Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
- Chị Tiểu Ái. – Phương Huyên nhận cuộc gọi, cố gắng khiến mình trông vui vẻ một chút.
Người gọi video đến chính là thành viên Chung Ái trong tổ hợp Paradise lúc trước, là tia sáng rực rỡ nhất trong cuộc đời Phương Huyên.
- Sao em không bật đèn? – Chung Ái thấy bên kia video tối đen, bèn hỏi.
Phương Huyên cười cười: “Em chuẩn bị ngủ.”
Cách nói này xem như hợp lí. Gặp phải nhiều chuyện phiền lòng như vậy, nghỉ ngơi sớm một chút cũng tốt. Có điều Chung Ái vẫn lo lắng: “Tiếu Bạch nói em nằm viện. Giờ em sao rồi?”
Phương Huyên cố nén nước mắt. Cũng may trong phòng không bật đèn, tối như vậy, Chung Ái nhìn qua điện thoại căn bản không thể thấy rõ. Cô cười: “Em biết ngay Tiếu Bạch không bao giờ giấu được mà. Chị đang ở nước ngoài mà còn nói chị nghe mấy chuyện phiền lòng này. Yên tâm đi, em… ổn. Là công ty cẩn thận muốn theo dõi thêm mấy ngày thôi. Chị xem, giờ không phải được về nhà rồi sao?”
Phương Huyên không nói hết tình huống của mình cho Chung Ái. Đối phương hiện đang quay ở nước ngoài, tham gia một bộ phim truyền hình với vốn đầu tư lớn, cô tuyệt không hy vọng chị bị quấy rầy chỉ vì mình.
Phương Huyên nghĩ cho Chung Ái, Chung Ái sao lại không hiểu Phương Huyên cho được? Cô cứ cảm thấy Phương Huyên hôm nay không quá thích hợp: “Em có gạt chị chuyện gì không?”
Giọng Phương Huyên hơi nghẹn: “Chị là chị Tiểu Ái của em mà. Sao em lại gạt chị chứ?”
Chung Ái thở dài, dịu giọng nói: “Mấy hôm nay em ngoan ngoãn ở nhà chờ chị. Ngày mai chị về nước, về với em.”
Phương Huyên đang định mở miệng từ chối thì bên kia video đột nhiên xuất hiện thêm bóng người, một giọng nói quen thuộc khác tham gia vào cuộc trò chuyện.
- Tụi chị cùng nhau, về với em.
Bên cạnh Chung Ái có thêm một người, người này Phương Huyên cũng vô cùng quen thuộc.
Diệp Hề.
Leader của Paradise, cũng là người luôn xuất hiện bên cạnh Chung Ái từ đầu đến giờ. Hai người kia, từ khi tiết mục mới bắt đầu vẫn luôn đối chọi gay gắt. Ba lần cùng đội, cuối cùng ra mắt ở hai vị trí thứ nhất và thứ hai với sự chênh lệch mỏng manh.
Bên cạnh chị vĩnh viễn là người đó. Trong tiết mục như vậy, khi nhóm hoạt động như vậy, cho dù bây giờ nhóm đã giải tán, cũng vẫn như vậy. Người lóa mắt, thông minh lại tự tin như Chung Ái, bên cạnh chị nên là Diệp Hề, còn mình… hẳn chỉ có thể là cô em gái vĩnh viễn được họ bảo vệ sau lưng.
Nhìn hai gương mặt tràn đầy lo lắng bên kia màn hình, Phương Huyên đột nhiên cười. Cười rồi rơi nước mắt. . truyện ngôn tình
- Phương Huyên, sao em lại khóc? Trong lòng nếu không thoải mái thì nói cho chị. – Chung Ái chỉ hận mình cách màn hình, không thể ở bên cạnh Phương Huyên trong những lúc thế này.
