Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Dựa vào kinh nghiệm bản thân, Khương Vu hỏi: “Vậy… giữa hai người có hiểu lầm gì không?”
Trương Duyên có phần mờ mịt. Cô cẩn thận ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Tôi không biết.”
- Vậy có thể kể tôi nghe chuyện của hai người sao?
- Chúng tôi? – Ánh mắt Trương Duyên bắt đầu trở nên mơ hồ. – Tôi cùng Nhược Ngôn là bạn học chung đại học, không chỉ cùng lớp mà còn cùng phòng. Nghiêm túc mà nói thì hai người chúng tôi thật ra là vừa gặp đã thương.
Đường Nhược Ngôn và Trương Duyên có một đoạn tình yêu khiến người ta hâm mộ.
Hai người học ngành giống nhau, sở thích như nhau. Bọn họ quen biết khi còn trẻ, cả hai đều có ý với đối phương, cùng nhau vượt qua bốn năm tươi đẹp nhất của tuổi thanh xuân. Đó thật sự là chuyện người ta hâm mộ cũng không được.
Trương Duyên lâm vào hồi ức, tiếp tục nói với Khương Vu: “Tôi không biết nếu không gặp tôi thì liệu Nhược Ngôn có lựa chọn một người cùng giới trở thành bạn lữ cả đời hay không. Nhưng tôi biết chị ấy come-out với gia đình đều là vì tôi. Chị nói chị muốn quang minh chính đại cùng tôi ở bên nhau, muốn kết hôn với tôi, muốn cử hành hôn lễ, muốn công khai với mọi người tôi là người yêu, là vợ của chị.”
Nói đến đây, giọng Trương Duyên trở nên nghẹn ngào.
Xu hướng tính dục của Trương Duyên đã được phát hiện từ rất sớm, cho nên gia đình tiếp nhận cũng không quá khó khăn. Nhưng Đường Nhược Ngôn thì khác, quá trình bộc lộ với cha mẹ của cô ta cực kì thảm thiết. Cho dù quốc gia đã chấp thuận hôn nhân đồng tính, tán thành về mặt pháp luật nhưng trong mắt những người thế hệ trước, đó vẫn là lựa chọn điên cuồng, thế tục đời sau khó chấp nhận.
Quá khứ gian nan như vậy, bọn họ cũng đã nắm tay vượt qua. Lời thề non hẹn biển vẫn còn ngay trước mắt, nhưng giờ lại đi đến bước ly hôn.
Trương Duyên nói đến đây, cuối cùng cũng không thể ngăn nước mắt. Giọng cô run rẩy, tiếp tục giải thích với Khương Vu: “Luật sư Khương, Nhược Ngôn chị ấy đã cắt đứt quan hệ với cha mẹ, năm sáu năm nay không hề lui tới. Thân thích, bạn bè chị đều vứt bỏ, giờ chỉ còn một người thân duy nhất là tôi thôi.”
Trương Duyên chưa nói xong, Khương Vu cũng đã hiểu. Nếu Đường Nhược Ngôn ly hôn với Trương Duyên, Trương Duyên là người có thể toàn thân mà lui. Cô còn có người nhà, có bạn bè, chỉ mất đi một đoạn hôn nhân, một đoạn tình cảm. Nhưng Đường Nhược Ngôn thì lại trắng tay. Vì được ở bên người yêu, cô ta đã quyết liệt với người nhà. Nếu lại mất đi Trương Duyên, như vậy chỉ còn một mình cô độc.
Trương Duyên nước mắt rơi đầy, tiến lên cầm tay Khương Vu: “Luật sư Khương, chị ấy vì tôi mà mất hết thảy. Tình cảm của chúng tôi không có tan vỡ, không lí nào chị ấy lại vô duyên vô cớ muốn ly hôn. Cho nên hôm nay tôi cố ý đến đây sớm, chính là muốn hỏi chị, Nhược Ngôn chị ấy, có phải đã xảy ra chuyện gì tôi không biết hay không.”
