Tờ mờ sáng sớm, hai người sống và một người hôn mê trên lưng vui mừng lại lo lắng khi bắt gặp cánh rừng Hắc Thạch.
Rừng Hắc Thạch đúng như cái tên của nó, mặt đất rắn chắc và đen tuyền như một khối than, địa hình lởm chởm, một chút là hố sâu, một chút là bình nguyên bằng phẳng, làm cho người ta không thể suy đoán được bước tiếp theo sẽ gặp gỡ cái gì. Thực vật và không khí nơi đây cũng nhiễm một màu xanh rêu âm u và quỷ bí, dây leo mọc san sát nhau, chằng chịt quấn lên những hòn đá trên vách núi.
Vắt ngang bởi hai đầu cánh rừng là một con sông hẹp màu đen, chảy dọc theo triền núi, ôm một vòng cánh rừng, còn đầu nguồn của nó ở đâu, không ai lại biết được.
Bọn người A Tam, A Tứ, A Ngũ nôn nóng đứng ở bên kia cánh rừng, cặp mắt dõi sang đối diện, cho đến khi thấy hai bóng người quen thuộc, A Tứ bèn hét lên:
“Chu đại ca, Văn Thư. Chúng ta ở đây, mau, mau chạy qua bên này!”
Mắt thấy Thực Nghĩ Thú còn truy đuổi sát sao, bọn người A Tam không khỏi vì Chu Bằng đổ mồ hôi lạnh, ba người hỗ trợ vịn chặt khúc gỗ dài chừng ba mét nằm vắt ngang trên sông đen, dùng ánh mắt hối thúc.
Có lẽ là Thực Nghĩ Thú nhận ra hơi thở của khắc tinh, cho nên bực tức và táo bạo, quyết tâm không dễ dàng buông tha cho con mồi như vậy, có một con đột phá tốc độ, xông lên phía trước tiếp cận Kỳ Văn Thư, ngửa cái bụng lên phun ra một chất lỏng màu xanh nhạt.
Bởi vì khoảng cách gần, nếu chất lỏng này văng trúng, sẽ trực tiếp văng đến trên người của Tịch Thần và Kỳ Văn Thư…
“Văn Thư… cẩn thận!”
“A! Chết tiệt.”
Trong lúc hoảng loạn, Chu Bằng kịp thời giơ ra đại đao chặn lại chất độc của Thực Nghĩ Thú, nhưng có vài giọt lại bắn lên cổ tay của hắn, sự ăn mòn cực nóng làm một đại nam nhân như hắn cũng phải thét lên.
Chu Bằng đút đao trở về bên hông, dùng cánh tay trái ôm lấy tay phải, biểu cảm chịu đựng, gân xanh nổi lên, nhưng bước chân lại không chút tạm dừng.
Kỳ Văn Thư chuyển tới một ánh mắt áy náy, kinh hoàng hỏi:
“Chu đại ca, ngươi không sao chứ?”
Biểu cảm của Chu Bằng cực kì đè nén, hắn đẩy bả vai của Kỳ Văn Thư về trước, lạnh lùng nói:
“Qua bên kia sông trước đã!”
Thế là hai người dùng hết sức bình sinh, chạy vội lên khúc gỗ. Kỳ Văn Thư còn cõng một người trên lưng, nên thăng bằng không mấy vững vàng, thường xuyên lắc lư. Có mấy bận còn suýt trượt chân rớt xuống sông đen. Làm cho ba người A Tam được một phen hú hồn hú vía.
Chu Bằng dù đau đớn, nhưng vẫn bớt ra một tay, dùng lực lượng rắn chắc của mình giữ lấy bả vai của Kỳ Văn Thư, hỗ trợ hắn qua sông.
Chu Bằng chưa từng nghĩ tới có một ngày, chỉ việc qua sông nhỏ nhoi này thôi đã gần như rút cạn hết sức lực của hắn.
Chân của hai người vừa chạm đất, Chu Bằng đã gấp không chờ kịp mà móc ra các loại chai lọ đan dược, đổ hết lên cánh tay phải.
Xèo xèo!
Bột thuốc chạm vào cổ tay đỏ rực bỏng rát, phát ra một tiếng xèo xèo như da thịt bị nướng cháy. Chu Bằng vặn vẹo khuôn mặt, nắm tay thật chặt đấm xuống mặt đất, cổ họng thấp giọng rên rỉ một tiếng.
Còn Kỳ Văn Thư, sau khi thấy mình đã an toàn thì mới nhẹ nhàng đặt Tịch Thần dựa vào một hòn đá gần đó, còn hắn thì chạy vội lại quan sát tình huống của Chu Bằng.