Phương Huyên dụi mắt, nhưng có lau thế nào cũng không khô: “Em ổn, thật đó. Thấy chị và đội trưởng vẫn tốt là em yên tâm rồi. Chị Đồng Hảo lại đi du lịch tìm linh cảm sáng tác. Em nghĩ chờ đến khi chị ấy về chắc đã gom đủ một album. Tiểu Thất có Tiết tiền bối bên cạnh, nghe nói hai người họ còn cùng tham diễn kịch sân khấu ở nước ngoài. Mà chị Hứa Vãn, chị ấy vẫn luôn hiếu thắng, không cần ai phải lo lắng. Tiếu Bạch thì ngày nào đó không muốn làm nghệ sĩ vẫn có thể làm phóng viên giải trí. Chỉ cần có chuyện để hóng là cậu ấy vui rồi. Mọi người đều rất tốt, hay quá.”
- Phương Huyên, bọn chị đều rất tốt, cho nên em cũng phải tốt. – Vừa rồi Diệp Hề chỉ im lặng lắng nghe, nhưng cô cảm thấy không đúng nên bất chợt lên tiếng.
Chung Ái cũng đã nhận ra: “Phương Huyên, em phải đợi chị. Chị sẽ về ngay. Em có nghe không?”
Chỉ có lần này, Phương Huyên không trực tiếp đáp lời Chung Ái.
- Em hơi mệt rồi. Ngủ ngon, chị Hề, chị Tiểu Ái.
- Phương Huyên, Phương Huyên!
Bên kia màn hình tối đen, Chung Ái cảm thấy bất an dâng lên tột đỉnh. Cô hiểu rất rõ, Phương Huyên ở trước mặt người khác vẫn luôn biểu hiện thật điềm đạm, kiên nhẫn. Em không phản bác, cũng không giải thích điều gì. Nhưng Chung Ái vẫn biết nha đầu này có một trái tim mềm mại, nhạy cảm. Mà một Phương Huyên như vậy lại bị người khác tổn thương sâu sắc, khiến tim vỡ nát. Chung Ái đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Cô nhìn Phương Huyên vừa khóc vừa cười, trong lòng khủng hoảng.
Phương Huyên kết thúc trò chuyện xong vẫn ngồi trên sô pha nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Cô nhớ đến rất nhiều chuyện không tốt. Ban đầu khi mới làm thực tập sinh, vì vẻ ngoài xinh đẹp nhưng thực lực bình thường nên cô từng bị đồng bạn xa lánh. Sau đó không lâu, cô có người đại diện đầu tiên. Thật ra Phương Huyên có hơi sợ Lâm Hướng Hoa. Cũng không phải Lâm Hướng Hoa quá nghiêm khắc hay hung hăng gì, cô chỉ sợ những thủ đoạn lăng xê ùn ùn không dứt của chị ta.
Sau nữa, cô tham gia Chế Tạo Idol. Ban tổ chức tịch thu điện thoại và các thiết bị điện tử, vậy cũng hay. Cô như trốn vào cảng tránh gió, không cần bị tin đồn nhảm nhí bên ngoài bủa vây, chỉ cần không ngừng tập luyện ca hát, vũ đạo thật nghiêm túc.
Trong bốn tháng đó, cô không chỉ tăng lên thực lực mà còn có được một đám bạn tốt.
Paradise…
Cô là một phần của Paradise.
Dường như chuyện tốt bắt đầu từ khi ấy.
Đó là giấc mộng đẹp nhất trong đời Phương Huyên. Cô cùng một đám bạn đáng yêu thoải mái tận hưởng thanh xuân trên sân khấu. Cùng nhau huấn luyện, cùng nhau diễn xuất, cùng nhau lén người đại diện gọi đồ ngọt và trà sữa giữa đêm. Bọn cô như bảy màu của cầu vồng, mỗi người đều có sắc thái riêng nhưng gom lại chính là một chỉnh thể. Các cô bên cạnh nhau, yêu thương lẫn nhau.
