Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Mọi chuyện quả nhiên phát triển theo hướng Khương Vu dự đoán. Một sáng nào đó, trên diễn đàn nổi tiếng đột nhiên xuất hiện một bài viết đứng đầu, tiêu đề có vẻ rất bình tĩnh, lí trí, tên là “Luận tự sát có nên trở thành tình tiết để cân nhắc tăng nặng hình phạt hay không”.
Nội dung trong bài viết được bố trí rất khôn khéo. Người viết cũng không liệt kê mỗi trường hợp của Phương Huyên mà bày ra rất nhiều. Trong những ví dụ đó có cái tương tự, cũng có cái trái ngược, vừa nhìn thì thấy rất khách quan, nhưng nội dung chính của bài viết vẫn không thoát được mục đích muốn tẩy trắng cho Trình Chí Kiến. Trọng điểm cuối cùng vẫn quay lại vụ án hiếp dâm không thành của Trình Chí Kiến đang xôn xao thời gian gần đây.
“Đương nhiên, tôi chỉ thảo luận khách quan chứ không mang mục đích giúp ai nói chuyện cả. Khách quan mà nói thì nguyên nhân dẫn đến việc Phương Huyên tự sát thật sự chỉ vì bị Trình Chí Kiến xâm hại thôi sao? Nếu không có chuyện này thì Phương Huyên nhất định có thể bình an, khỏe mạnh mà sống tiếp ư? Tin chắc mọi người đều biết đáp án: Chưa hẳn. Bản thân Phương Huyên đã có bệnh trầm cảm nặng, suốt mấy năm nay vẫn luôn phải đối mặt với bạo lực mạng xuyên suốt, lại thêm không cách nào nhận được an ủi, ấm áp từ gia đình và người thân, khiến bệnh tình cô ấy nhanh chóng chuyển biến xấu. Tôi nghĩ đây mới chính là nguyên nhân khiến Phương Huyên lựa chọn tự sát. Mà điểm này cuối cùng lại trở thành tình tiết để tăng nặng hình phạt trong vụ án hiếp dâm không thành, thật sự có hơi miễn cưỡng. Đây hẳn lại là một ví dụ điển hình cho việc internet ảnh hưởng đến kết quả phán quyết. Xét theo mặt nào đó thì việc này cũng là một kiểu bạo lực mạng.”
Đọc xong một đoạn dài lưu loát này, đúng là có người bị thuyết phục.
“Cảm thấy nói cũng có lí.”
“Bất luận lúc nào, bạo lực mạng nhằm vào bất kì ai đều là chuyện không nên, cho dù đối tượng có là Trình Chí Kiến cũng vậy.”
“Nói thật, gần đây đúng là có không ít vụ nghe theo ảnh hưởng của internet mà xử nặng hoặc xử nhẹ.”
“Tuy Phương Huyên thật sự rất đáng thương nhưng tôi đồng ý với cách nói của chủ thớt. Nguyên nhân khiến Phương Huyên tự sát chưa bao giờ chỉ có một.”
Khương Vu cũng thấy được bài này, cô còn xem rất cẩn thận. Mãi đến khi đọc đến dòng cuối cùng, cô cười. Bởi vì nhìn cư dân mạng lí trí thảo luận như vậy thật sự quá buồn cười.
Lúc trước khi đối mặt với Phương Huyên, khi bôi nhọ em ấy bằng những tin đồn vớ vẩn, sao họ không lí trí được như vậy đi? Bây giờ người đã mất lại nhảy ra tự xưng mình đứng ở góc độ khách quan.
Đúng là khiến người ta thấy ghê tởm.
Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều mang lòng giả nhân giả nghĩa. Đại đa số vẫn giữ thái độ phản đối với bài viết này, không chỉ bình luận phản bác bên dưới mà còn lập không ít bài mới để trực tiếp phản biện.
Đúng là có lòng thật, Khương Vu bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào bẫy của người khác. Có kẻ mang ý định mượn gió bẻ măng, muốn làm lẫn lộn, ầm ĩ trên mạng, tranh luận không ngừng, vậy sẽ khiến chuyện này trông như còn đang tranh cãi. Như vậy, mục đích của đối phương đã đạt được.
