Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Cuộc hôn nhân của Thẩm Tĩnh Tuệ đương nhiên thảm thật, nhưng Thẩm Mộ nghĩ cô ta tuyệt đối không phải người thảm nhất trong hai bên.
Thẩm Mộ khẽ cười cười: "Chị lại hy vọng hai người họ có thể nhanh chóng tách ra."
Nụ cười mỉm của luật sư Khương rất đáng sợ, nụ cười mỉm của Thẩm tổng cũng chẳng kém cạnh gì.
Vừa thấy vẻ mặt giảo hoạt như hồ ly của Thẩm Mộ, Khương Vu biết ngay người này còn chưa xổ hết ra. Vì thế cô nâng nâng cằm đối phương: "Vậy ha? Vì sao?"
Thẩm Mộ cũng không úp mở, cất lời giải thích: "Phùng Thiệu ra chiêu ly hôn này là dở. Chị yêu kia của gã thật ra đã sớm chán gã rồi. Phùng Thiệu cho rằng ly hôn là tỏ lòng trung thành, nhưng thực tế sẽ chỉ khiến mình bị đá càng nhanh hơn thôi."
Mặc kệ cuối cùng có còn ôm chân đại gia được hay không thì Phùng Thiệu cũng đã làm Thẩm Tĩnh Tuệ đau thấu. Khi Thẩm Tĩnh Tuệ lần nữa lấy ra phần thỏa thuận hôn nhân lúc trước hai người cùng ký tên thì quá nửa là sẽ được pháp luật tán thành. Con gái mới hai tuổi, nhất định sẽ được phán theo mẹ. Đến khi đó, gần như hết chín phần tài sản sẽ về tay Thẩm Tĩnh Tuệ, Phùng Thiệu thật sự chỉ còn một căn hộ nhỏ để dung thân, miễn cưỡng xem như có chút tiền tiết kiệm cùng cổ phiếu lận lưng.
Khi nói những điều này, Thẩm Mộ vô cùng chắc chắn. Khương Vu nghĩ Phùng Thiệu tám chín phần mười là phải công dã tràng. Chị yêu của gã sẽ không lưu luyến, mà Thẩm Tĩnh Tuệ, người vợ từng đồng cam cộng khổ lại bị chính tay gã đẩy ra, giờ đã hoàn toàn nhận rõ gương mặt thật của kẻ cặn bã.
Chờ đến khi chân tướng vụ ly hôn lần này được hé lộ, sẽ không ai muốn che giấu cho Phùng Thiệu nữa. Nghệ sĩ nam năm lần bảy lượt phản bội hôn nhân như vậy, vĩnh viễn không nên có chỗ đứng trong giới.
Nghĩ đến kết cục Phùng Thiệu khả năng phải chịu, Khương Vu cuối cùng cũng thấy thỏa mãn.
Đêm đã khuya.
Thẩm Mộ cùng Khương Vu bàn chuyện của người khác cả buổi, giờ đã thấm mệt.
- Có phải nên đi nằm rồi không. - Khương Vu hơi buồn ngủ, khẽ dụi dụi mắt.
Thẩm Mộ lại không trực tiếp trả lời mà hỏi sang một chuyện khác: "A Vu, em sợ nước lắm sao?"
Khương Vu ngẩn ra, gật đầu: "Một chút."
Thẩm Mộ cười đến mập mờ. Cô nắm tay Khương Vu, kéo người đứng dậy, đi hướng phòng tắm.
Đây là muốn bảo mình tắm xong hẵng lên giường sao?
Khương Vu ngửi ngửi cơ thể. Hôm nay lái xe nên cô không uống, nhưng vì đi ăn ở nhà hàng nên trên người vẫn ít nhiều ám chút mùi rượu.
Nhưng mùi vang đỏ thoang thoảng ấy lại đột nhiên gợi lên hồi ức của Khương Vu. Lúc trước khi cô và Thẩm Mộ ở trang viên Khải Luân, Thẩm Mộ hỏi cô cảm thấy ly vang đỏ kia thế nào, cô ăn ngay nói thật, thẳng thắn mình không rành phẩm rượu, sau đó Thẩm Mộ đã trưng ra đúng vẻ mặt mờ ám vừa rồi mà nói với cô.
