Cứ việc không biết Lục Vận vào Địa Hoang Chiến Trường với mục đích làm gì, nhưng theo hiểu biết của nàng về tứ đại cổ tộc, thì bọn họ cực kỳ bài xích con cháu trong nhà đi làm lính đánh thuê.
Mà lần này, Lục Vận không đi làm nhiệm vụ một mình, trong đoàn có cả trưởng lão, hộ vệ của Lục gia.
Yến Thanh thoáng chốc nhận ra trong sự việc này có vấn đề.
Lục Vận chỉ lạnh lùng liếc Yến Thanh, nói: “Không cần ngươi phải quan tâm, ngươi tự lo cho bản thân mình đi!”
Yến Thanh nhíu mày, ánh mắt có một mạt cảm xúc chợt lóe qua.
Lục Vận vậy mà kín miệng như bưng, chứng tỏ sự tình rất quan trọng.
Chưa đợi Yến Thanh suy nghĩ rõ ràng sự việc, thì một âm thanh thật lớn đã ồ ạt tiến vào trong màng tai của nàng, làm cho Yến Thanh có trong nháy mắt thất thần.
Đợi nàng phục hồi lại, thì đã nghe một tiếng la kinh hoàng từ phía xa truyền tới.
“Tiểu Thần Thần! Cẩn thận phía sau!”
Trái tim chập chùng đập lỡ một nhịp, Yến Thanh giật bắn người, ánh mắt ngoái nhìn về phía âm thanh kia.
Phát hiện tiếng la kinh hoàng xuất phát từ một thiếu niên mặc quần áo lính đánh thuê màu đen, bên ngực trái có thêu một đồ án hình trăng khuyết đỏ tươi, tay trái cầm cung, tay phải vuốt mũi tên.
Trong vài người, Yến Thanh còn thấy được Doãn Nguyệt đứng ở giữa, bên cạnh đứng thêm ba người.
Tất cả đều quay mặt về hướng bên phải, bước chân gấp gáp muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng ngại khoảng cách quá xa, hơn nữa còn phải đối phó với vài tên hộ vệ đột nhiên toát ra công kích.
Yến Thanh chuyển đổi tầm nhìn về phía bên phải, sau đó nàng thấy được bóng dáng gầy gò quen thuộc.
Không biết từ khi nào mà, Tịch Thần đã bị dồn đến sát vách núi, phía sau nàng là vách đá cheo leo, bên dưới là nham thạch đỏ rực nhìn hung hiểm cực kỳ.
Phía trước nàng có vô số võ giả cầm binh khí, sắc mặt hung ác dữ tợn, mà cầm đầu trong đó là một người lão giả mặc áo bào đen, khuôn mặt xanh xao vàng vọt.
Yến Thanh nhìn lão giả kia, thình lình giật mình, đó còn không phải nhị trưởng lão của Lâm gia sao?
Cái đặc biệt ở đây là, hắn đánh lén!
Yến Thanh thấy được sự chật vật và nan kham của Tịch Thần, nàng ấy đang rơi vào thế hạ phong.
Không kịp nghĩ nhiều, Yến Thanh đã vận dụng bộ pháp nhanh nhẹn chạy đến cứu trợ, miệng hét lớn: “Lão già nham hiểm, mau dừng tay!”
Cùng lúc đó, ở phía trên bầu trời Cự Thạch tiểu thú cũng thấy được tình cảnh này, không còn tâm tình muốn chơi đùa nữa, đánh nhanh rút gọn mà dùng móng vuốt cứng rắn của nó xé nát cái cánh bên phải của Thanh Vũ thú, sau đó dùng móng vuốt còn lại nắm lấy cái đuôi của đối thủ, dùng sức lực thật lớn mà ném đi, tựa như là ném một túi rác rưởi.
Ầm!
Rít!
Thanh Vũ thú rơi thẳng xuống lòng sông nham thạch, mặc cho nó kêu gào thống khổ như thế nào thì từng lớp lông thú vẫn bị nham thạch vô tình cạo rớt xuống, nham thạch như bàn tay điêu luyện của một người đồ tể, không ngừng nhấn chìm Thanh Vũ thú vào trong lò nấu, lột hết lớp da lông bên ngoài, sau đó mới nướng chín thịt.
Không quá mười giây, người ta đã không còn nghe được tiếng kêu của Thanh Vũ thú, mà thay vào đó là một mùi vị khét lẹt khi thịt bị nướng quá độ, kèm theo vài sợi lông đen thoát khỏi bàn tay hung bạo của nham thạch, bị một ngọn gió ngược thổi xoáy lên trên, bay lả tả ở không trung.
