Tịch Thần đi cùng với Dạ Nguyệt đoàn người, trong mười ngày này chiến lợi phẩm cũng thu không ít, nháy mắt đã bù lại số lượng tiêu hao trước kia.
Địa Hoang Chiến Trường thật sự là lớn vô cùng, mọi người đi mãi cũng không thấy cuối.
Một ngày này, mọi người rốt cuộc đi khỏi sa mạc cát nóng, tới rồi một chỗ rộng rãi bình nguyên, một cơn ào ào gió lạnh thổi tới, làm mọi người không khỏi run lên.
Đoàn người không có dừng lại mà là tiếp tục đi tới, không bao lâu trước mắt liền xuất hiện một tòa ốc đảo, trên đỉnh ốc đảo thấp thoáng một ngôi cổ thành.
Tới đây rồi, không khí xung quanh bỗng nhiên âm trầm quỷ dị, để lộ một cỗ lạnh lẽo tử khí.
Tịch Thần bỗng nhiên ngừng lại bước chân, nhìn trước mắt thấp thoáng cổ thành, đầu óc có trong giây lát trống rỗng.
Đợi nàng phục hồi tinh thần lại, sau lưng đã là một mảnh mồ hôi lạnh.
Không biết tại sao, nàng cứ thấy ngôi thành này lộ ra một cỗ là lạ!
Nàng lại nhìn Dạ Nguyệt binh đoàn thành viên, mọi người thần sắc như thường, nên nói nói, nên cười cười, không ai lộ ra một chút khác thường nào cả.
Nàng rũ mắt, tiếp tục đi theo, tinh thần lực lại không rãnh rỗi mà hướng xung quanh cẩn thận điều tra.
Nhẩm tính mặt trời chỉ còn ba bốn tiếng nữa là sụp xuống, mọi người không khỏi nhanh hơn bước chân, trước trời tối phải tới được cổ thành, tìm một chỗ quán trọ. Nếu không đêm nay bọn họ lại phải hoang dã nghỉ ngơi.
Nhìn từ xa thì thấy có vẻ như cổ thành gần ngay trước mắt, sự thật là mọi người phải lội bộ hơn một canh giờ mới tới nơi.
Nhìn con đường hẹp dài đi vào thành trước mặt, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm, gấp gáp đi vào.
Hai bên con phố vắng tanh không một bóng người, nhà cửa đóng kín không lộ ra một tia tiếng động, trước sân nhà phủ đầy lá bụi, dường như rất lâu không ai quét dọn, không khí lạnh lẽo trầm ngâm. Mọi người còn nhìn thấy trước cửa mỗi nhà treo một cặp câu đối, nội dung khác nhau không ai giống ai. Mọi người đều là giới mãng phu, trọng võ khinh văn, cho nên không có ai đem câu đối khắc sâu vào trong trí nhớ.
Đi qua con lộ hẹp dài, mọi người gặp phải một cái cổng lớn tường thành, tường thành thuần túy màu đen, chân tường lại phủ rêu xanh, lộ ra một cỗ tang thương bi tráng.
Mọi người cũng không để trong lòng, cảm xúc chỉ chợt lóe qua rồi biến mất.
Đi qua cổng thành là lúc, không có ai chú ý tới trên bảng tường thành, chợt lóe lên ba chữ màu đỏ.
Đằng sau cổng thành, không gian quả nhiên lớn rất nhiều, mặt đất trải bằng đá xanh, hai bên đường hàng xá đã bày ra, đủ loại vật phẩm trưng bày, nhưng không thấy người bán.
Đến đây, Tịch Thần cảm giác không thích hợp càng nặng hơn, mi tâm luôn nhíu chặt!
Một người thiếu niên có lẽ tò mò, đứng trước một gian hàng trái cây, định đưa tay cầm lấy một quả đào, nào ngờ…
Cánh tay trực tiếp xuyên qua quả đào kia, không thể cầm được!
Thiếu niên kinh hãi la lên.
