Vì cái gì mà người hắn luôn tôn trọng, luôn kính yêu, luôn đối với hắn dạy bảo lời hay lẽ phải, hiện tại lại ra tay tàn độc đối với hắn.
Vì sao? Người mà danh tiếng chỉ đứng sau thành chủ, luôn là quân sư bậc nhất mỗi lần thú triều tập kích, hắn đều đứng ra chỉ huy, bảo vệ trăm ngàn bá tánh trong thành. Mà hiện tại, hắn lại đứng về phía đối lập với bọn họ.
Oành! Oành!
A!
Từng tiếng kêu thảm thiết từ bên kia truyền đến, Trình Mặc mơ hồ thấy rõ, các đồng đội đi theo hắn vào Địa Hoang Chiến Trường, trong đó có cả huynh đệ tỷ muội ruột thịt, lúc này bị khóa ở một tòa lồng sắt, mà chung quanh có vô số kể yêu thú với hình thù kỳ quái chờ chực cắn xé.
Những con quái vật kia giương nanh múa vuốt, móng tay sắc nhọn cắt qua da thịt.
Hắn nhìn thấy đồng đội anh dũng chiến đấu, cầm chặt vũ khí đem quái vật phóng đổ, chém đứt.
Nhưng, kinh khủng hơn là quái vật không đổ máu, không chết!
Thân hình của chúng nó tựa như một làn sương khói, coi tất cả công kích như không có gì.
Chém đứt chỗ nào, chỗ đó lại dài ra, chia lìa nơi nào, nơi đó nhanh chóng hợp lại.
Thậm chí là dùng hỏa tâm thiêu đốt, cũng không chết được.
Trình Mặc cả kinh trừng to đôi mắt, nhìn đồng đội thảm thiết kêu rên, từng người ngã xuống, huyết vụ nổ tung.
Đó là… đó là…
Vụ Thú!
Trong điển tịch cất giữ ở Đoạn Tiên Thành có ghi lại đôi câu vài lời, Vụ Thú chính là yêu thú huyễn hóa từ sương mù, có thể linh hoạt mà xuyên qua hết thảy hoàn cảnh, tự do biến hóa thành các loại hình thái. Sở hữu vũ khí đối với nó đều là vô dụng. Chặt không đứt, bứt không rời, phơi không khô, chụm không cháy.
Mười hai chữ để nói về đặc tính của nước, lại quỷ dị mà trùng lập lên người của Vụ Thú.
Từ xưa đến nay, đều chưa có ai, có thể tìm được cách tiêu diệt hoàn toàn Vụ Thú.
Có chăng là, làm cho nó suy yếu mà thôi!
Trình Mặc ngẩng đầu, hai mắt sung huyết, gian nan chất vất lão giả khoác áo bào tro đứng ở trước thạch đài, tự tự khấp huyết:
“Vì sao?”
Lão giả quan sát cục đá trong tay một hồi rồi mới ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Trình Mặc, khóe miệng quỷ dị giơ lên, phát ra thanh âm trầm thấp mà lại khàn khàn:
“Tiểu tử! Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ ràng, bổn tọa là ai?”
Roẹt!
Đưa tay từ má phải xé kéo, một lớp mặt nạ được bong ra, để lộ ra một khuôn mặt với vết thương chồng chất, dưới đuôi mắt trái có một vệt sẹo kéo dài tới tận mang tai, nhìn thấy khủng bố ghê người.
Trình Mặc hoảng sợ cực độ mở to mắt, tay chân run rẩy, tức giận lại hộc ra một ngụm máu, nghiến răng nghiến lợi gào thét:
“Can Mạch!”
Hắn thật sự không nghĩ tới, Lưu Kính lại là Can Mạch.
Như vậy, tâm cơ của người này quả thật sâu không lường được, từ mười mấy năm về trước hắn cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, tiếp cận bọn họ, chờ đến một bước này.
Can Mạch trào phúng nhìn dáng vẻ chật vật của Trình Mặc, châm biếm:
“Thế nào, có phải bất ngờ lắm hay không? Thiếu thành chủ tôn quý?”
Thành chủ Đoạn Tiên Thành, tứ đại gia tộc đều kế hoạch mà ngăn cản hắn. Lại không biết rằng, tất cả mọi chuyện đều là do một tay hắn khống chế.
Nếu bọn họ muốn lợi dụng thân phận lính đánh thuê, hắn tại sao lại không thể lợi dụng ngược trở lại đâu?