Về phần ba người A Tam, A Tứ, A Ngũ thì quyết đoán cầm đầu còn lại của khúc gỗ nhấn xuống dòng sông đen tuyền. Bởi vì trên đó lúc này đã bu đen Thực Nghĩ Thú. Chúng nó thực điên cuồng, vậy mà lại định trèo qua khúc gỗ, đuổi tới bọn họ cho bằng được.
Vốn dĩ chỉ là một hành động khi cấp bách, nhưng một màn sau đó lại làm ba người tóc gáy dựng đứng.
Khúc gỗ nhấn xuống lòng sông, nước sông biến hóa một chút, từ dưới phóng vọt lên những con vật hình thù kỳ dị, giống cá lại không phải cá, cái đuôi lại có vằn nước như đuôi ngựa, màu sắc đỏ chói. Chúng nó há hàm răng sắc nhọn, mục tiêu chính là Thực Nghĩ Thú.
Thực Nghĩ Thú ở trên sa mạc chính là vương giả, nhưng khi gặp phải khắc tinh trong dòng sông đen này lại không có một chút lực lượng nào để phản kháng.
Bởi vậy, không qua mười phút, những con Thực Nghĩ Thú gan dạ dám trèo lên khúc gỗ đều đồng loạt trở thành đồ ăn trong bụng cá.
Những con cá còn chưa đã thèm, phóng ánh mắt sắc lạnh thèm thuồng nhìn lên một đoàn Thực Nghĩ Thú không cam lòng mà chưa chịu đi.
Thực Nghĩ Thú đón ánh mắt sắc lẹm này, mới phảng phất nhận ra hiện thực, vội vã rụt chân trở về, chạy trốn không còn bóng dáng.
Ba người A Tam, A Tứ, A Ngũ thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt nhìn dòng sông đen lại cực kì kiêng kị.
Bọn họ tới gần Chu Bằng, hỏi han quan tâm:
“Chu đại ca, vết thương sao rồi?”
Chu Bằng sắc mặt tái nhợt, lấy ánh mắt ngó cổ tay sưng tấy, cười khổ:
“Còn may mắn là ta xử lý kịp thời, nếu không cánh tay này coi như hủy hoại. Mặc dù là vậy, nhưng nơi này đã để lại di chứng, e là sau này mỗi khi thời tiết thay đổi, gân tay sẽ đau nhức rất kịch liệt.”
“Đều tại ta, nếu không có ta kéo chân sau, Chu đại ca sẽ không vì ta mà chịu thiệt hại này!” Kỳ Văn Thư áy náy tự trách, chỉ hận mình quá vô dụng.
Chu Bằng an ủi một câu:
“Đệ đừng tự trách, cũng là do ta quá xui xẻo thôi!”
“Nhưng…” Kỳ Văn Thư ngập ngừng còn muốn nói gì đó, nhưng Chu Bằng đã phất tay ngăn cản, ánh mắt sắc bén nhìn ngó xung quanh, hỏi A Tứ:
“Những người khác đâu, tại sao chỉ có ba người các ngươi?”
Ba người A Tam, A Tứ, A Ngũ nhìn nhau, biểu tình muốn nói lại thôi.
Chu Bằng nhíu mày, trong lòng có dự cảm không tốt.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Chu Bằng gằn giọng hỏi:
Ba người nhìn nhau khó xử, cuối cùng vẫn ra A Ngũ hơi chút hoạt bát đứng ra giải thích mọi chuyện, biểu tình rất ngưng trọng:
“Chu đại ca! Chúng ta sau khi cùng các ngươi tách ra, vẫn luôn một bên tránh né Thực Nghĩ Thú, một bên chạy về hướng rừng Hắc Thạch. Nhưng nửa đường lại gặp gỡ một chi đoàn đội, bọn họ hình như cũng đang đào vong. Đáng chết chính là, những người đó thấy chúng ta liền nghĩ đến việc họa thủy đông dẫn. Vô sỉ ném rớt con vật khó chơi đó cho chúng ta giải quyết, còn mình thì chạy trước. A Cửu thấy tình hình nguy nan, mới mang theo người dẫn đám yêu thú kia rời đi trước, còn ba người chúng ta ở lại đợi Chu đại ca ở nơi này để tiện cho việc báo tin!”
“Chu đại ca, bởi vì đêm đen, cho nên chúng ta cũng thấy không rõ hình dáng của đám yêu thú kia, nhưng chắc chắn sẽ không dễ đối phó hơn Thực Nghĩ Thú bao nhiêu đâu. Đám người A Cửu e là lành ít dữ nhiều, chúng ta mau đi cứu trợ đi!” A Tứ đợi A Ngũ nói xong, bèn góp thêm một câu, sắc mặt lo lắng không thôi. Hắn cùng A Cửu, quan hệ xưa nay vẫn luôn tốt đẹp. Nếu không phải nhận nhiệm vụ trong người, hắn tuyệt đối sẽ không để A Cửu đi đối diện một mình.