Khương Vu thật sự không nghĩ ra cách nào có thể xoay chuyển tình thế trước mắt.
Xóa bài sao? Hẳn là không được. Bất luận khi nào, nhằm vào chuyện gì, một khi tình huống khống chế ngôn luận xảy ra thì cho dù bên ta có lí hay không đều sẽ đưa đến phản ứng mãnh liệt từ đại chúng.
Vậy tìm càng nhiều chứng cứ chứng minh Trình Chí Kiến không hề vô tội thì sao? Khương Vu lại lắc đầu. Những nội dung có thể tìm, có thể khai quật, các cô đã nỗ lực thu thập gần như đầy đủ hết rồi.
Nghĩ đến vẻ chắc chắn của Thẩm Mộ tối hôm ấy, Khương Vu thật sự tò mò không biết chị còn có cách nào để ứng đối với cục diện trước mắt.
Luật sư Khương rời khỏi diễn đàn, bắt đầu một ngày làm việc bận rộn. Buổi sáng cứ thế an tĩnh trôi qua. Đến giờ ăn trưa, Giang Sam lại hấp tấp vọt vào văn phòng cô.
- Mau mau, lên mạng nhìn xem. – Giang Sam rõ là vừa chạy đến, thở hồng hộc nói.
- Lên mạng? Xem cái gì? – Khương Vu hỏi.
Giang Sam không kịp nhiều lời, nhanh tay mở máy tính Khương Vu vừa tắt lên, nhấp đại vào một trang web giải trí, đã thấy một video treo ngay đầu trang.
Giang Sam cũng không giải thích, trực tiếp ấn phát.
- Đây là cái gì nha? – Khương Vu hoàn toàn không hiểu.
Giang Sam chỉ xoay vai Khương Vu, khiến đàn chị vốn đang nghiêng người hỏi chuyện mình ngồi thẳng lại, đối mặt màn hình.
Nội dung của video là một đoạn phỏng vấn. Người được phỏng vấn đưa lưng về phía màn ảnh, căn bản không thể thấy mặt. Nhưng dù vậy, bóng dáng người đó vẫn được làm mờ, thậm chí giọng nói cũng đã qua xử lý.
Khương Vu nhẫn nại xem, cuối cùng thật sự bị nội dung trong video làm khiếp sợ.
Người nhận phỏng vấn trong video ấy cũng là người bị hại, một nạn nhân khác từng bị Trình Chí Kiến cưỡng hiếp. Cô ấy không phải người trong giới giải trí mà được mời tham gia một bữa tiệc nên mới bị Trình Chí Kiến theo dõi, sau đó trăm phương ngàn kế chiếm đoạt.
Giọng cô gái được phỏng vấn nghẹn ngào. Qua lời kể thì cô gặp phải tình huống tương tự Phương Huyên, sau khi từ chối đối phương đã bị bỏ thuốc. Chẳng qua cô còn bất hạnh hơn cả Phương Huyên, cuối cùng không được ai cứu.
Xong việc, người bị hại cũng đã trải qua một loạt liên hệ mua chuộc. Bạn bè đều khuyên bảo rằng sau lưng đối phương là tập đoàn Bằng Trình, dù có kiện cũng không thắng được mà nói không chừng còn phải nhận hết nhục nhã.