Khương Vu chỉ là một luật sư, không cách nào trả lời được vấn đề này của Trương Duyên. Khi cô đang định nói gì đó để an ủi đối phương thì một giọng khá quen tai đã vang lên bên cạnh:
- Em đang làm cái gì đấy?
Đường Nhược Ngôn đến rồi.
Trương Duyên thả đôi tay đang nắm lấy Khương Vu, xoay lại nhìn người yêu. Nước mắt cô yên lặng nhỏ giọt, như chuỗi hạt châu dứt dây.
Đường Nhược Ngôn trông có vẻ lạnh nhạt, lời nói không mang chút tình cảm: “Em khóc cái gì?”
Trương Duyên muốn lau sạch nước mắt, nhưng có cố thế nào cũng không được.
- Luật sư Khương hẳn đã nói cho em ý của tôi rồi. Trương Duyên, ly hôn đi. – Đường Nhược Ngôn xoay người, đưa lưng về phía Trương Duyên, dường như không muốn nhìn thêm lần nào nữa.
Trương Duyên nghẹn ngào, kiên trì nói: “Em không ly hôn. Em sẽ không ly hôn với chị. Chị đã không có nhà, nếu lại mất đi em…”
- Đủ rồi. – Đường Nhược Ngôn cao giọng ngắt lời Trương Duyên, nói một cách lạnh lùng, sắc bén. – Em cũng biết tôi vì em mà mất tất cả. Thì sao? Em định không buông tha tôi, để tôi phí cả đời với em, cả đời theo đuổi em phải không? Trương Duyên, em tha cho tôi đi. Tôi mệt rồi, tôi không muốn tiếp tục nữa. Nói không chừng bây giờ chia tay, tôi sẽ không phải hai bàn tay trắng, có lẽ cha mẹ sẽ tha thứ, sẽ chấp nhận lại tôi. Tôi không đến mức phải sống trên đời này như cô hồn dã quỷ. Tôi có thể có lại gia đình, có lại người thân.
Trương Duyên lảo đảo mấy bước, đứng cũng không vững, phải vịn bàn mới có thể miễn cưỡng chống đỡ, run rẩy hỏi Đường Nhược Ngôn: “Chị muốn ly hôn là vì vậy sao?”
Đường Nhược Ngôn vẫn quay lưng, giọng bình tĩnh mà xa cách: “Không sai, chính là vì vậy.”
- Em biết rồi. – Vẻ mặt Trương Duyên sững sờ, Khương Vu nhìn cũng không đành lòng. Cô vươn tay, nhưng đối phương chỉ đáp lại bằng một nụ cười an ủi. Trương Duyên không mang theo gì đến, nên có thể đi rất lưu loát.
Rõ ràng là định hẹn hai bên đương sự đến để mọi người nói chuyện cho rõ, nhưng kết quả lại thành như vậy.
Khương Vu thấy Trương Duyên đi rồi mới lạnh lùng xoay người nhìn về phía Đường Nhược Ngôn: “Cô Đường, lời vừa rồi của cô hơi quá đáng.”
Đường Nhược Ngôn không hé răng. Cô ta từ đầu đến cuối không đối mặt với Trương Duyên, đương nhiên cũng đưa lưng về phía Khương Vu. Khương Vu chỉ có thể nhìn bóng dáng đối phương, thấy cô ta nâng tay, lau quẹt lung tung trên mặt.
Người ủy thác không chịu mở miệng như vậy thật sự khiến Khương Vu thân là luật sư cảm thấy buồn bực. Lúc mới vào ngành, vì công việc, vì cuộc sống, Khương Vu không kén chọn, án gì cũng nhận. Nhưng bây giờ đã khác, nếu làm mấy năm mà vẫn hệt như lúc trước, vậy luật sư Khương cô xem như lăn lộn vô ích.