Nghe xong lời này, người vốn ít nói là A Tam bèn lạnh giọng phản bác:
“Không được, Chu đại ca đang bị thương, hơn nữa hai người bọn họ đã đào vong cả đêm rồi, sức lực còn chưa hồi phục, làm sao có thể đi cứu trợ cho A Cửu được? Hay là đợi một chút thời gian nữa đi!”
A Tứ cười lạnh một tiếng:
“Ngươi nói dễ nghe lắm, A Cửu là vì ai mới dẫn dắt yêu thú rời đi đối phó một mình. Nếu như tối qua không phải hắn, ngươi e là đã thành oan hồn từ lâu rồi. Hiện tại chúng ta đã đợi được Chu đại ca, nhưng biết đâu A Cửu lại không đợi được. Một đêm rồi đấy! Ngươi biết bọn hắn đã trải qua cái gì sao?”
“A Tứ, ngươi bình tĩnh lại! Ta biết ngươi lo lắng bồn chồn, nhưng hiện tại thật không phải là lúc nên lên đường. Chúng ta ai cũng chưa lấy lại sức, làm sao có thể chống cự lại yêu thú.” A Ngũ mang âm giọng chững chạc, nói có lý có tình.
Nhưng A Tứ lại lần nữa cười lạnh, nhìn lướt qua A Tam và A Ngũ với ánh mắt châm biếm, ánh mắt cuối cùng nhìn đến Chu Bằng ngồi dưới đất không nói câu gì từ nãy đến giờ, hỏi với giọng điệu quyết định:
“A Tam, A Ngũ, bây giờ ta mới phát hiện các ngươi chính là vô tình vô nghĩa như vậy, trơ mắt nhìn đồng đội rơi vào nguy hiểm mà không dám đi cứu trợ. Ta thật quá thất vọng về các ngươi rồi! Chu đại ca, ngươi nói một câu công bằng đi! Nếu ý kiến của ngươi giống với bọn họ, ta sẽ tự đi một mình.”
Kỳ Văn Thư nhìn Chu Bằng, ánh mắt lén khuyên nhủ, hắn cũng cảm thấy, bây giờ đi không quá thích hợp.
Chu Bằng phất tay đứng lên, cặp mắt sâu không thấy đáy nhìn qua A Tứ, sau đó xoay người đi sâu vào rừng Hắc Thạch. Đam Mỹ Hay
“Đi thôi!”
“Chu đại ca…” A Tam và A Ngũ, Kỳ Văn Thư đồng loạt nhíu mày hô, biểu tình không đồng ý.
Chu Bằng xoay người lại, lạnh lùng nói một câu:
“Ý ta đã quyết, không thể lại chậm trễ được nữa, A Cửu bọn họ sẽ rơi vào nguy hiểm. Ai muốn đi cứu người cùng ta thì đi. Văn Thư, đệ ở lại chăm sóc cho nàng đi!”
Câu cuối, Chu Bằng nhìn thoáng qua Tịch Thần hôn mê dựa vào hòn đá, nhẹ giọng phân phó Kỳ Văn Thư ở lại.
“Đệ cũng muốn đi cứu người!” Kỳ Văn Thư bướng bỉnh nói.
Chu Bằng nhướng mày, cực kì tàn nhẫn mà nói ra trọng điểm:
“Văn Thư, đệ muốn mang gánh nặng theo liên lụy cho đồng đội sao? Nếu đệ vẫn muốn đi, vậy bỏ nàng ta ở lại đây đi!”
Hắn biết, Kỳ Văn Thư sẽ không làm thế.
Quả nhiên, sắc mặt của Kỳ Văn Thư lóe qua một tia khó xử, rồi nhanh chóng kiên định trở lại:
“Đệ… được rồi! Đệ ở lại đây chăm sóc nàng, không cho đại ca kéo chân sau! Đại ca, A Tam, A Tứ, A Ngũ. Mọi người nhất định phải cẩn trọng!”
“Đi rồi!” Chu Bằng phất tay.
Ba người còn lại gật đầu chào Kỳ Văn Thư rồi cũng nhanh chóng theo sau.
Nhìn bóng lưng của bọn họ, Kỳ Văn Thư không hiểu sao cảm thấy ngực mình đau nhói.
Phảng phất có thứ gì đó muốn mất đi!