Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Luật sư bên họ Trình thật ra rất muốn nói một câu “dối trá”. Dù sao lúc trước nhà họ Trình từng đến tìm đôi vợ chồng này hai lần, đầu tiên là thương lượng ép Phương Huyên rút đơn kiện, sau còn cùng nhau đến nhà Phương Huyên tìm điện thoại cùng video theo dõi có thể đã ghi lại trường hợp tranh chấp giữa hai bên, khi đó phản ứng của đôi vợ chồng này cũng không phải như bây giờ.
Mấy tháng trôi qua, người cũng đã chết từ lâu, bây giờ đột nhiên không lừa mình dối người nữa mà muốn chuyển sang làm cha mẹ hiền từ thương xót con gái?
Trong lòng luật sư thật sự xem thường.
- Ghê tởm.
Hai chữ này được nói rất khẽ, nhưng trên hành lang rộng im ắng, chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe rất rõ ràng.
Đã nói không thủng, đối phương rõ ràng không chịu phối hợp, luật sư trực tiếp bỏ đi, không muốn dây dưa với đôi vợ chồng dối trá này thêm một giây nào nữa.
Nhưng người dù đi rồi thì câu “ghê tởm” kia vẫn còn quanh quẩn trong lòng hai ông bà họ Phương.
“Bịch.”
Ba Phương lảo đảo, lại bị tức đến té ngã.
Luật sư thất bại trở về, còn đang lo nghĩ xem nên dùng lí do gì để giải thích với nhà họ Trình thì không ngờ đã nhận được điện thoại từ đối phương.
Điện thoại là bà Trình gọi đến, thái độ hiền lành, trong lời nói còn ẩn ý cảm tạ.
Cảm tạ?
Luật sư thậm chí hoài nghi không biết có phải mình bị áp lực quá mà xuất hiện ảo giác hay không.
Nhà họ Trình cảm tạ anh ta vì cái gì? Cảm tạ anh ta làm hỏng chuyện sao?
Mãi đến khi luật sư cố gắng nhẫn nại nghe hết câu chuyện thì cuối cùng mới hiểu được nội dung chính của cuộc gọi từ bà Trình này.
Thời gian mở phiên tòa của vụ án Trình Chí Kiến đã được xác định.
Bà Trình cho rằng đó là kết quả do mấy hôm nay luật sư vất vả bôn ba. Bà vẫn nghĩ chỉ cần mở phiên tòa nghĩa là con trai út sắp được về nhà.
Trong lòng luật sư phát rầu. Anh ta lại không lạc quan được như bà Trình. Chuyện xác định thời gian ra tòa này hoàn toàn không hề liên quan đến anh ta. Vậy chỉ có thể là Thiên Duyệt và cơ quan công tố đã chuẩn bị sẵn sàng, sắp sửa ghì chắc tội danh cưỡng hiếp lên đầu Trình Chí Kiến rồi tống gã vào tù.
Chuyện vụ án Trình Chí Kiến xác định ngày ra tòa lập tức thu hút sự chú ý từ nhiều mặt. Thẩm Mộ lấy thân phận người đại diện theo pháp luật cho công ty quản lý của người bị hại tham gia. Mà Khương Vu là vợ cô, lại là luật sư của bên hợp tác được Thiên Duyệt mời, cũng cùng đến dự.
Ngày mở phiên tòa, Đường Phỉ cũng đến. Cô là luật sư ủy thác của cha mẹ Phương Huyên. Vốn ông bà Phương là muốn đích thân tham gia, chẳng qua trước đó không lâu, bệnh tình ba Phương lại trở nặng, còn phải vào bệnh viện, mẹ Phương phải chăm chồng đương nhiên không thể nào rời đi. Cuối cùng bọn họ đành nhờ đến Đường Phỉ, để cô thay mặt đến phiên tòa.
Đường Phỉ hiểu chuyện hơn trước kia nhiều. Hẳn là đột nhiên thông suốt, hiểu cho Khương Vu nên giờ gặp nhau tuy không thể nói là thân thiết nhưng cũng có thể khách khí gọi một tiếng “đàn chị” như Giang Sam.