- Tôi tưởng tượng đến những lời nhục mạ có thể xuất hiện trên mạng, cuối cùng lui bước. Sau này Phương Huyên gặp hoàn cảnh tương tự, thấy tin cô ấy tự sát, tôi vô cùng hối hận. Nếu lúc trước tôi dũng cảm hơn một chút mà đứng ra vạch trần bộ mặt thật của tên đó, để mọi người có thể cảnh giác thì nói không chừng chuyện ấy đã không xảy ra. Trình Chí Kiến cuối cùng đã bị xử phạt. Nhưng gần đây tôi thấy lại có người muốn lợi dụng dư luận để giải vây cho hắn. Lần này tôi không muốn nhẫn nhịn nữa. Tôi muốn nói cho mọi người, tôi cũng từng là một nạn nhân, hơn nữa không chắc chỉ có tôi và Phương Huyên thôi. Nếu còn ai khác cũng từng phải lựa chọn im lặng vì thân phận, địa vị của đối phương thì tôi hy vọng mọi người có thể dũng cảm hơn một chút mà ra mặt, để chúng ta đứng cùng nhau. Vì ngoài chính chúng ta, không ai có thể hiểu được nỗi đau đó. Ngoài chính chúng ta, không ai có thể thay mặt đứng ra lên tiếng. Bảy năm làm sao mà đủ? Tính mạng của Phương Huyên, cộng thêm sự trong sạch của tôi, thậm chí có thể có nhiều người bị hại khác nữa. Bảy năm làm sao mà đủ cơ chứ?
Nói đến cuối cùng, bóng lưng trong video đã run rẩy. Cô gái kia đang khóc. Cho dù nhìn không đến mặt, nghe không rõ tiếng nhưng bóng dáng lẻ loi cô quạnh kia vẫn khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Đây hẳn chính là sự chuẩn bị Thẩm Mộ để lại. Nghĩ đến những lời người bị hại nói trong video, Khương Vu dám khẳng định đây mới chỉ là bắt đầu.
Giang Sam đứng bên cạnh Khương Vu, hai người im lặng xem hết video. Cuối cùng, cô nhịn không được mà phải vỗ tay cho đồng chí Thẩm Mộ thúc đẩy sau lưng.
- Cao minh nha. – Giang Sam cảm khái nói.
Khương Vu chỉ khẽ mỉm cười. Chuyện Thẩm Mộ từng nói, chị đều sẽ làm được, chưa bao giờ khiến người ta phải thất vọng. Mà đối mặt với bất công, trước giờ chị cũng tự có chủ trương riêng. Thẩm Mộ sẽ không mù quáng hướng thiện, nhưng chị cũng tuyệt đối không bỏ qua một kẻ làm nhiều chuyện ác.
Dường như mục đích khơi chuyện đã đạt đến. Sau hôm video được đăng lên, lại có người đứng ra công khai lên án hành vi xấu xa của Trình Chí Kiến.
Lần này không phải video mà là tài khoản đã được chứng thực của một cô gái đã từng là nhân viên ở tập đoàn Bằng Trình. Cô nói trong quá trình làm việc, mình đã phải chịu sự quấy rối từ Trình Chí Kiến. Cô không lựa chọn bấm bụng chịu đựng như người bị hại trước nhưng kết quả của phản kháng lại là mất việc, hơn nữa còn bị đồn đại khắp ngành là tác phong sinh hoạt có vấn đề, khiến cuối cùng cô không thể không đổi nghề mới có thể tìm được một công việc mới.
Phiền toái của Trình Chí Kiến đến, mà phiền toái của tập đoàn Bằng Trình cũng đến. Nếu để tình hình này tiếp diễn thì tập đoàn Bằng Trình sẽ gặp phải sự chỉ trích vô cùng tận.
Mới đầu, Bằng Trình lựa chọn quan hệ xã hội. Bọn họ nói video là hành vi vu khống từ đối thủ, không dám lộ mặt; vụ việc của nhân viên cũ thì nói rằng do bị sa thải nên cay cú trong lòng, giờ ra mặt trả thù.
Nhưng khi ngày càng nhiều người đứng ra, tập đoàn Bằng Trình cũng không nghĩ nổi lí do để phản bác nữa. Trong lòng chính họ cũng rõ ràng, những người này đương nhiên có kẻ nói dối để châm dầu vào lửa nhưng phần nhiều vẫn là người bị hại thật sự. Hiện giờ những người đó đã tụ lại với nhau, hơn nữa cùng nhau tìm đến sự trợ giúp của pháp luật. Vụ kiện trước còn chưa chấm dứt, lần này Trình Chí Kiến đã đụng phải phiền toái còn lớn hơn.