Mọi người thấy vậy cũng đồng loạt biến sắc, tụ tập lại cùng nhau, khuôn mặt tràn đầy ngưng trọng.
Doãn Nguyệt khuôn mặt chớp động không rõ thần sắc, nói với mọi người:
“Mọi người tất cả tiểu tâm, chỗ này có cổ quái!”
Rồi không biết nghĩ tới cái gì, nàng bỗng nhiên quay sang hỏi Tịch Thần:
“Ngươi cảm thấy nơi này như thế nào?”
Tịch Thần hoảng thần một hồi, mới nhận ra Doãn Nguyệt đang hỏi mình, nàng thoáng chau mày, nói thật:
“Có một loại cảm giác không chân thật, hơi thở rất đè nén!”
Doãn Nguyệt trầm ngưng, nhìn một lượt tất cả mọi người, thấy ai cũng mang sắc mặt khó chịu, nàng thoáng thở dài lên tiếng:
“Xem ra đêm nay là không thể ở lại nơi này, chúng ta đi thôi!”
Mọi người nghe vậy, hớn hở quay đầu lại đi ra ngoài.
Tịch Thần mày nhíu càng sâu, nàng có loại bất tường dự cảm!
Quả nhiên, mọi người đi ngược hướng ra cổng thành, nhưng mà… con đường ở nơi đó đã biến mất vô tung vô ảnh.
Mọi người kể cả Doãn Nguyệt đồng loạt thay đổi sắc mặt, bọn họ… ra không được!
Tiêu Nhạc dư quang bắt gặp được Tịch Thần bình tĩnh khuôn mặt, bật thốt ra:
“Ngươi đã sớm biết?”
Mọi người nghe vậy, đồng loạt trừng mắt nhìn Tịch Thần, ý tứ là nếu nàng đã sớm biết, tại sao không nói cho bọn họ?
Tịch Thần chỉ có thể ở trong lòng cười khổ, ngoài mặt vẫn là bức kia vô biểu tình, nàng nhướng mi nói:
“Ta cũng vừa mới biết!”
Tiêu Nhạc trên mặt viết rõ hai chữ “không tin”, cắn răng nói:
“Ngươi nói dối! Không biết ngươi còn bình tĩnh như vậy được?”
Tịch Thần trầm xuống khuôn mặt, hai mắt sâu không thấy đáy nhìn hắn:
“Không bình tĩnh thì còn có thể làm gì? Ngươi hoảng hốt thì có thể đi ra được sao?”
Tiêu Nhạc đối diện với cặp kia dại ra con ngươi, bỗng nhiên cứng họng, không thốt lên được lời nào, quay đầu tránh đi ánh mắt của Tịch Thần.
Lúc này, thiếu niên khi nãy bỗng nhiên dùng hai tay ôm đầu khóc rống lên:
“Không! Ta muốn đi ra ngoài, ta không muốn bị nhốt ở chỗ quái quỷ này, cho ta đi ra ngoài!”
Gặp nàng khóc như vậy, những người khác cũng bắt đầu ồn ào lên:
“Đây là cái chỗ quái quỷ gì vậy? Vào được ra không được, không! Ta không muốn chết ở chỗ này, mau thả chúng ta đi ra ngoài.”
“Đều tại ngươi! Khi nãy gấp gáp không kịp chờ đợi đòi đi vào, bây giờ ra không được.”
“Ơ hay ngươi cái này ô long? Rõ ràng ngươi cũng gấp gáp vào tìm chỗ ngủ được không? Hiện tại lại đổ tội cho lão tử, muốn đánh nhau có phải hay không.”
“Đánh thì đánh, ai sợ ngươi đâu? Cho rằng mình giỏi lắm à! Cũng chỉ là một gã vũ phu bị vợ bỏ không ai muốn mà thôi!”
“Ngươi… muốn chết!”