Khương Vu thật quá cảm động. Cô còn đang bùi ngùi thì tay đã bị người bên cạnh túm lên, cắn một cái không nặng không nhẹ.
- Úi… Đau. – Khương Vu vội rụt tay về, mắt nhìn Thẩm Mộ với vẻ vừa khó hiểu vừa đáng thương.
- Mới gọi một tiếng đàn chị. Xem chút tiền đồ của em kìa.
Thẩm Mộ không vui. Thẩm Mộ khônggg vuiii.
Mới gọi tiếng đàn chị? Khương Vu cảm thấy lời này nói nghe quá nhẹ nhàng. Đó là do Thẩm tổng chị không biết trước kia Đường Phỉ toàn gọi cô thế nào. Đây đã là tiến bộ nhảy vọt rồi được không?!
Nhưng Khương Vu cũng chỉ dám nghĩ vậy trong đầu. Lu dấm Thẩm Mộ này đã lên men, cô cũng không muốn chọc điên chị, nếu không tới lúc đó không chỉ đơn giản là cạp một miếng trên tay như bây giờ.
Hai người vì chút nhạc đệm này mà trì hoãn nơi cửa một lúc, kết quả lại oan gia ngõ hẹp đụng phải Trình Chí Kiến bị dẫn đến.
Mấy tháng không gặp, Trình Chí Kiến rõ ràng tiều tụy nhiều, cũng thê thảm nhiều. Nhưng đôi mắt như sói kia vẫn không chút thay đổi, bất luận nhìn vào ai đều khiến người ta cảm thấy như bị công kích, rất khó chịu.
Trình Chí Kiến liếc mắt một cái đã thấy Thẩm Mộ, sếp tổng Thiên Duyệt. Từ rất lâu trước kia gã cũng đã biết đến người này. Ấn tượng ban đầu của gã đối với Thẩm Mộ chỉ là một cô gái xinh đẹp. Dù sao phụ nữ trong mắt gã cũng chỉ phân ra đẹp xấu, dường như họ trời sinh đã là đồ chơi, ngoại trừ lấy lòng đàn ông thì không còn giá trị gì khác. Cho dù là phụ nữ có sự nghiệp thành công như Thẩm Mộ cũng không ngoại lệ.
Nhưng hôm nay gặp lại, Thẩm Mộ đối với Trình Chí Kiến mà nói đã không chỉ đơn giản là một phụ nữ xinh đẹp. Cô ta là kẻ thù, là tội nhân đã hại mình phải kẹt trong nhà giam, chịu khổ suốt mấy tháng qua!
Nếu không phải bên cạnh còn có người kèm thì Trình Chí Kiến thật muốn vọt lên vặn gãy chiếc cổ xinh đẹp kia của Thẩm Mộ.
Chỉ là Trình Chí Kiến tuy không vọt lên nhưng có người khác lại xông đến. Chẳng qua người nọ còn chưa chạy được đến trước mặt Trình Chí Kiến đã bị ngăn lại. Nhưng người tuy bị cản, nước bọt lại không. Trình Chí Kiến bị nhổ thẳng vào mặt, tiếp sau đó là tiếng rống giận của đối phương: “Tội phạm hiếp dâm. Tao nhổ vào.”
Người nọ còn muốn phun thêm một ngụm, chỉ tiếc bị kéo ra, lần này không trúng mặt Trình Chí Kiến.
Nhưng Trình Chí Kiến đã phải chịu nhục nhã như vậy bao giờ. Ngay cả anh gã, người thừa kế tương lai của tập đoàn Bằng Trình cũng không dám đối xử với gã như vậy.
Trình Chí Kiến vốn chẳng phải người bình tĩnh, gã lập tức phản kích: “Mày là cái thá gì!”
- Còn mày lại là cái thá gì. – Đối phương cũng không hề khách khí mà đáp trả.
- Mày là thá gì!
- Mày là thá gì!
Hai người cứ đứng ngay cửa cãi nhau như học sinh tiểu học.
Còn thể thống gì! Người bên cạnh Trình Chí Kiến muốn kéo gã đi, nào ngờ tên này lại còn rất mạnh, cứng rắn giãy giụa mà tiếp tục đấu khẩu với người ta.
