Tịch Thần cảm giác trong lòng nặng trịch, tựa như có tảng đá ngàn cân đè lên. Phảng phất trước mắt xuất hiện đều là thi sơn biển máu, tình cảnh thập phần tàn khốc, không thể nào chấp nhận được.
Doãn Nguyệt bất giác thấy khóe miệng khô khốc, khẽ kêu:
“Vị bà bà này, vì sao bà lại bi thương như thế?”
Doãn Nguyệt hỏi xong, không gian rơi vào yên tĩnh, chỉ có tiếng chổi quét lá phát ra âm thanh xào xạt.
Bà lão không trả lời!
Tịch Thần và Doãn Nguyệt nhìn nhau đầy khó hiểu.
Vừa lúc, bà lão xoay người lại, hai người lúc này mới nhìn thấy rõ, cái mà bà lão đang quét chính là những mảng vụn xương cốt màu trắng.
Miệng của bà lão không ngừng thì thầm cái gì đó, nhưng lúc này hai người hoàn toàn không nghe được.
Tịch Thần nhạy cảm phát hiện một tia nguy hiểm, bởi vì cho dù nàng sử dụng tinh thần lực, cũng không thể nghe được bà lão đang thì thầm điều gì.
Bà lão này… không tầm thường!
Trong lúc này, hai người lại phát hiện khuôn mặt của bà lão thập phần nhăn nheo, nửa bên mặt trái có một vết bớt màu đen to cỡ bằng bàn tay, trông có vẻ xấu xí và quỷ dị.
Cặp mắt lại đục ngầu, vô thần, tròng mắt không chuyển động.
Hơn nữa hai bên lỗ tai, mọc lên rất nhiều mụn nhọt màu đỏ, hoàn toàn che kín cả lỗ tai.
Trên da thịt lại chỗ có chỗ không mà nổi các nốt sần to giống như đồi mồi, nhưng so với đồi mồi thì ghê hơn thế.
Hai người không khỏi hít một ngụm khí lạnh!
Hai người vừa lúc đứng ở phía sau bà lão, nhưng bà lão quay đầu lại vẫn xem như không thấy, tay cầm chổi cùn quét mảnh vụn xương cốt. Vừa lúc, xương cốt quét đến bên chân Doãn Nguyệt.
Doãn Nguyệt chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng, không khỏi thụt lùi về sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch.
Tịch Thần nhưng thật ra bình tĩnh hơn, nhân lúc khoảng cách gần bà lão, đưa tay ra ở trước mặt bà lão quơ quơ, còn kêu một tiếng:
“Bà bà…”
Bà lão tay cầm chổi hơi hơi khựng lại một chút, nhưng sau đó trở về bình thường, thân thể xoay chuyển phương hướng quét xương cốt sang bên góc phải.
Tịch Thần chỉ cho rằng này là một cái trùng hợp, lúc này nàng cũng đã hiểu lý do sao lại thế này, nàng hướng Doãn Nguyệt lắc đầu, khe khẽ nói:
“Vị bà bà này có khiếm khuyết về đôi mắt cùng lỗ tai, cho nên cũng không hỏi ra được cái gì tới, chúng ta đi thôi!”
“Được rồi!” Doãn Nguyệt nhanh chóng đáp lại, không khí của nơi này quá mức âm trầm, nàng một phút giây cũng không muốn ở lại chỗ này.
Tiếng bước chân vang lên lộp cộp, thanh âm càng ngày càng xa xôi.
Bà lão lấy tay đấm đấm sau lưng vài cái, bỗng nhiên tay khựng lại, sắc mặt không tốt. Trong miệng thì thầm lẩm bẩm:
“Mệnh kiếp tới… thật là không thể tránh khỏi…”
Bà lão loạng choạng ngồi bệt xuống bàn đá, bàn tay run rẩy định cho mình đổ một ly trà, ai biết ấm trà đã nguội lạnh từ bao giờ, hơi nước đã bốc đi từ lâu.
Bà lão thở dài một hơi, từ trong ngực móc ra một khối vải thô cầm ở trong tay, hai hàng nước mắt đục ngầu từ trong hốc mắt chảy ra tới, khóe miệng bi thương lẩm bẩm:
“Phu quân, ngươi rốt cuộc ở đâu? Ta tìm ngươi rất khổ sở, ngươi có biết không…”
Ngay lúc này, lại có tiếng bước chân lộp cộp truyền đến, bà lão ngưng thần tĩnh khí, khứu giác cảm thụ một chút hơi thở quen thuộc, giật mình ra tiếng hỏi:
“Tiểu Thanh nhi… là con sao…?”