Thanh trưởng lão nhìn cảnh này, khóe mắt như muốn nứt ra, con ngươi đỏ ngầu đầy hung tợn, hắn nhìn Cự Thạch tiểu thú đang lao xuống, ý định trợ giúp Tịch Thần, vì vậy hắn liền lao ra, bàn tay phải bắn ra một cổ năng lượng uy áp hùng mạnh, hướng đầu của Cự Thạch tiểu thú mà đập tới.
“Súc sinh! Đi chết đi!”
Năng lượng đến ngay chính diện, Cự Thạch tiểu thú lại không thể mặc kệ cho nó ập đến trên người mình, bất đắc dĩ mà há mồm, phun ra một chuỗi cục đá cùng nó đối đầu.
Ở hơn hai mươi cục đá liên tiếp đập vào, năng lượng mà Thanh trưởng lão phát ra đã bị mài mòn hết, hắn thấy tình thế không đúng liền muốn chạy, nhưng Cự Thạch tiểu thú sao có thể tha thứ, nó tung cái đuôi đầy lực lượng của mình quất đến trên lưng của Thanh trưởng lão.
Răng rắc!
Một tiếng gãy xương trầm thấp vang lên, Thanh trưởng lão bị xung lực văng ra xa vài mét, hắn hét lên một tiếng thảm thiết, quỳ gối trên mặt đất không ngừng ho ra máu, sau đó là đầu váng mắt hoa, té bất tỉnh nhân sự.
Lục Vận thấy người nhà của mình bị thương, cũng học theo Yến Thanh, vận dụng bộ pháp mà đến gần.
Cự Thạch tiểu thú giải quyết xong chướng ngại vật, hí hửng mà tiến đến trợ giúp Tịch Thần.
Nhưng…
Đập vào mắt nó, là vòng tròn ánh lửa của nàng bị một nguồn năng lượng hùng mạnh xé mở, làm cho rách tung tóe thành nhiều điểm tia sáng.
Mà Tịch Thần, bởi vì xung lực nên bị đẩy ra khỏi mặt đất, rơi xuống dòng sông nham thạch đỏ rực.
“Không!”
Doãn Nguyệt, Yến Thanh, Tiêu Nhạc, Cố Thành, tỷ muội song sinh Mẫn Lan, Mẫn Điệp cùng lúc hét lên một cách kinh hãi.
Yến Thanh vận hết tốc lực, nhưng vẫn không kịp.
Nàng đến gần, nhưng lại nghe được nhị trưởng lão của Lâm gia cười một cách điên cuồng:
“Ha ha, tiểu bối vô tri, ta tưởng đâu ngươi lợi hại bao nhiêu, thì ra bản lĩnh cũng chỉ có thế mà thôi! Một nửa lực lượng của lão phu còn chịu không nổi, đi chết đi! Đáng đời!”
Đáp trả lại hắn là một thanh roi dài đầy gai nhọn đánh xuống đầu vai của hắn.
Tiếng cười im bặt, thay vào đó là tiếng thét thảm thiết như một con gà trống bị thiến.
Nhị trưởng lão ôm lấy đầu vai bật máu, khuỵu người xuống đầy đau đớn.
Một roi này, Yến Thanh dùng hết mười phần sức lực thậm chí còn thêm vào một tia lực lượng hủy diệt, cho nên nhị trưởng lão nếu may mắn không chết, nửa người trên cũng sẽ bị phế đi.
Lâm Vu Kiêu cùng với chúng hộ vệ Lâm gia nhanh chóng tiến lên đỡ lấy, nâng nhị trưởng lão lúc này đã thần chí không rõ lui về phía sau.
Yến Thanh lướt qua hắn, đồng hành cùng với năm người của Dạ Nguyệt binh đoàn, Cự Thạch tiểu thú tiến đến rìa ngoài của đỉnh núi, ánh mắt lo lắng đổ dồn về phía dưới.
Sau đó bọn họ tập thể kinh ngạc trừng lớn mắt, bởi vì bọn họ thấy được phía sau lưng Tịch Thần mọc lên một đôi cánh trong suốt.
Nàng, đang bay trở lên.
Cố Thành nhoài người ra, hét lớn: “Tiểu Thần Thần cố lên, mau lên đây thôi!”
Nói rồi, hắn còn chìa tay ra, như muốn nắm lấy Tịch Thần mà kéo nàng lên.
Mọi người được một phen hú hồn hú vía, từ góc độ này nhìn xuống bọn họ cũng đã thấy xay sẩm mặt mày, nhiệt độ nóng rực ập vào mặt.
Như vậy thì Tịch Thần ở dưới còn gặp phải bao nhiêu hung hiểm nữa?
Tất cả đều đứng yên chờ Tịch Thần bay lên tới.
Nhưng ngay lúc này, biến cố lại xảy ra!
Tịch Thần chỉ khoảng cách rìa mặt đất còn có không tới hai mươi mét, thì ngay lúc này phía dưới nham thạch đột nhiên truyền đến một cổ hấp lực, nham thạch sôi trào ùng ục, mắt thường có thể nhìn thấy nó đang dâng lên.