Nếu có thể, Phương Huyên thật sự hy vọng cuộc đời mình chỉ dừng lại ở giai đoạn ấy. Nếu đó là một giấc mộng, cô tình nguyện vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
***
Thẩm Mộ dặn dò trợ lý Tiểu Lưu để ý tình huống của Phương Huyên, trợ lý Tiểu Lưu liền làm hết bổn phận. Sáng vừa xong công việc ở Thiên Duyệt, chiều đã chạy đến gõ cửa nhà Phương Huyên.
Thường nói hoa tươi có thể khiến tâm trạng con người tốt lên, cho nên trợ lý Tiểu Lưu còn cố ý đi mua một lẵng hoa, trồng trong đất, có thể giữ được khá lâu. Tuy không biết Phương Huyên có thích hay không nhưng trợ lý Tiểu Lưu vẫn rất hài lòng với món quà mình mang đến.
“Cộc cộc cộc.”
Trong nhà không ai trả lời.
Chẳng lẽ đang ngủ hay bận gì đó nên không nghe?
Trợ lý Tiểu Lưu nghi hoặc, lại gõ thêm một đợt nữa.
“Cộc cộc cộc.”
Vẫn không chút động tĩnh. Trợ lý Tiểu Lưu dán tai lên cửa, cẩn thận nghe ngóng bên trong, nào ngờ trong phòng thật sự im ắng.
Tim trợ lý Tiểu Lưu đột nhiên chùng xuống.
Không… không phải có chuyện gì rồi chứ?
Trợ lý Tiểu Lưu móc điện thoại, cuống quít gọi đi. Cô muốn hỏi khi Lâm Hướng Hoa rời khỏi Thiên Duyệt có đưa lại chìa khóa dự phòng nhà Phương Huyên hay không. Nếu không có, cô cũng chỉ còn cách tìm người phá cửa.
Bên đây trợ lý Tiểu Lưu còn đang sứt đầu mẻ trán, đúng lúc này, thang máy đột nhiên leng keng một tiếng, vừa vặn dừng ngay tầng.
Cửa thang máy hé mở, Phương Huyên từ bên trong bước ra.
Người vẫn đang yên lành đứng trước mặt, trợ lý Tiểu Lưu mới thở phào một hơi.
- Trợ lý Lưu. – Phương Huyên cười cười chào hỏi.
Trợ lý Tiểu Lưu lại đưa lẵng hoa ra trước. Đây cũng không phải công ty sắp xếp mà là cô tự mình chọn lựa cẩn thận. Lần đầu tiên tặng quà cho một cô gái, cô thật sự có hơi hồi hộp.
- Không biết em có thích hay không. – Trợ lý Tiểu Lưu nói.
- Cảm ơn chị, đẹp lắm. – Phương Huyên nhận lấy.
Cô bé này, trên sân khấu là một ngôi sao tỏa sáng, nhưng sau lưng lại xinh đẹp, dịu dàng, chưa bao giờ khó xử bất kì ai. Hẳn là ỷ vào tính cách của cô bé như vậy nên những người kia mới bắt nạt em. Nghĩ đến đây, trợ lý Tiểu Lưu lại thấy giận sôi.
Phương Huyên xách theo lẵng hoa, mở cửa, rồi hỏi: “Chị muốn vào ngồi không?”
Lưu Minh Di đến chính vì mục đích ấy, đương nhiên vừa gật đầu vừa bước vào nhà Phương Huyên.
Hôm qua cô cũng đã đến đây, chẳng qua còn chưa kịp xem kĩ đã bị cha mẹ Phương Huyên làm ầm ĩ quấy rầy. Bây giờ nương ánh nắng đầu xuân ngoài cửa sổ, trợ lý Tiểu Lưu mới cẩn thận quan sát. Cô cảm thấy căn nhà này thật giống con người Phương Huyên, xinh đẹp mà dịu dàng.
Phương Huyên đặt lẵng hoa ở nơi dễ thấy nhất trên bàn. Cô xoay vài lần, cuối cùng mới tìm ra góc độ có thể phô bày hết sự đẹp đẽ của nó.
- Là Thẩm tổng kêu chị đến sao?
Trợ lý Tiểu Lưu gật đầu: “Thẩm tổng chị ấy không yên lòng em.”