Yến Thanh một bước bước vào hàng rào, nhìn thấy thân ảnh già nua ngồi trên bàn đá, nước mắt chực trào ra, nàng không màng tất cả chạy đến, giọng nói cất lên để lộ một cỗ ủy khuất:
“Bà bà, Thanh nhi đã trở về!”
Bà lão loạng choạng đứng dậy, hai tay sờ soạng khắp nơi, bất thình lình đụng phải một khối thân ảnh nhu nhu mềm mại, nháy mắt ôm vào trong ngực:
“Tiểu Thanh nhi, thật sự là con… tại sao con lại trở về?”
Yến Thanh ôm chầm lấy bà lão, nức nở nói:
“Bà bà, Thanh nhi rất nhớ người!”
Bà bà giơ bàn tay khô gầy vuốt đầu của nàng, giọng nói mang theo tang thương bất đắc dĩ:
“Tiểu Thanh nhi… bà bà cũng rất nhớ con… nhưng mà sau này con đừng trở về đây nữa…”
Yến Thanh kinh hãi ngẩng đầu, lắp bắp hỏi:
“Bà bà… vì sao… đã có chuyện gì xảy ra sao?”
Không trung đột nhiên cuốn lên một trận cuồng phong, bà lão cảm thấy sau lưng bỗng chốc cứng đờ, vội vã đem Yến Thanh giấu đến một đống xương cốt cao cao gần đó, còn không quên tắc hai khối đồ vật vào trong ngực nàng, thanh âm khó nén nôn nóng:
“Tiểu Thanh nhi… lát nữa cho dù có chuyện gì xảy ra, con tuyệt đối cũng không được bước ra một bước. Nếu như ta có chuyện gì, con hãy mau chạy đi, chạy càng xa càng tốt. Đồ vật trong ngực, đừng tùy tiện để lộ ra ngoài nhân thế, nếu không sẽ mang đến họa sát thân… còn nữa, sau này đừng về lại nơi này!”
“Bà bà… rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, người mau nói cho con biết, đừng để con lo lắng hãi hùng.” Trực giác có chuyện không hay sắp xảy ra, Yến Thanh nỗ lực giãy dụa trốn thoát, nhưng mà thân thể như bị cái gì định trụ, không thể nhúc nhích được, nàng chỉ có thể dùng ánh mắt vội vàng và phát ra âm thanh gấp gáp.
Bà lão khẽ vuốt đầu nàng, thanh âm mang theo một tia lưu luyến nói:
“Hài tử… nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, con chỉ cần nhớ, sau này phải cố gắng tu luyện, đi ra thế giới lớn hơn nữa, chứng kiến muôn màu muôn vẻ của thế gian. Hoang Vực giới, chỉ là một tiểu thiên thế giới trong hàng ngàn hàng vạn thế giới. Con tuyệt đối đừng câu thúc chấp nhất tại nơi này, sau này nếu không gặp ta, cũng đừng tò mò đi tìm ta làm gì…”
Yến Thanh cảm giác lòng nóng như lửa đốt, chỉ là không thể động đậy, nàng phát giác miệng lúc này cũng không thể lại nói lời nói, chỉ có thể dùng đôi mắt cầu xin bà lão đừng đi.
Đáng tiếc, bà lão không thấy được biểu tình của nàng, quyết tuyệt đem tay áo rút ra, một trận cuồng phong phất qua, xương cốt mảnh nhỏ đem Yến Thanh hoàn toàn che đậy lại.
Cũng chính là khi đó, không trung bỗng chốc nổi lên một trận rung động, thình lình sau đó xuất hiện hai người lão giả đầu bạc tu mi. Hai người treo không trung mà đứng, đạo bào màu trắng phần phật bay phấp phới, uy áp nhanh chóng tỏa định bà lão.
Lão giả phía bên phải hừ lạnh một tiếng, thanh âm chấn đến nơi này đất rung núi chuyển:
“Tư Đồ Ti, ngươi có biết tội?”
Bà lão không chịu nổi uy áp như vậy, sắc mặt xanh trắng, hai chân run rẩy đập xuống đất, cho dù mắt không nhìn thấy, thanh âm lại phá lệ vân đạm phong khinh:
“Hai vị Thánh Sử, ta cũng không biết mình phạm phải tội gì?”
Lão giả tức giận, uy áp càng là nghiền ép mà xuống:
“Tư Đồ Ti, tới lúc này rồi mà ngươi vẫn còn ngang bướng không chịu hối cải. Thân là Vu tộc đại tế tư, không những cùng người tư bôn, còn đem bảo vật trấn tộc đánh cắp dâng người, gây ra đại họa. Hiện tại lại biến mình thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ. Đó chẳng lẽ không phải là đại tội?”