Khương Vu lấy toàn bộ tư liệu ủy thác của Đường Nhược Ngôn từ túi đựng laptop ra: “Cô Đường, tôi nghĩ cô hẳn không cần luật sư. Vợ cô có vẻ không giống người lì lợm níu kéo, vừa rồi cũng đã nói như vậy, tin chắc cô ấy sẽ dựa theo suy nghĩ của cô mà cho một câu trả lời hài lòng. Nhưng tôi vẫn muốn nói mấy lời. Tôi cũng có vợ. Mỗi một cặp đồng tính bên nhau đều có rất nhiều khó khăn. Phủ định đoạn tình cảm này khác gì phủ định bản thân mình chứ? Cô thật sự nên suy xét, đổi một cách không quá tàn nhẫn… Cô… cô Đường?!”
Nếu không phải Khương Vu đứng cách đó không xa, phản ứng cũng nhanh thì Đường Nhược Ngôn đã ngã quỵ ngay trước mắt.
Người ngã xuống, Khương Vu mới nhìn rõ tình huống của Đường Nhược Ngôn lúc này. Mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy, máu từ mũi tuôn ra, bất luận có lau thế nào cũng không sạch.
Đường Nhược Ngôn hẳn đã quen mạnh mẽ, được Khương Vu đỡ nhưng vẫn muốn tự mình chống người đứng dậy. Khương Vu thấy thế vội đỡ cô ta ngồi xuống ghế, sau đó móc điện thoại.
Còn chưa kịp ấn số, tay cô đã bị Đường Nhược Ngôn đè lại. Khương Vu không hiểu, mắt mang nghi vấn nhìn chăm chú vào đối phương.
- Luật sư Khương, đừng nói cho A Duyên, xin chị. – Đường Nhược Ngôn bình tĩnh nhìn lại.
Tâm trạng Khương Vu thật hỗn loạn.
Đường Nhược Ngôn siết chặt tay cô, khẩn cầu: “Xin chị.”
Im lặng một lúc, Khương Vu cuối cùng vẫn để điện thoại vào túi, khó khăn nói ra một chữ “Được”.
- Được, tôi đồng ý với cô, nhưng bây giờ cô phải cùng tôi đến bệnh viện.
Thân là người bệnh, Đường Nhược Ngôn đương nhiên không thể nào từ chối yêu cầu ấy mà bị ấn vào xe, đến bệnh viện.
Điều khiến Khương Vu cảm thấy ngoài ý muốn chính là bác sĩ khoa Huyết học của bệnh viện Thị Lập thành phố Kinh Nguyên dường như cũng không xa lạ với Đường Nhược Ngôn. Thấy người đến là cô ta, bác sĩ lập tức nhíu mày khuyên nhủ: “Cô nói cô sẽ suy nghĩ chuyện hóa trị. Cũng đã mấy hôm, suy nghĩ thế nào rồi?”
Hóa trị?
Bệnh nhẹ là tuyệt đối không cần đến hóa trị.
Khương Vu nghiêng người nhìn Đường Nhược Ngôn, chỉ thấy cô ta lúc này vô cùng bình tĩnh, còn có thể cười uyển chuyển từ chối yêu cầu của bác sĩ: “Tôi còn chút chuyện chưa xử lý xong. Chờ hoàn thành hết, tôi nhất định sẽ nghe lời bác sĩ.”
Bác sĩ cũng là nghề bất đắc dĩ. Cô chỉ có thể đưa ra phương án chữa trị nhưng lại không thể, cũng không có cách nào yêu cầu người bệnh làm theo ý mình. Giúp Đường Nhược Ngôn cầm máu xong, cô đành phải cho Đường Nhược Ngôn làm một ít xét nghiệm, sau đó dặn dò: “Nhất định phải nhanh lên.”
- Tôi biết, cảm ơn chị, bác sĩ. – Đường Nhược Ngôn lễ phép cảm tạ, khác hẳn thái độ khi đối mặt với Trương Duyên vừa rồi.