Trình Chí Kiến thật sự tức điên rồi. Gã từ nhỏ đã quen được nuông chiều, chưa bao giờ phải chịu kích thích lớn đến vậy. Đừng nói là bị người ta nhổ vào mặt, từ nhỏ đến lớn thậm chí còn chưa có ai dám chính diện nói gã một câu không phải. Hơn nữa đối phương còn nói gì? Tội phạm hiếp dâm? Gã sao lại biến thành tội phạm hiếp dâm rồi? Ngay cả Phương Huyên có mùi vị gì gã còn chưa kịp nếm thử.
- Tội phạm hiếp dâm.
- Tội phạm hiếp dâm.
- Tội phạm hiếp dâm.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà nơi này tụ tập ngày càng đông người. Mấy chữ “tội phạm hiếp dâm” ấy cứ như một câu khẩu hiệu. Một người la lên, người bên cạnh cũng bắt đầu phụ họa. Trình Chí Kiến nghe từng tiếng mắng chói tai ấy, lại đảo mắt nhìn đám người đang bu lại chung quanh. Những người này dù không mở miệng mắng thì trong ánh mắt như cũng viết rõ mấy chữ Trình Chí Kiến là tội phạm hiếp dâm.
- Làm gì? Mấy người làm gì? Khoan hẵng nói tôi chưa phát sinh quan hệ với Phương Huyên. Dù có thật đi nữa thì sao? Là cô ta quyến rũ tôi. Tôi nhìn trúng là nể mặt cô ta lắm rồi! Cô ta chết thì liên quan gì đến tôi chứ. – Trình Chí Kiến suy cho cùng vẫn còn trẻ tuổi ngông cuồng. Người khác mới mắng đôi ba câu gã cũng đã mất hết kiên nhẫn.
Thẩm Mộ cùng Khương Vu sóng vai đứng một bên xem náo nhiệt.
Các cô thật sự mong Trình Chí Kiến có thể nói thêm mấy câu nữa, càng dơ bẩn, càng khó nghe cũng được. Nói thêm mấy câu là có thể trực tiếp phán cho gã tình tiết không biết hối cải. Như vậy, khi tòa cân nhắc mức phạt, tuy chưa đến mức tăng án chỉ vì mấy câu nói nhưng chắc chắn cũng sẽ không suy xét giảm nhẹ.
Luật sư của Trình Chí Kiến đã đến từ sớm, nhưng chờ mãi không thấy bóng thân chủ đâu, lúc này mới vội vàng ra đón. Kết quả vừa thấy được người, đang chuẩn bị bước đến thì lại nghe được mấy lời này. Luật sư thiếu chút nữa đã nghẹn thở. Nói sao cũng là xuất thân từ nhà họ Trình, được núi vàng núi bạc nuôi lớn, sao lại ngu ngốc đến vậy cơ chứ? Nếu không phải đã ký hợp đồng thì luật sư thật muốn xoay người bỏ đi ngay lập tức.
Tuy nhiên, sau khi hít sâu hai cái, anh ta vẫn bình tâm tĩnh khí, chen qua đám đông mà đến bên cạnh Trình Chí Kiến: “Được rồi, nhường một chút, mọi người làm ơn nhường một chút.”
- Mày chờ ngồi tù đi. – Không biết lại là người nào quát về phía Trình Chí Kiến với sự khiêu khích.
Trình Chí Kiến lập tức quay đầu, vênh váo nói: “Mày mới chờ đó. Chờ tao ra rồi…”
Luật sư vội bóp chặt cánh tay Trình Chí Kiến.
Tên này, làm ơn câm miệng dùm cho tôi nhờ!
Trình Chí Kiến bị đau, lập tức quăng tay luật sư ra: “Anh cản tôi làm gì. Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Tôi vốn chưa đụng tới Phương Huyên.”
Nhưng chính lúc này, một chiếc điện thoại đột nhiên được đưa đến trước mặt Trình Chí Kiến, trong đó đang phát đoạn video, tiếng nói quen thuộc vang lên từ loa.
“Vô dụng thôi.”
“Em chạy không thoát đâu.”