- Đừng sợ, để chị dạy em.
- ???
Khương Vu nghĩ tới chuyện gì? Cô nghĩ tới cái gọi là dạy phẩm rượu vang đỏ lúc trước chính là Thẩm Mộ ngậm một chút trong miệng, sau đó mớm sang cho cô.
Phẩm rượu đã dạy kiểu đó. Còn bệnh sợ nước sẽ khắc phục thế nào?
Khương Vu đột nhiên có dự cảm chẳng lành. Cô xoay người, toan len qua khe hở giữa hai cánh tay Thẩm Mộ mà chuồn đi, kết quả...
Kết quả có thể đoán được, đương nhiên là chạy không thoát. Khương Vu trước giờ chưa bao giờ thoát. Cô dùng hết sức lực cũng chỉ có thể túm được cửa phòng tắm.
- Em muốn đi ngủ. Chị đây là bạo lực trá hình. Chị xâm phạm ý muốn, cướp đoạt quyền được ngủ của em.
Lúc này luật sư Khương có nói gì cũng không quan trọng. Bởi vì ngoài miệng nói nhiều cỡ nào đi nữa thì thân thể cô vẫn thành thật.
Để em ồn ào đôi câu cũng là một kiểu tình thú không phải sao? Nếu giọng lớn quá hoặc gần đến mức độ có thể đánh thức bé con thì cứ việc hôn là được.
- Ưm...
Vì thế, luật sư Khương cuối cùng vẫn bị hôn. Sau đó là tiếng nước lõm bõm truyền ra từ phòng tắm.
Mùa xuân đầu năm, Khương Vu bị bắt học bơi. Đến hè, hai người xin nghỉ dài hạn, mang theo Thẩm Huyên bay đến bờ biển Perthden ở nam bán cầu, cùng nhau tận hưởng một kì nghỉ lãng mạn.
Khương Vu đã gặp qua vô số màu xanh, nhưng chỉ yêu sâu sắc duy nhất một màu xanh của biển Perthden. Trước kia khi gặp phải ủy thác không thoải mái, cô sẽ một mình đến đây thả lỏng tâm trạng. Sau kết hôn có Thẩm Mộ đi cùng, hiện giờ lại thêm một cô nhóc.
Ngày cuối cùng của kì nghỉ, một nhà ba người nằm ngay ngắn dưới tán ô nghỉ ngơi. Ánh nắng ấm áp, lại thêm từng đợt sóng biển vỗ vào bờ, khiến bé con nằm giữa hai người mơ màng thiếp đi.
Thẩm Mộ cùng Khương Vu nhìn biển rộng mênh mông vô bờ nơi xa, nói đến chút chuyện cần xử lý sau khi về nước.
- Xe mới về rồi. Đợi nào trở lại chị sẽ đi lấy. - Thẩm Mộ nói.
Khương Vu gật đầu: "Đúng vậy, phải nhanh chuẩn bị ghế an toàn cho trẻ em nữa. Hôm đó vẫn là nhờ Giang Sam nhắc, nói là khuyến nghị trẻ em dưới mười hai tuổi nên dùng, hơn nữa đừng để đứa nhỏ ngồi ghế phụ, cũng không nên sử dụng dây an toàn của người lớn. Trước kia em toàn làm cái gì không biết. Cũng may không xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Thẩm Mộ nghe ra cô vợ mình đang tự trách. Cô véo véo lòng bàn tay Khương Vu: "Tụi mình cũng là lần đầu làm mẹ. Vừa học vừa sửa."
Thật ra nguyên nhân chính Thẩm Mộ đổi xe cũng là vì vậy. Xe thể thao của cô có thân hình giọt nước, không gian không lớn, muốn lắp đặt ghế an toàn có hơi khó. Cho nên Thẩm Mộ nhịn đau mà bỏ thứ yêu thích, đổi sang một chiếc xe mới. Hẳn sẽ phải chào từ giã xế yêu.
- Xe mới về rồi, vậy xe thể thao của chị làm sao? - Khương Vu hỏi.