Mắt thấy mọi người cảm xúc táo bạo, chuẩn bị đánh nhau lên tới, Doãn Nguyệt cảm thấy cực kì phiền chán, phất tay lạnh lùng hô to:
“Tất cả dừng lại cho ta! Hiện tại không hợp sức tìm đường ra, đổ lỗi qua lại, đánh nhau thì có ích gì? Huống chi, ta đã nói qua, trong Dạ Nguyệt binh đoàn của ta, không được phép ẩu đả đồng đội. Hậu quả của việc ẩu đả, các ngươi tựa hồ đã quên!”
Mọi người nghe vậy, đồng loạt bừng tỉnh, kinh ra một thân mồ hôi lạnh, hậu quả của việc ẩu đả đồng đội, chính là bị phế đi võ công, trục xuất khỏi binh đoàn, làm một phế nhân không ai muốn.
Một người tráng hán bỗng nhiên chắp tay đối với Doãn Nguyệt nói:
“Xin lỗi đoàn trưởng! Vừa rồi bọn ta không biết vì cái gì không khống chế được cảm xúc của mình, mới xảy ra cớ sự như vậy, tuyệt đối sẽ không có lần sau!”
Tráng hán nói xong, thoáng nhìn qua thanh niên vừa nãy chọc giận hắn, trong con mắt lập lòe chớp động.
Doãn Nguyệt lúc này sắc mặt mới hơi dịu đi chút ít, nhìn thấy mặt trời đang hạ xuống tới phân nửa, sắp chập tối tới nơi, nàng sắc mặt lại trở nên khó coi, hai con mắt như tia lửa vậy nhìn đã từng xuất hiện cửa thành chỗ, hiện giờ lại trống không một vật, trong mắt lạnh lẽo giống như muốn đục một lỗ thủng ra tới.
Không ai để ý tới vấn đề tại sao mọi người cảm xúc lại trở nên táo bạo. Chỉ có Tịch Thần tinh thần lực mơ hồ bắt được vài tia không tầm thường đồ vật.
Nhưng mà bởi vì mắt thường không thể nhìn tới được, cho nên nhất thời nàng cũng không biết nó là thứ gì.
Có một chút nàng có thể xác định được, cảm xúc táo bạo của mọi người sẽ không phải chỉ vì mâu thuẫn lẫn nhau đơn giản như vậy.
Mười ngày nửa tháng tới nay tiếp xúc với đoàn người, nàng cũng hiểu biết chút ít, mọi người đều là thiết huyết tranh tranh hán tử, sẽ không giống như đàn bà đem những cái nhỏ nhặt vấn đề để ở trong lòng. Có gì không hài lòng, đều sẽ dùng nắm đấm tới giải hòa, tuyệt đối không giống như hôm nay như vậy, dùng lời nói tổn thương lẫn nhau.
Như vậy, vấn đề ra ở chỗ mảnh đất này!
Tịch Thần lâm vào thật sâu trầm tư, tinh thần lực lại như thủy triều bành trướng ra ngoài, tuyệt đối không cho bỏ sót khác thường hơi thở.
“Thạch thú, ngươi có biết đây là nơi nào không?” Nàng hơi rụt cổ, thì thầm hỏi con vật ở trên vai mình.
“Không biết! Mỗi lần bão cát đều làm cho địa hình thay đổi, xuất hiện một ít di tích hiếm lạ cổ quái là chuyện bình thường. Nhưng ngươi cẩn thận một chút. Nơi này ta cũng không rõ lắm!” Cự thạch thú đáp lại, giọng nói mang theo ngưng trọng.
Mặt trời lặn dần xuống núi, phía chân trời như ẩn như hiện màu ráng đỏ phủ xuống ngôi thành này, để lộ một cỗ tang thương tiêu điều.
Dạ Nguyệt binh đoàn mỗi người trên mặt hiện lên mệt mỏi chi sắc, hai con mắt dưới lớp mũ trùm càng là thụt sâu vào trong hốc mắt, vòng quanh mi mắt tối đen một mảnh.