Ra khỏi phòng khám, Khương Vu cùng Đường Nhược Ngôn ngồi trên một chiếc ghế đá trong sân bệnh viện Thị Lập.
Thời tiết tháng hai vẫn còn hơi lạnh. Hai người không ai nói gì, chỉ an tĩnh ngồi đó thổi gió.
Luật sư Khương vừa rồi còn thao thao bất tuyệt, lí lẽ hùng hồn, lúc này đối mặt với người ủy thác khả năng cao là đang mắc bệnh nan y, đột nhiên không biết phải nói gì. Cô sợ tùy tiện hỏi bệnh tình Đường Nhược Ngôn sẽ làm tăng gánh nặng tâm lý cho đối phương, đồng thời cũng sợ đối phương không muốn lộ ra bệnh với một người ngoài như mình.
Trái ngược với ngàn vạn loại suy nghĩ xoay vòng trong đầu Khương Vu, Đường Nhược Ngôn lại có vẻ bình tĩnh nhiều. Cô lên tiếng: “Luật sư Khương, vừa rồi hẳn chị cũng đã nghe được, tôi mắc bệnh, bệnh về máu, tình huống không tốt lắm, muốn sống thì phải nhanh chóng hóa trị.”
Khương Vu trầm ngâm một lúc rồi mở miệng: “Cô định ly hôn với Trương Duyên là vì chuyện này?”
Đường Nhược Ngôn gật đầu rồi đứng dậy, đón ánh mặt trời giữa trưa ngay trên đỉnh đầu: “Nguyên nhân chủ yếu là vậy, tôi không muốn liên lụy em ấy.”
- Sao lại là liên lụy chứ? – Khương Vu có quan điểm bất đồng.
Đường Nhược Ngôn xoay người cười cười: “Luật sư Khương, tôi cùng A Duyên tuy đều có công việc tốt nhưng vừa nãy chị cũng nghe rồi đấy, tôi đã cắt đứt quan hệ với trong nhà, gia cảnh A Duyên cũng không tốt lắm. Tụi tôi làm việc mấy năm nay, vốn liếng tích cóp được đều đổ vào căn hộ, cơ bản không còn tiền tiết kiệm. Hơn nữa tôi cũng biết tình huống của bản thân. Nếu bệnh bộc phát nặng còn đỡ, nói không chừng chẳng mấy chốc đã đi, như vậy cũng nhanh gọn. Đáng tiếc thực tế không phải vậy. Phối hợp điều trị, cứ chịu đựng như vậy cũng có thể kéo được mấy năm. Tôi cùng A Duyên biết nhau từ sớm, tôi hiểu em ấy. Nếu để em biết chân tướng sự việc, em nhất định sẽ không từ bỏ, sẽ bị tôi liên lụy tới chết.”
Qua mấy ngày tiếp xúc ngắn ngủi, ấn tượng mà Đường Nhược Ngôn để lại cho Khương Vu vẫn luôn là bình tĩnh mà mạnh mẽ. Cho dù vừa rồi ở trong phòng khám của bác sĩ, nói về bệnh tình chính mình, đối diện trực tiếp vận mệnh của bản thân, Đường Nhược Ngôn vẫn có thể giữ vẻ thản nhiên. Nhưng lúc này, nhắc đến Trương Duyên, hốc mắt cô ta lại đỏ bừng, lệ rưng rưng. Cho dù Đường Nhược Ngôn có cố khắc chế, ngẩng đầu nhìn trời cao, không muốn rơi nước mắt nhưng cuối cùng vẫn vô dụng. Những giọt nước mắt ấy cũng như vận mệnh không cách nào chống cự, vẫn lăn dài trên má Đường Nhược Ngôn, cuối cùng hòa vào lớp đất lạnh cứng cuối đông.
_____________
Ghét cẩu huyết quá nên ngâm chương này tới 2 ngày.
Không phải ghét bình thường đâu á trời. Kêu toi edit truyện cẩu huyết chắc vừa làm vừa chửi =="