Phương Huyên cũng chỉ cười hiền, không nói thêm gì nữa.
Nhưng thật ra trợ lý Tiểu Lưu lại tò mò: “Vừa rồi em đi ra ngoài là làm gì? Bây giờ… Ừm.”
Phương Huyên hiểu nửa câu sau chưa nói của trợ lý Tiểu Lưu. Đối phương muốn nhắc nhở cô bây giờ đang là thời kì nhạy cảm, tùy tiện lộ diện trước công chúng sợ là sẽ gây thêm phiền toái, nhưng…
- Em ra ngoài gặp một người. Không đi không được.
Lưu Minh Di không hỏi nữa. Đi cũng đã đi, giờ này người an toàn quay lại là tốt rồi. Trợ lý Tiểu Lưu nâng trà nóng, ngẫm nghĩ xem mình nên tìm cớ gì để ở lại thêm một lúc.
Buồn ngủ gặp chiếu manh, Phương Huyên hình như đang dọn dẹp gì đó. Cô dùng vải chống thấm bao bọc không ít thứ, sau đó đặt vào một chiếc thùng giấy.
- Để chị phụ em. – Trợ lý Tiểu Lưu lập tức sáng mắt, chạy đến giúp đỡ.
Phương Huyên không từ chối. Hai người cùng nhau đóng thùng giấy, bao thêm một lớp vải chống thấm bên ngoài rồi lại dùng băng keo dán kín.
Xong đâu đấy, Phương Huyên gọi chuyển phát nhanh đến. Sau đó cô kéo chiếc ghế bên bàn ăn ra ngồi xuống, bắt đầu điền vào phiếu chuyển phát không biết đã mang về từ khi nào.
- Minh Di, lát nữa nhân viên chuyển phát đến, chị giúp em dán cái này rồi giao đồ cho người ta nhé. Chị biết mà, em không tiện lộ mặt. – Phương Huyên nhờ vả.
Trợ lý Tiểu Lưu cũng không nghĩ nhiều, lập tức gật đầu đáp ứng.
Ngoài cửa vang lên tiếng chuông, Lưu Minh Di ra mở. Cô đưa chiếc thùng giấy đã dán kín ra, thanh toán tiền, tận mắt nhìn thấy nhân viên chuyển phát lấy đồ đi mới quay người lại. Nhưng lúc này, Phương Huyên vốn nên đứng sau lưng đã đi đâu mất.
Lưu Minh Di nhìn vào nhà, liền thấy Phương Huyên đang lau chùi một khung ảnh, ảnh chụp.
Bức ảnh này, Lưu Minh Di cũng rất quen thuộc, cô đã từng gặp trong phòng bệnh của Phương Huyên. Đó là ảnh chụp cả nhóm Paradise, mặc đồng phục màu hồng phấn, ai cũng tươi cười thật rạng rỡ.
Lưu Minh Di bắt chuyện nói: “Chị cũng có theo dõi Chế Tạo Idol.”
Những lời này hiển nhiên đã khơi dậy hứng thú của Phương Huyên. Cô quay đầu, hiếu kì hỏi: “Chị ủng hộ ai?”
Trợ lý Tiểu Lưu bước đến gần, chỉ chỉ người đứng giữa bức ảnh.
Người hạng nhất Chế Tạo Idol, Center vĩnh viễn của Paradise, Chung Ái.
Rõ ràng là nhân viên của Thiên Duyệt nhưng lại ủng hộ người khác thay vì Phương Huyên, trợ lý Tiểu Lưu cảm thấy có phần ngượng ngùng, bèn xổ một tràng tự biện giải.
Chỉ tiếc Phương Huyên một câu cũng không nghe lọt. Cô nhìn người trong ảnh, hốc mắt dần ướt. Vươn tay vuốt ve gương mặt Chung Ái trên hình, Phương Huyên khẽ nói với Lưu Minh Di: “Chị ấy xứng đáng mà. Nếu có thể, xin hãy luôn ủng hộ chị ấy.”
_____________