Kể từ khi biết cửa thành biến mất vô tung vô ảnh, mọi người đã tra xét hết toàn thành hoàn cảnh.
Quả thật không có một bóng người!
Tử khí trầm trầm, cứ như một tòa thành chết!
Mọi người ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi, dựa lưng vào tường đá trước một tòa nhà lớn, thao thao nghị luận:
“Nơi này đường ra rốt cuộc là nơi nào? Chúng ta đã tìm biến hết tòa thành cũng không thấy đường ra. Chẳng lẽ chúng ta phải bị nhốt ở đây sao?” Một người thiếu niên chán nản nói.
“Đừng bi quan như vậy! Sẽ có đường ra thôi, cho dù phải xới tung tòa thành này.” Bên cạnh đại hán vỗ vỗ vai hắn, nhẹ giọng an ủi.
Doãn Nguyệt đem biểu tình của từng người thu hết vào mắt, trầm tĩnh suy tư.
Tiêu Nhạc nhích tới gần, biểu tình ngưng trọng, ngón tay chỉ vào bản đồ cầm trên tay, nói:
“Đoàn trưởng! Ta đã tra xét qua bản đồ, nơi này hoàn toàn không có trên bản đồ!”
Doãn Nguyệt thần sắc túc mục: “Ý của ngươi là: tòa thành này tự nhiên trống rỗng xuất hiện?”
Tiêu Nhạc hít sâu một hơi gật nhẹ đầu: “Là! Ngoài ra, ta suy đoán còn có hai loại khả năng.”
Doãn Nguyệt nâng lên tròng mắt với nồng đậm nghi hoặc hỏi:
“Như thế nào?”
Tiêu Nhạc phóng nhẹ thanh âm, kề sát lỗ tai Doãn Nguyệt nói:
“Khả năng thứ nhất, có lẽ là bản đồ này có thiếu sót, Liên Minh đưa cho chúng ta cũng không phải là bản đồ hoàn chỉnh, mà là tách ra cho từng đoàn đội khác nhau. Còn khả năng thứ hai…”
Hắn hít sâu một hơi, mới nói tiếp: “Khả năng thứ hai, có lẽ là nơi này vốn dĩ có tồn tại, nhưng mà có cấm chế hay gì đó phong bế, cho nên những người đi vào trước không có phát hiện. Trải qua hai đợt bão cát, địa thế đã có sự thay đổi, tòa thành này có lẽ bị thứ gì đó kích thích mới lộ diện. Mà chúng ta… ma xui quỷ khiến mà đi vào rồi!”
Doãn Nguyệt nhanh chóng hiểu ra, thanh âm vang lên, lộ ra một tia hiếm thấy chờ mong:
“Vậy ngươi nói xem, nơi này có hay không cất giấu bảo tàng?”
Tiêu Nhạc: “…”
Thật không ngờ ngươi lại là như vậy một người nha đoàn trưởng?
Trọng điểm không phải là nên như thế nào đi ra ngoài sao? Nơi này có bảo tàng hay không không biết, chính là hiện tại, chúng ta phải đối mặt với không biết tên nguy hiểm, ngươi không lo lắng sao?
Nghĩ như vậy, hắn cũng đã hỏi ra miệng.
Doãn Nguyệt ném cho hắn một đôi thâm trầm ánh mắt, ý vị thâm trường nói:
“Lo lắng cái gì? Có câu nói không từng nghe qua sao: không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. Phú quý hiểm trung cầu, muốn tìm bảo tàng thì không được sợ hãi!”
Tiêu Nhạc: “…” Nàng là đoàn trưởng, nàng nói gì cũng đúng, hắn không có lý do phản bác.
Dư quang bắt được một đạo bóng đen vạt áo, Dương Gia Nhạc ninh mi, nói:
“Người kia, giống như phát hiện cái gì!”
Doãn Nguyệt theo tiếng nhìn lại, cũng phát hiện đạo kia bóng đen chắp tay mà đứng không nhúc nhích đã gần nửa canh giờ. Nàng không khỏi thần sắc căng chặt, người kia sẽ phát hiện cái gì đâu.