Tại nhà họ Trình.
Mẹ Trình nằm trên giường bệnh, vẻ mặt tiều tụy. Bà ta nắm chặt cánh tay con trai lớn, đau khổ khuyên: “Con không thể mặc kệ em trai được. Không thể để những người đó chửi mắng nó như vậy. Nó… nó là đứa ngoan, chỉ là nhất thời hồ đồ.”
Anh Trình đã nghe chán những lời đó của mẹ. Cái gì mà nó chỉ là nhất thời hồ đồ, nó còn nhỏ, từ từ dạy dỗ… Anh ta dứt lòng gỡ tay mẹ mình.
- Một chuyện, hai chuyện con còn có thể bao che giúp nó. Nhưng năm sáu chuyện, bảy tám chuyện thì sao? Chẳng lẽ thật sự muốn liên lụy tất cả mọi người mẹ mới vừa lòng? – Giọng điệu anh Trình lạnh băng.
Mẹ Trình tức khắc nghẹn lời. Bài khóc lóc kể lể này của bà dường như đã vô dụng với con lớn. Mềm không được thì đành phải cứng: “Nó là em con mà. Chẳng lẽ con thật sự muốn nhìn nó ngồi tù rục xương hay sao? Con nít nhà ai mà không ham chơi? Con ra ngoài hỏi thử xem. Dù là thằng hai cũng không phải chưa từng đụng đến con gái nhà khác. Sao đến lượt Chí Kiến thì nhất định phải vậy chứ? Con làm anh cũng không giúp nó. Nếu vậy, không bằng mẹ đi theo nó. Con nhốt hai mẹ con này lại ép chết hết luôn cho rồi.”
Mẹ Trình vừa kêu khóc vừa lén quan sát sắc mặt con trai cả. Chỉ thấy đối phương không hề dao động, bình tĩnh nhìn mình: “Mẹ, mẹ biết tại sao Chí Kiến lại ra nông nỗi này không?”
Mẹ Trình khựng lại, rồi cất lời biện giải: “Nó chỉ là nhỏ tuổi, mê chơi một chút thôi.”
Anh Trình gật gật đầu: “Không sai, nó nhỏ tuổi, mê chơi. Đúng như lời mẹ nói, tuổi đó ai không mê chơi, nhưng người ta ít nhất cũng chú ý hai bên tình nguyện. Bất luận là muốn người hay muốn tiền thì đằng gái người ta cũng đồng ý. Nhưng Chí Kiến thì sao? Người tự dán lên thì nó chướng mắt. Ai từ chối thì nó lại dùng hết thủ đoạn muốn chiếm đoạt cho bằng được. Không ai oan uổng nó cả. Truyền thông không có, pháp luật cũng không. Ngược lại, rốt cuộc tại sao mà nó hình thành cái tính xem mình là ông Trời con, làm việc bất kể hậu quả, cảm thấy dù có xảy ra chuyện gì thì trong nhà nhất định cũng sẽ giải quyết cho nó, mẹ có cẩn thận ngẫm lại chưa?”
Mẹ Trình không còn lời gì để nói.
Anh Trình trả lời thay bà ta: “Để con nói cho mẹ, là vì mẹ với cha. Vì mẹ với cha cưng chiều khiến nó vô pháp vô thiên làm ra chuyện trái pháp luật, khiến cục diện trước mắt không cách nào giải quyết được.”
Lần này, mẹ Trình khóc thật.
- Mẹ, con không cứu được nó. Nhà họ Trình cũng không cứu được nó. Con hy vọng dù là nó hay cha mẹ, mọi người nên an tĩnh chấp nhận phán quyết sắp tới đi thôi. Chuyện của nó, con sẽ không để tập đoàn Bằng Trình nhúng tay nữa. Trừ phi hai người đổi người thừa kế khác, không phải con.
Nói đến nước này là tuyệt đối không còn đường cứu vãn. Mẹ Trình chỉ có thể ngơ ngác nhìn con trai lớn bình tĩnh bước ra khỏi phòng mình.
_____________