- Đưa về nhà cũ thôi. À, không lâu nữa là đến mùa khai giảng rồi, bé Ngoan bây giờ cũng gần bảy tuổi, nên đi học. Lần này về chị đi làm thủ tục nhập học, nhân tiện dẫn con bé đi xem trường mới luôn.
Trước kia, khi được vợ chồng Thành Kiến Quốc nhận nuôi, Thẩm Huyên cũng có đi nhà trẻ, nhưng là nhà trẻ không được chính quy. Sau này khi vợ chồng hai người cự cãi ly hôn, cũng không ai chịu ngày ngày đưa cô bé đến nhà trẻ nữa, chuyện đi học cứ vậy mà chậm trễ. Cho nên sau khi đến nhà, Thẩm Mộ cùng Khương Vu dứt khoát làm thủ tục thôi học cho cô nhóc, đi làm cũng dẫn theo. Hôm nay đi Hoa Sách, ngày mai đi Thiên Duyệt. Bé con ngoan ngoãn vô cùng, đưa cái gì cũng có thể an tĩnh chơi cả ngày, không quấy rầy người lớn làm việc. Nhưng đó cũng chỉ là thời kì chuyển giao. Khương Vu cùng Thẩm Mộ chờ đến tháng chín, sau đó sẽ đưa học sinh tiểu học dự bị này đến trường.
Khương Vu nghe Thẩm Mộ nói vậy, ánh mắt cũng chuyển sang cô nhóc giờ đang nằm giữa hai người. Thẩm Huyên đến nhà các cô cũng đã được non nửa năm. Cô nhóc cao lên không ít, quần áo cũ đã bị ngắn cả khúc, người cũng trở nên thích cười, thích hoạt động, thích nói chuyện. Thẩm Mộ chiều cô nhỏ, chỉ thiếu chưa nâng lên trời. Có điều bé gái quả nhiên phải được nuông chiều như vậy. Cô nhóc không chỉ ngày càng đáng yêu, mắt đen lay láy mà ngay cả tính tình cũng thoải mái hơn nhiều, cuối cùng cũng có một chút giống trẻ con.
Chẳng qua, có một chuyện mà trước sau Thẩm Huyên đều không thay đổi chính là cô nhóc khi khóc vẫn chỉ yên lặng rơi lệ, không rên lấy một tiếng.
Lần trước Khương Vu dẫn cô nàng lên phố. Đứa nhỏ này nhìn trúng một quyển truyện cổ tích, không nói không rằng đã trốn người lớn tự chạy mất dạng. Lần đó thật sự khiến Khương Vu sợ hãi. Đến khi tìm được cô nhóc, mang về nhà, luật sư Khương hoàn toàn bùng nổ khí thế mà la bé con đôi câu. Cô nhỏ khi đó cứ im lặng mà rơi lệ như vậy, nháy mắt đã dập tắt toàn bộ lửa giận của Khương Vu. Tuy khóc cũng vô dụng, vẫn phải thực hiện đủ các điều xin lỗi, phạt đứng mười phút, cùng với tờ giấy cam đoan viết xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng cuối cùng Thẩm Huyên vẫn được an ủi bằng câu chuyện kể trước lúc ngủ từ Khương Vu.
Khương Vu hay nói Thẩm Mộ chiều bé con, nhưng thật ra nguyên tắc của cô cũng chỉ nhiều hơn Thẩm Mộ một xíu.
Thời gian thấm thoát qua nhanh, mới chớp mắt mà Thẩm Huyên đã phải đi học. Cô bé sẽ có bạn học, có thầy cô, sẽ thật sự rời khỏi vòng tay của gia đình mà bước ra một thế giới càng rộng lớn. Khương Vu mừng cho em, nhưng đồng thời cũng không khỏi lo lắng. Lo em rời khỏi sự bảo hộ của cô cùng Thẩm Mộ sẽ chịu tổn thương.
Thẩm Mộ vốn đang khép mắt nghỉ ngơi, thấy Khương Vu đột nhiên im lặng bèn nghiêng đầu nhìn sang. Các cô thật sự đã quá hiểu nhau. Vừa thấy Khương Vu chau mày, liên tưởng đến đề tài hai người vừa bàn, Thẩm Mộ đã biết ngay rốt cuộc đối phương đang nghĩ gì.