So với chính diện đối đầu, hắn càng thích làm hoàng tước ở phía sau, đánh cho đối phương trở tay không kịp.
Trình Mặc phẫn nộ nhìn hắn, ho khan từng trận nói:
“Ngươi điên rồi! Ngươi có biết việc ngươi đang làm sẽ gây hậu quả như thế nào hay không?”
Thì ra, hết thảy mọi việc hắn đều biết, cũng đem kế hoạch của bọn họ xem như một hồi trò hề.
Can Mạch bật cười, ánh mắt thương hại nhìn Trình Mặc:
“Tiểu tử, ngươi còn chưa có đủ tư cách để chỉ trích bổn tọa. Cho dù phụ thân ngươi đứng trước mặt, cũng chưa dám hùng hồn lớn tiếng mà chất vấn ta. Lũ chuột nhắt các ngươi, cứ ích kỷ mà lo cho bản thân mình đi, đợi đến khi nào thế giới này sụp đổ đi thôi… ha hả… ta không có kiên nhẫn đợi được ngày đó! Đi trước các ngươi một bước nha!”
Hắn phe phẩy cục đá màu bạc trong tay, chọc tức Trình Mặc.
Sau đó, hắn xoay người, áo bào đen ở không trung xoay tròn, tiếng cười ngông cuồng kiêu ngạo quanh quẩn khắp hang động:
“Rốt cuộc, ta cũng sắp được rời khỏi cái nơi cằn cỗi này rồi! Can Thừa, ngươi nhất định phải còn sống đợi lão tử trở về, đừng để bổn tọa thất vọng ha ha ha!”
Can Mạch nói gì đó, nhưng Trình Mặc nghe không hiểu, cố gắng lấy hết sức bình sinh mà vực dậy, điều động thanh kiếm sau lưng, vận dụng nội khí hướng tới Can Mạch phóng đi:
“Can Mạch, để đồ vật lại đây!”
Can Mạch không có quay đầu lại, phía sau dường như dài quá một đôi mắt, ngay khi mũi kiếm vừa tiếp cận hắn, một cỗ lực lượng bàng bạc trào ra, chặt chẽ đem thân kiếm khóa lại, định trụ ở không trung. Sau đó, sát khí chợt hiện, mũi kiếm quay ngược đầu, thẳng chỉ ấn đường của Trình Mặc.
“Tiểu tử, bổn tọa vốn dĩ muốn tha cho ngươi một mạng, để ngươi cùng Vụ thú tự sinh tự diệt, nếu ngươi đã không biết điều, vậy đi chết đi!”
Giọng nói quỷ quyệt vừa kết thúc, sát khí tẫn hiện.
Mũi kiếm tốc độ rất nhanh, giống như tia chớp cắt qua thời không, không cho Trình Mặc có cơ hội né tránh.
Trình Mặc lúc này, đã cảm thấy hoảng sợ thực sự, tu vi của hai người, cách biệt như trời với đất, đối với cường giả như Can Mạch, thì giết chết Trình Mặc, dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy.
Lạch cạch! Leng keng!
Bỗng nhiên.
Từ đỉnh đầu, cửa động bị phá một cái lỗ thủng, trong lúc đất đá sụp xuống, bụi đất quay cuồng, hư không bay ra một sợi dây xích bằng kim loại, dây xích đánh lên trên thân kiếm, phát ra một tiếng vang thật lớn, đồng thời cũng hóa giải một phần năng lượng.
Trình Mặc chỉ cảm thấy hơi hoa mắt, sau đó bên hông đã bị một cái đồ vật lạnh căm căm triền lấy.
Vụt!
Nháy mắt đã không thấy thân ảnh.
Lúc này, từ bốn phía nhảy ra rất nhiều người mặc áo đen, hai tay lăm le lưỡi hái, dự định đuổi theo.
“Không cần truy! Chỉ là hai con chuột nhắt mà thôi! Đồ vật đã lấy được, trở về chuẩn bị kế hoạch tiếp theo!” Can Mạch phất tay, lạnh lùng nói.
Tất cả người áo đen nhanh chóng biến mất vô tung.
Can Mạch hờ hững nhìn qua lồng sắt, tình hình chiến đấu thực kịch liệt, cũng thực tàn khốc, sau đó hắn thu hồi tầm mắt, chễm chệ đi vào trong bóng tối, giống như chưa từng xuất hiện qua nơi này.