Tư Đồ Ti bị lời nói không biết xấu hổ của lão giả khí cười, thanh âm lạnh lẽo mà cường ngạnh trào phúng hỏi:
“Ta cũng không biết hai vị Thánh Sử nói trấn tộc chi bảo là cái dạng gì đồ vật?”
Biểu tình của lão giả có trong nháy mắt quẫn bách, nhưng thấy đôi mắt của Tư Đồ Ti không nhìn thấy được, hắn lại hùng hổ nói:
“Ngươi đừng cùng ta giả hồ đồ, nếu biết điều thì đem Cổ Thạch Mảnh Nhỏ giao ra đây. Ta còn có thể suy xét giảm nhẹ hình phạt cho ngươi. Nếu không…”
Tư Đồ Ti thân hình tức giận đến run rẩy, Cổ Thạch Mảnh Nhỏ vốn dĩ là đò vật của phu quân nàng, Vu tộc cư nhiên không biết xấu hổ đem nói thành vật sở hữu của bọn họ. Mức độ vô sỉ đến thế là cùng.
“Thánh Sử nói cái gì Cổ Thạch Mảnh Nhỏ, ta không biết nó là vật gì?” Tư Đồ Ti quyết định giả ngu đến cuối cùng, dù sao thì nàng cũng không tính toán giao cho lũ sâu rệp này.
“Ngươi…” Lão giả không nghĩ tới Tư Đồ Ti sẽ giả ngu như thế, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, thổi râu trừng mắt, một hơi thiếu chút nữa không đi lên.
Lão giả bên cạnh không nói lời nào nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng:
“Nếu như nàng đã chấp mê bất ngộ như thế, không bằng đem về bỏ vào Vạn Trùng Cốc, ta cũng không tin miệng của nàng còn có thể kín kẽ như thế.”
Lão giả bên cạnh lúc này mới hơi thư hoãn thần sắc, gật đầu nói:
“Y theo ý ngươi!”
Mà Tư Đồ Ti nghe thấy ba chữ Vạn Trùng Cốc, thân thể nhè nhẹ run lên, sắc mặt nháy mắt không còn huyết sắc. Nàng hiện giờ khối thân thể này, nếu vào Vạn Trùng Cốc ma quỷ kia, nàng còn có thể trụ được mấy năm?
Nàng còn phải đi tìm phu quân.
“Muốn bắt ta, cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh hay không!”
Tư Đồ Ti hơi hơi nhắm mắt, thân thể tản mát ra nồng đậm hắc khí, nàng dùng hắc khí cắt mở đầu ngón tay, huyết tuyến phóng ra như mưa, hắc khí trộn lẫn với từng đạo huyết tuyến, huyết tuyến nhanh chóng bong tróc mở ra, từ trong chui ra hàng ngàn hàng vạn tiểu sâu. Tiểu sâu phát ra từng trận âm tiết quái dị, chấn đến lỗ tai của hai lão giả không khỏi rung lên, thiếu chút nữa thần hồn điên đảo.
Hai lão giả hừ lạnh một hơi, trên mặt lại lộ ra thần sắc nghiêm cẩn. Tư Đồ Ti người này, tuy rằng niên kỷ nhỏ hơn bọn hắn rất nhiều, nhưng mà thực lực lại không dung khinh thường. Đặc biệt là sử dụng loại Phệ Huyết cấm chú này, thập phần ngoan độc, làm cho bọn hắn còn phải kiêng kị ba phần.
Chỉ thấy trên tay lão giả bên phải xuất hiện một kiện chuông đồng màu đen, lão giả run lên cánh tay, chuông đồng có tiết tấu hướng ra bên ngoài dật tán, năng lượngvô hình nơi đi qua, đem những tiểu sâu đó chấn đến dập nát.
Mà lão giả bên trái, trên tay cũng xuất hiện một sợi roi dài, lão giả vung lên cánh tay, roi dài hướng về trung tâm của hắc khí mà quất đánh.
Vụt!
Chính là hắc khí quá mức nùng liệt, cản trở hết thảy thần thức xâm nhập, roi dài đánh vào hắc khí, hắc khí chỉ dật tán ra hai bên, mà người ở bên trong đã hoàn toàn không thấy thân ảnh.
Ánh mắt của lão giả co rụt lại, thầm hô:
“Không tốt, nàng chạy trốn!”
“Mau đuổi theo, nàng tuyệt đối còn không có chạy xa phiến tiểu thế giới này!”
Hai lão giả đưa tay xé mở không trung, nhanh chóng theo khe hở biến mất, mà những tiểu sâu kia, bởi vì năng lượng quất đánh mà đồng loạt hóa thành bạch cốt, phiêu tán theo không khí.