ, bản thân Chương Mịch Song cũng là cao thủ nhà bếp, hai người gia nhập giúp Diệp Nam Nịnh xử lí mấy món ăn, chỉ hơn nửa tiếng sau thì một bàn đồ ăn đã ra lò.
Đỗ Khê Nhiễm về nhà cầm hai chai vang đỏ, nhân tiện kéo Đỗ Hà Nhược qua theo.
“Cạn ly, hoan nghênh Tiểu Diệp!” Chương Mịch Song giơ ly rượu nói.
“Yeah! Chị Tiểu Diệp xịn quá!” Đỗ Hà Nhược giơ Coca nói.
“Hoan nghênh.” Đỗ Khê Nhiễm cũng cười chạm ly.
Diệp Nam Nịnh lo lắng cụng ly với mọi người. Đây là trải nghiệm tụ tập ăn cơm cùng bạn bè hiếm hoi, khiến cô cảm thấy hơi khó tin. Nhưng cô lại hòa nhập vào tập thể nhỏ này hết sức tự nhiên.
“Diệp Nam Nịnh, sau này xin chiếu cố nhiều hơn.” Đỗ Khê Nhiễm giơ ly, nói riêng với cô một câu.
“Cảm ơn Đỗ tổng. Xin chiếu cố nhiều hơn.” Diệp Nam Nịnh nâng ly cụng với chị, phát ra tiếng vang thanh thúy, hòa cùng tiếng cười nói vui vẻ, trong lòng cô vô cùng thích thú.
Diệp Nam Nịnh ngửa đầu uống rượu, ánh mắt lại xuyên qua thành ly, dừng trên gương mặt Đỗ Khê Nhiễm.
Đúng vậy, tất cả những điều này đều là vì Đỗ Khê Nhiễm.
Cô quen biết người bạn nhiệt tình, thân thiện của Đỗ Khê Nhiễm, cũng quen biết người nhà nghịch ngợm lại đáng yêu của chị. Mà bọn họ cũng đón nhận cô vô cùng hòa hợp.
Thật hạnh phúc.
Nếu có thể tiếp tục như thế này mãi thì hay quá, Diệp Nam Nịnh nghĩ thầm.
Không khí trên bàn cơm vui vẻ, hài hòa, chủ đề nói chuyện nối tiếp không ngừng, từ chuyện Chương Mịch Song mua nhà lại kéo sang chuyện học hành của Đỗ Hà Nhược. Ngay sau đó, Đỗ Hà Nhược lại dùng đủ loại đồn đãi trong lớp để mà chuyển sự chú ý của mọi người đi, khiến mọi người cất giọng cười lớn.
Cơm nước xong, Đỗ Khê Nhiễm lại lấy điện thoại ra, cho mọi người xem video Diệp Nam Nịnh mua đồ ăn. Lúc này Diệp Nam Nịnh mới kinh ngạc phát hiện Đỗ Khê Nhiễm nói điện thoại tắt máy mới là trêu cô, thật ra chị đã quay xong lâu rồi. Từ phía sau, cô tiến gần đến màn hình, ngượng ngùng nhìn mấy lần, thấy hình tượng của mình vẫn ổn, không mất mặt mới yên tâm.
Chương Mịch Song cùng Đỗ Hà Nhược thì lại xem thật chăm chú, thi thoảng lại khen mấy câu đẹp quá, mua đồ ăn mà cũng đẹp như vậy, không có thiên lí mà!
Bạn trai Chương Mịch Song tương đối kiệm lời, không uống rượu. Ăn xong, anh ta dạo quanh phòng khách, rồi đột nhiên chỉ vào bình hoa trên bàn trà, cười nói: “Hoa này đẹp đấy, em mua ở đâu thế?”
“Sao vậy? Anh Khâu Dã, anh muốn mua cho chị Song Song hả?” Đỗ Hà Nhược cười hì hi hỏi.
Khâu Dã không đáp, chỉ cười nhìn Chương Mịch Song. Chương Mịch Song nói: “Vợ chồng già cả rồi, đừng bày mấy trò này. Mười một bông ít quá, nói sao cũng phải chín trăm chín mươi chín bông.”
Khâu Dã và Đỗ Hà Nhược đều cười.
Diệp Nam Nịnh cũng nhìn hoa hồng mà cười ngây ngô.