Đên nỗi Trình Mặc, hắn chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cổ áo bị người xách lên, vượt qua rất nhiều hoàn cảnh, sau đó hắn đã được thả xuống đất.
Chưa kịp nhìn rõ đây là nơi nào, dạ dày một trận quay cuồng, Trình Mặc khom lưng mà nôn thốc nôn tháo, khuôn mặt xanh trắng đan xen.
Một lát sau, Trình Mặc suy yếu ngẩng đầu, nhìn ngó khắp nơi, phát hiện một bóng dáng màu xanh đậm khoanh tay đứng ở dưới một cây đại thụ, ánh mắt lạnh nhạt mà nhìn hắn.
Nhìn người kia, ánh mắt Trình Mặc xẹt qua một tia kinh ngạc cùng khiếp sợ.
Kinh ngạc là, người cứu hắn thoát khỏi cái chết trong gang tấc, lại là thứ tử không được coi trọng của Phong gia.
Cũng là đệ nhất sát thủ đứng trên Hắc Bảng của Liên Minh lính đánh thuê, tính cách quái gở, đến vô ảnh đi vô tung. Chỉ cần nhận nhiệm vụ, xưa nay chưa biết thất bại là gì.
Tên của hắn - Phong Hành!
Nhưng, để Trình Mặc phải khiếp sợ là thực lực của đệ nhất sát thủ, cư nhiên có thể mang theo hắn ở dưới mí mắt Can Mạch mà trốn thoát.
Hắn từng nghe phụ thân nói qua, Can Mạch người này thực lực sâu không lường được, tựa hồ đã sớm bước vào hàng ngũ Tiên Thiên cao thủ.
Vậy chẳng phải đại biểu, thực lực của Phong Hành đã có thể không kém Can Mạch nhiều ít hay sao?
Quá trình tựa hồ rất lâu, nhưng kì thực chỉ có trong nháy mắt mà thôi, trong đầu Trình Mặc đã dạo qua rất nhiều ý nghĩ, cũng có chủ ý.
Hắn chống đỡ thân mình, hướng tới Phong Hành đi đến, bày ra thiện ý, cười nói:
“Phong thiếu! Nghe danh đã lâu, nay mới có dịp gặp mặt. Lần này may nhờ có ngươi, nếu không Trình mỗ đã có thể không toàn mạng mà trở về. Thật sự rất cảm kích ngươi.
Về tới Đoạn Tiên Thành, Trình mỗ nhất định một năm một mười mà báo cáo với phụ thân, tin rằng người sẽ hoan nghênh Phong thiếu đến phủ thành chủ, chúng ta tuyệt đối sẽ vì Phong thiếu đón gió tẩy trần để tỏ lòng cảm kích!”
Phong Hành khoanh tay đứng thẳng, áo bào xanh đen bao phủ cả cơ thể hắn, chỉ lộ ra một đôi tay trắng như bạch cốt. Ở ánh dương quang chiếu vào có vẻ thiếu đi rất nhiều sức sống.
Bên hông quấn một đoạn dây xích màu thâm lam, cùng với cả bộ áo bào có vẻ hòa hợp nhất thể. Nếu không nhìn kĩ, tuyệt đối sẽ không nhận ra đó là vũ khí sắc bén có thể đoạt mệnh người, mà chỉ tưởng rằng là trang sức phục trợ trên quần áo mà thôi.
Phong Hành nghe Trình Mặc nói, khuôn mặt ẩn nấp ở dưới bóng râm không có biểu tình gì, chỉ hững hờ nhếch môi, khàn khàn nói:
“Không cần phải nhọc lòng như thế! Ta chỉ là đi ngang qua, tay tiện rồi cứu ngươi thôi, ngươi suy nghĩ nhiều!”
Lời này mới nghe qua, nhìn thì bình thường, nhưng tiến vào trong tai Trình Mặc, hắn lại nghe ra một loại trào phúng.
Khuôn mặt có trong nháy mắt khó coi, nhưng suy nghĩ tới người này có thể sẽ là đại trợ lực duy nhất đối phó với Can Mạch, Trình Mặc ở trong lòng điều chỉnh cảm xúc, có ý điều chỉ nói:
“Phong thiếu, có lẽ ngươi cũng thấy được đi, Can Mạch đã lấy được bảo vật kia, tuyệt đối sẽ cho Hoang Vực giới mang đến cực đại tai nạn, liên quan đến tứ đại gia tộc cũng sẽ đi theo tai ương.”