“Sẽ chẳng có ai cứu em hết.”
Giọng nói này, Trình Chí Kiến quá quen thuộc. Kẻ đang ôm chặt Phương Huyên, muốn kéo người vào phòng trong video không phải ai khác, đúng là Trình Chí Kiến gã.
Khương Vu bước đến ngăn trước mặt Trình Chí Kiến: “Anh Trình có thể giải thích một chút về hành vi của mình không?”
Trình Chí Kiến biện giải: “Tôi đó là uống say, nói giỡn với Phương Huyên thôi.”
Khương Vu cười nhẹ: “Tư liệu hình ảnh ở sảnh tiệc của Thịnh Thế Kinh Luân cũng đã được trình cho tòa án. Anh Trình đêm đó rốt cuộc uống bao nhiêu rượu đều có thể tra ra.”
Trình Chí Kiến chật vật. Nếu cớ say rượu đã không dùng được thì cũng chỉ có thể cắn răng không thừa nhận: “Tôi là thấy Phương Huyên say nên mới tốt bụng đỡ cô ta đi nghỉ ngơi.”
Video cũng không dừng lại, ngay sau đó chính là tiếng kêu cứu yếu ớt của Phương Huyên. Khương Vu lạnh lùng nói: “Anh Trình, hình như cô Phương Huyên không cần sự tốt bụng của anh.”
Trình Chí Kiến cũng biết lời mình nói không quá thuyết phục, lập tức thay đổi một bộ mặt khác: “Cho dù thật sự có ý gì với cô ta thì đã sao? Cuối cùng tôi cũng chẳng làm gì. Cô có thể xử tôi thế nào?”
Khương Vu còn đang xem đoạn video Phương Huyên bị hại trong điện thoại mình. Video không dài, chẳng mấy chốc đã chạy xong. Cô tua lại, phát thêm một lần nữa.
Không ai muốn xem quá trình mình đã từng phạm tội. Trình Chí Kiến vừa rồi còn giãy giụa chửi mắng hăng say với người lạ, lúc này thật sự muốn chạy.
Khương Vu kéo thời gian video về lúc bắt đầu. Mới đầu, Trình Chí Kiến trong video không phải chỉ có một mình. Ngoại trừ Phương Huyên cả người yếu ớt ra thì còn có trợ lý đi theo gã. Khương Vu như vô tình hỏi Trình Chí Kiến một câu: “Anh Trình sợ là lâu lắm rồi không gặp trợ lý của mình đúng không?”
Trình Chiến Kiến cứng đờ cả người.
Khương Vu hảo tâm nói cho gã: “Anh yên tâm, lát nữa là hai người gặp lại thôi. Cuối cùng, làm luật sư, bệnh nghề nghiệp, tôi lại miễn phí giải đáp cho anh một vấn đề.”
Trình Chí Kiến một chút cũng không muốn nghe. Nhưng khi gã khó khăn vòng qua được Khương Vu thì Thẩm Mộ nãy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh đã tiến lên một bước chắn đường.
- Tôi thì không làm gì anh được, nhưng pháp luật của quốc gia có thể. Video đã ghi lại rất đầy đủ, Phương Huyên cuối cùng là được Từ lão tiên sinh của Thiên Duyệt cứu mang đi. Từ đầu đến cuối, ý đồ cưỡng hiếp của anh rất rõ ràng, hơn nữa không hề có dấu hiệu từ bỏ. Anh còn bỏ thuốc trong rượu của Phương Huyên, khiến cô ấy mất đi năng lực phản kháng. Kết quả xét nghiệm máu của Phương Huyên sau đó có thể chứng minh điều này. Mà cuối cùng, nguyên nhân khiến hành vi của anh không được thực hiện là do nhân tố bên ngoài chứ không phải do suy nghĩ của cá nhân anh. Anh từ đầu tới cuối không hề có ý định dừng hành vi phạm tội. Cho nên anh Trình, anh bị gán tội hiếp dâm không thành, vẫn phải chịu trách nhiệm hình sự. Hơn nữa mọi người cũng không gọi sai. Anh, quả thật là, tội phạm hiếp dâm.
_____________