Thẩm Mộ vươn một bàn tay. Khương Vu hiểu ý, cũng đặt tay mình lên đó. Thẩm Mộ siết chặt, rồi cất giọng an ủi: "Chim non đều phải học bay. Không thể vì sợ chúng té ngã mà bẻ gãy đôi cánh của chúng được."
- Em đâu có. - Khương Vu thoáng rầu rĩ.
Thẩm Mộ lại cười đến xán lạn: "Chị biết em không có. Em chỉ là tâm tình mẹ già, lo được lo mất một chút thôi."
Khương Vu cười khẩy, lập tức vung tay Thẩm Mộ ra: "Chị mới là mẹ già."
- Đúng rồi. Chị là mẹ già, em cũng vậy.
- Em không phải. Chỉ có chị thôi. Em còn nhỏ.
- Em nhỏ á? Chị cảm thấy của em đâu có nhỏ, nắm rất vừa tay.
- Chị...
- Ahaha.
Tất cả những đề tài đứng đắn đều có thể bị Thẩm Mộ bẻ sang một hướng kì quái. Mà vụ tranh chấp ấu trĩ của hai vị người lớn cuối cùng cũng quấy rầy đến bé con.
Thẩm Huyên dụi mắt tỉnh lại: "Sao vậy, phải về sao?"
Khương Vu đổ hết trách nhiệm lên người Thẩm Mộ: "Chị xem chị kìa, đánh thức con bé rồi đó thấy chưa."
Thẩm Mộ không để bụng. Trêu lớn xong rồi, đảo mắt cô lại bắt đầu trêu tới nhỏ: "Ngoan, chờ đến tháng chín là con phải đi học rồi. Chuyện kể trước khi ngủ cũng không còn nữa, vì mỗi ngày con sẽ có rất nhiều bài tập phải làm, không có thời gian nghe kể chuyện đâu."
- A? - Thẩm Huyên trợn tròn đôi mắt đen láy. - Nhưng lúc trước mẹ nói khác mà. Mẹ nói trường học là nơi dạy tri thức. Con sẽ có thầy cô, sẽ có bạn bè, cuộc sống sẽ càng... càng...
- Muôn màu muôn vẻ. - Khương Vu bổ sung thành ngữ bốn chữ Thẩm Huyên không nhớ, sau đó duỗi tay vỗ Thẩm Mộ một cái. - Chị đừng nói bậy làm con sợ.
Bé con còn nhỏ, sẽ rất dễ cho rằng nhiều lời là thật. Thẩm Mộ cũng biết vừa phải, vội giải thích: "Mẹ Khương con nói đúng, vừa rồi mẹ đùa con thôi."
Tuy Thẩm Mộ đã giải thích nhưng lời vừa rồi vẫn lấn cấn trong lòng Thẩm Huyên. Em lo lắng nhìn trái nhìn phải, vội truy vấn: "Vậy chuyện kể trước khi ngủ của con thì sao? Có bị mất không?"
Khương Vu xoa đầu Thẩm Huyên: "Sẽ không, đương nhiên không mất. Chỉ cần con muốn, mẹ vẫn sẽ luôn kể cho con nghe."
Thẩm Huyên như nghĩ đến điều gì, tiếp tục mở miệng: "Đến khi con lớn cũng vậy sao?"
- Phải, dù con lớn cũng vậy. - Khương Vu gật đầu.
Lời Khương Vu nói, Thẩm Huyên đều sẽ tin, bởi vì mẹ chưa bao giờ lừa em. Chỉ cần mẹ nói là nhất định sẽ làm được. Bé con không còn lo lắng, nằm phơi nắng lại băt đầu thấy buồn ngủ.
Khương Vu nhìn đôi mắt lim dim của cô nhóc, nhẹ nhàng vỗ về: "Được rồi, bé Ngoan, con có thể ngủ thêm chút nữa."
Thẩm Huyên nghe vậy khẽ cục cựa giữa hai người, đổi một tư thế em thấy càng thoải mái rồi một lần nữa khép mắt lại.
_____________
Tất cả vấn đề trong chuyện cuối cùng đều sẽ được giải quyết thỏa đáng. Nếu cảm thấy chưa thỏa đáng nghĩa là chưa phải cuối cùng.