Thấy thế, Chương Mịch Song cười hỏi: “Tiểu Diệp, hoa này là ai tặng cho em?”
Diệp Nam Nịnh ngước mắt nhìn Đỗ Khê Nhiễm. Đỗ Khê Nhiễm bình tĩnh nhấp một ngụm rượu: “Là mình.”
“Phụt.” Chương Mịch Song che miệng, quay đầu ho mấy tiếng mới nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm với vẻ cạn lời, “Cậu tặng hoa hồng cho người ta làm gì?”
“Sao vậy? Em ấy chuyển qua nhà mới, mình đưa mấy bông hoa cũng không được à?” Đỗ Khê Nhiễm nói hết sức hùng hồn, hợp lí.
“Có biết bao nhiêu hoa đẹp, cớ gì cậu lại đi tặng hoa hồng? Cậu biết hoa hồng có ý nghĩa gì không?”
“Đừng để mấy chiến thuật quảng cáo tẩy não có được không? Mặc kệ nó có ý nghĩa gì, đây là em ấy tự chọn. Chỉ cần em ấy thích thì muốn hoa gì mà chẳng được.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
Không khí im lặng trong thoáng chốc, rồi Chương Mịch Song từ từ giơ ngón cái: “Tốt lắm, mình bị cậu thuyết phục rồi.”
Đỗ Khê Nhiễm nhướng mày: “Vốn là như vậy mà. Em ấy chỉ thích hoa hồng thôi, cần gì phải chờ đến ngày quy định, để người quy định tặng mới được?”
Trong lòng Diệp Nam Nịnh nổi sóng. Mắt cô lan tỏa ý cười: “Đúng vậy. Cảm ơn hoa hồng của Đỗ tổng. Em thích lắm, nhất định sẽ thật quý trọng.”
Đỗ Hà Nhược giơ tay: “Em cũng muốn có hoa hồng.”
Đỗ Khê Nhiễm: “Tự kiếm tiền mua đi.”
Đỗ Hà Nhược: “Ư, chị tiêu chuẩn kép.”
Chương Mịch Song cười nghiêng ngả: “Hà Nhược đừng khóc, lần sau chị mua cho em. Không phải chỉ hoa hồng thôi sao, có gì đặc biệt ghê gớm đâu chứ.”
“Vậy thì có đặc biệt ghê gớm thật đó.” Đỗ Khê Nhiễm hất cằm, chỉ chỉ Diệp Nam Nịnh, “Cô nàng này còn đặt tên cho đám bông nữa kìa.”
Ba người còn lại kinh ngạc nhìn sang Diệp Nam Nịnh. Diệp Nam Nịnh: “...”
“Không thể nào. Đám này tên gì?” Chương Mịch Song hỏi với vẻ khó tin.
“Cậu nên hỏi bông này tên gì. Nói trước, cái bông đẹp nhất là do mình đặt, tên Munduoghi-sky. Lợi hại không?”
Mọi người: “...”
Đỗ Hà Nhược tiện tay chỉ vào một bông, hỏi: “Chị Tiểu Diệp, cái này tên gì?”
Diệp Nam Nịnh: “Tiểu Minh.”
Mọi người: “...”
Chương Mịch Song: “Vậy còn bông này?”
Diệp Nam Nịnh: “Maria.”
Khâu Dã: “Bông này?”
Diệp Nam Nịnh đứng dậy, cẩn thận phân biệt một chút: “À, nó tên Trương Vĩ.”
Mọi người: “...” Dị quá.
Chương Mịch Song cảm thán vỗ tay hai cái: “Hôm nay xem như được mở mang tầm mắt. Bông nào cũng có tên riêng.”. Truyện Nữ Cường
“Vâng. Người một nhà thì phải đầy đủ chứ.” Diệp Nam Nịnh thuận miệng nói.
“Là sao?”
Nghĩ đến điệu bộ che chở cho bé hoa của Diệp Nam Nịnh trên xe, Đỗ Khê Nhiễm mở miệng quăng bom: “Nghĩa là mình với em ấy là cha mẹ của sấp nhỏ này. Cha mẹ đều có tên thì cớ gì mà chúng lại không có?”
Diệp Nam Nịnh: “!!!”
Mọi người: “...”
Thật quá sức quái conmeno đản. Đỗ Khê Nhiễm bị dạy hư rồi!
_____________