Đạo bóng đen kia, không phải Tịch Thần thì là ai?
Chỉ là lúc này, tình huống của nàng không được tốt lắm, ở dưới mũ trùm khăn che mặt, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, hai mắt nhắm nghiền, quanh thân giống như mất đi sinh khí, hắc ám lượn lờ.
Không ai biết được, nàng lúc này đang đối mặt với cái gì?
Thức hải bỗng chốc nổ tung, đã từ lâu không thấy huyết hồng đại địa bỗng chốc trỗi dậy đem nàng từ đầu đến chân bao phủ, biển tinh thần lực trong suốt của nàng giống như lâm vào đại địch, hình thành từng đạo phòng tuyến đem những nơi yếu hại bao bọc, cùng huyết hồng đối kháng.
Bang! Bang! Phanh!
Hai loại năng lượng ở trong đầu va chạm, chấn đến nàng suýt nữa ngất đi, nhưng nàng biết tình hình không cho phép, cố gắng duy trì một tia thanh minh, bởi vậy nàng nhìn thấy được, huyết hồng năng lượng tản mát ra lực hút đáng sợ, đem xung quanh những cái đó nàng nhìn không tới nhưng cảm nhận được hắc ám năng lượng hút đi.
Huyết hồng nhanh chóng lớn dần, hình thành một cỗ lốc xoáy, trong đó tản mát ra âm u bạo ngược hơi thở, một hơi tàn sát thức hải.
Tinh thần lực trong suốt càng tỏ vẻ yếu ớt bất kham, liên tục bại lui đến một góc, nhưng một mực cố thủ không lơ là.
Huyết hồng năng lượng liên tục cắn nuốt xung quanh năng lượng, đã lớn mạnh đến mức đáng sợ, như một con khổng lồ cự thú giương nanh múa vuốt muốn đem nàng một hơi nuốt hết.
Sự thực cũng là như vậy, nó nhào lên, bao phủ tinh thần lực trong suốt của nàng.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả mặt trái cảm xúc dường như một hơi tuôn ra, oán hận, không cam lòng, âm trầm quỷ quyệt tuyệt vọng, lăng nhiên sát khí, những cảm xúc đó cơ hồ là dồn hết vào trong trí nhớ của nàng, giống như trong một lúc trải qua hàng trăm hàng ngàn câu chuyện ở trong đầu cùng một lúc diễn biến.
Mà nàng là người đứng xem, cũng là người cảm thụ những cảm xúc đó rõ ràng nhất.
Vô số khổng lồ cảm xúc chưa có sự chuẩn bị ùa tiến vào, làm cho thức hải như muốn vỡ ra, đầu đau dục liệt.
Tịch Thần thân mình run rẩy một chút, hai tay bắt sau lưng gắt gao nắm chặt, không cho người khác phát hiện nàng có khác thường, Hàm răng bị nàng cắn chặt không phát ra tiếng, trong khoang miệng tràn ngập rỉ sắt hương vị.
Nàng có thể cảm giác được, tinh thần lực của mình từng chút một nhỏ yếu đi, mà huyết hồng năng lượng càng ngày càng lớn mạnh, chuẩn bị công phá tầng cuối cùng của thức hải.
Không có cho nàng đợi lâu, một tiếng “răng rắc” rất nhỏ ở trong đầu nổ tung.
Tim đập cơ hồ đình chỉ, nàng đã có thể đoán trước được, thức hải một khi vỡ vụn, nàng sẽ chết không thể lại chết, linh hồn vĩnh diệt, ngay cả cơ hội trọng sinh cũng không còn.
Trong thâm tâm dâng lên một trận mãnh liệt không cam lòng, lại không ngờ…
Tia không cam lòng đó giống như chất xúc tác, nhanh chóng lan đến gần huyết hồng năng lượng, thâm nhập vào trong đó.