Phía sau Tịch Thần, một luồng ánh sáng nhấp nháy hiện ra nguyên hình, bị hấp lực ở phía dưới kéo cho hạ trụy với tốc độ chóng mặt.
Đôi mắt Tịch Thần tuy không nhìn thấy, nhưng tinh thần lực lại bắt giữ được hiện trạng đang xảy ra, nàng quay đầu xuống phía dưới, kêu một tiếng:
“Tiểu Hắc!”
Tiểu Hắc cách nàng càng ngày càng xa.
Tịch Thần cảm nhận được nguy hiểm từ phía dưới, nàng kêu gọi không ngừng, nhưng Tiểu Hắc vẫn không trả lời nàng.
Tịch Thần cắn môi, điều khiển tinh thần lực bằng cánh bay xuống dưới, đồng thời nàng cũng kêu gọi Cự Thạch tiểu thú: “Mau xuống đây giúp đỡ!”
Cự Thạch tiểu thú nhận được kêu gọi, không nói hai lời đã bay xuống.
Yến Thanh thấy tình hình không đúng, nháy mắt bắt lấy cái đuôi của nó, chân đạp mặt đất phản lực nhảy lên, tay cào lấy lớp vảy rắn chắc, mặc cho nó vùng vẫy như thế nào cũng không chịu buông ra.
Doãn Nguyệt thấy vậy, cũng nhanh nhẹn bắt lấy chân của Yến Thanh, Tiêu Nhạc thì bắt lấy Doãn Nguyệt. Cứ thế mấy người còn lại cũng thay phiên giữ lấy áo người kia, đồng loạt mà nhảy lên lưng của Cự Thạch tiểu thú.
Cự Thạch tiểu thú không vui, cái đuôi vẫy giật liên hồi, với mong muốn đem vài người ném xuống.
Yến Thanh cúi sát người xuống, tay bấu vào lớp vảy, thủ thỉ bên tai nó: “Đừng ném bọn ta xuống, bọn ta có khi sẽ giúp đỡ được chủ nhân của ngươi!”
Nghe thế, Cự Thạch tiểu thú mới thôi vùng vẫy, nhận mệnh mà chở sáu người lao xuống dưới.
Mà Tịch Thần cũng đã nhanh chóng hạ trụy xuống phía dưới, cách dòng sông nham thạch không còn bao xa nữa, sức nóng ập vào mặt làm cho cả người nàng nhễ nhại mồ hôi, thấm ướt cả ma pháp bào.
Cái nàng lo lắng bây giờ là, nàng với tiểu Hắc đã hoàn toàn mất đi liên hệ.
Tịch Thần thông qua tinh thần lực nhìn đến hoàn cảnh bên ngoài, khắp nơi đều là nham thạch nóng cháy, kể từ khi cổ hấp lực kia cuốn lấy tiểu Hắc, thì nham thạch bắt đầu sôi trào mãnh liệt.
Trực giác nói cho nàng, tiểu Hắc gặp nguy hiểm.
Không nghĩ nhiều, Tịch Thần cứ thế lao đi xuống, cho dù thế nào nàng cũng sẽ không bỏ rơi ma phó của mình.
Tiêu Nhạc ngồi trên lưng của Cự Thạch tiểu thú, nhìn đến hành động của Tịch Thần, nhịn không được mà nhíu mày hỏi:
“Nàng điên rồi sao? Vì cái gì không đi lên mà lại lao trở xuống?”
Doãn Nguyệt trầm sắc mặt, đáp: “Không biết, nhưng ắt hẳn có lý do gì đó bắt buộc nàng phải làm như thế!”
Nói rồi, Doãn Nguyệt quay sang hỏi Yến Thanh, thấy sắc mặt Yến Thanh cũng không tốt: “Ngươi nghĩ sao?”
Ánh mắt Yến Thanh khó coi nhìn xuống phía dưới, cảnh sắc bay vèo vèo, nham thạch ngày càng gần, nhiệt độ càng lúc càng cao, giọng nói của nàng có chút gì đó thấp thỏm không thể xác định:
“Ta đang nghĩ tới một việc: cự tượng trận, hang động bò cạp, không gian đóng kín, và bây giờ là dòng sông nham thạch, ngươi không cảm thấy trong này có sự sắp đặt đến mức trùng hợp như thế sao?”
Doãn Nguyệt mở to mắt, lẩm bẩm: “Theo ý của ngươi thì đây mắt trận thuộc hệ Hỏa?”
Yến Thanh dùng âm điệu lạnh lẽo mà nói: “Có tám mươi phần trăm khả năng là vậy, nhưng ta có dự cảm, việc này sẽ không chỉ đơn giản như thế thôi đâu!”
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng mang một nỗi hoang mang tột độ.