Thời gian cơ hồ ngừng lại, huyết hồng dâng lên từng trận rung động, lốc xoáy nhanh chóng xoay tròn, năng lượng từ khắp nơi bị nó hút lại đây, nhanh chóng bị luyện hóa.
Phốc!
Huyết hồng năng lượng giống như há cái miệng to, phun ra một đoàn bạch quang, tản ra thánh khiết thuần tịnh hơi thở, bạch quang nhanh chóng tản ra xung quanh, chữa trị những vết nứt xung quanh thức hải. Kỳ lạ là, bạch quang đi tới đâu, vết nứt sẽ lập tức liền lại, giống như chưa từng xảy ra nứt qua.
Phốc! Phốc! Phốc!
Huyết hồng năng lượng liên tục phun ra nhiều đoàn bạch quang khác nhau, chúng nó nối đuôi nhau chữa trị thức hải, sau đó tụ về một bên, an an tĩnh tĩnh ở đó, mở ra chặt chẽ phòng tuyến.
Huyết hồng năng lượng cũng vì vậy mà yếu bớt, hóa thành một đạo hồng quang cố thủ nửa bên còn lại của thức hải.
Bạch hồng hai loại màu sắc chiếm lĩnh hai bên thức hải, giống như một cái bát quái trận đồ.
Năng lượng lập lòe không ngừng, sau đó từ từ an tĩnh lại, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Một loại đến từ linh hồn thư sướng.
Tịch Thần cũng mộng bức!
Vốn đã cho rằng chết không thể nghi ngờ, ai biết sẽ có biến cố như vậy.
Kiểm tra một vòng thức hải, trong mắt nàng toát ra thần sắc không thể tin tưởng được.
Tinh thần lực của nàng cư nhiên tăng trưởng thêm một mảng lớn! Hơn nữa rắn chắc thuần tịnh không ít, không còn yếu ớt bất kham như lúc trước. Tu luyện bí pháp cũng không nhanh như vậy.
Hơn nữa, cái kia để cho nàng chập chờn không ngừng huyết hồng năng lượng cũng không lại tiếp tục che lấp mà ngang nhiên chiếm cứ nửa bên thức hải, hai bên năng lượng đồng đều, cho nhau hưởng ứng.
Nàng dường như lại dạo một vòng quỷ môn quan!
Trong đầu có một cái lớn mật ý tưởng: cắn nuốt, tinh lọc, tăng trưởng.
Nàng dường như có chút hiểu loại này năng lượng phương thức vận hành.
Kết quả vượt ngoài mong đợi, nhưng quá trình thì…
Làm cho người ta muốn ngừng mà ngừng không được!
A phi!
Tịch Thần nghĩ là nghĩ vậy, nhưng tâm tình vẫn không khống chế được bay lên, trong lòng ẩn ẩn hưng phấn, chờ mong lần sau đâu…?
Dù sao có như vậy một cái ngoại quải có thể kéo tăng tinh thần lực, không phải ai muốn cũng được, nàng mừng còn không kịp, lấy đâu ra oán trách tâm tình.
Mặc dù… quá trình hơi nguy hiểm chút!
Những lúc như thế này, nàng sẽ không thể phân tâm bên ngoài thân thể, nếu như có người công kích, nàng liền nguy hiểm.
Huống chi, cái năng lượng này đột nhiên kích phát không báo trước, nàng cũng không thể khống chế được nó, phải làm sao bây giờ?
Đối với nàng, nó là phúc vận thần, cũng là thanh dao hai lưỡi.
Quả nhiên, cái gì cũng có hai mặt của nó: là phúc vẫn là họa?
Phúc họa tương y!
Xem ra, nàng chỉ có thể cố gắng khống chế nó thôi!
Hơn nữa trải qua vừa rồi thể nghiệm, nàng rốt cuộc biết nơi này kì quái ở chỗ nào rồi!
Tòa thành này hoàn toàn không có người sống, chỉ có linh hồn tinh thần thể.
Hay còn gọi là… quỷ!