Hắn vừa nói, còn khẽ quan sát biểu tình của Phong Hành.
Nhưng, Phong Hành chỉ là lãnh đạm liếc hắn, ngữ khí không sao cả hỏi:
“Như vậy thì thế nào?”
Trình Mặc có trong giây lát cứng đờ, trong lòng chửi thầm, nhịn không được nghi hoặc, rốt cuộc thì Phong Hành người này đứng ở Can Mạch bên kia, hay là thật sự không quan tâm đến tất cả mọi người trong Hoang Vực giới, ngay cả gia tộc của hắn?
Hít sâu một hơi, Trình Mặc lại nỗ lực khuyên nhủ:
“Hiện tại là thời kỳ đặc thù, mỗi người chúng ta không phải nên đồng tâm hợp sức để đối phó Can Mạch hay sao?”
Phong Hành chợt ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy cười nhạo nhìn Trình Mặc, cợt nhả nói:
"Đó là việc của các ngươi, đâu có chuyện gì liên quan tới ta đâu!”
Trình Mặc nghẹn họng, trong lòng dâng lên một loại lực bất tòng tâm, tính cách của người này chỉ sợ là một cây gân đi, hắn thừa nhận mình đã ám chỉ rõ ràng như thế, lẽ nào hắn không hiểu?
Phong Hành nhìn sắc mặt biến ảo không ngừng của Trình Mặc, trong lòng hơi hơi cười lạnh.
A!
Hắn quá rõ ràng những người này đánh chủ ý gì!
Chẳng phải là hiện tại thấy được thực lực của hắn có trọng dụng, dự định đem hắn làm quân cờ đi đối phó Can Mạch.
Những người này cũng thật biết cách chơi, chỉ cần nghĩ nói ngon ngọt mấy câu, đem đạo lý diễn hóa trầm trọng, đem mạng sống của tất cả mọi người đều giao phó cho hắn, làm hắn đại nghĩa diệt thân xông lên, thề sống thề chết bảo vệ Hoang Vực giới.
Bàn tính thật sự là hay, muốn tay không mà bộ bạch lang!
Đến lúc hắn không làm, lại quy chụp cho hắn một cái tội danh, tàn nhẫn độc ác, thấy chết mà không cứu, không có trách nhiệm chỉ biết lo bản thân mình, bọn họ đồng loạt đứng ở điểm cao của đạo đức mà chỉ trích hắn.
A!
Thật sự là buồn cười đến cực điểm.
Phong Hành ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam, lắc đầu cảm thán.
Hiện tại thế đạo này, cách làm của Can Mạch lại quỷ dị mà khiến hắn có cảm giác chuẩn bị giải thoát khỏi gông cùm xiềng xích.
Nhân sinh trên đời, nên có một lần điên cuồng!
Nếu những người này đều ra vẻ đạo mạo như thế, hắn không ngại… bắt tay với Can Mạch… đảo lộn cả trời đất này.
Nghĩ như thế, Phong Hành đã xoay người đi.
“Này! Ngươi đi đâu?” Trình Mặc thấy Phong Hành định đi, trong lòng có loại dự cảm bất hảo, nôn nóng kêu lại.
Phong Hành chỉ hơi dừng lại bước chân, không quay đầu lại lạnh lùng nói:
“Thiếu thành chủ, ta biết ngươi muốn nói gì, cũng biết trong lòng ngươi tính kế cái gì, nhưng nhắc nhở ngươi một câu, đừng tính kế đến trên đầu ta. Phong Hành ta thích tự do, không muốn bị bất luận kẻ nào thao túng. Nếu có kẻ nào ý đồ bắt ta làm sự tình mà ta không muốn, ta không ngại tiếp tay… Hủy diệt thế giới này đâu!
Khuyên ngươi một câu, thay vì ở đây tính đến tính đi, không bằng trở về mang người đến cứu viện đi. Đồng bạn của ngươi, không đủ để Vụ thú tắc kẽ răng!”
Trả lại lời nói tàn nhẫn, Phong Hành nháy mắt hóa thành tàn ảnh, biến mất ở phương thiên địa này.
Trình Mặc ở trong lòng thoáng qua một trận lạnh lẽo, lời nói của Phong Hành tựa như một bàn tay âm u đem tất cả dự tính của hắn đều nắm chặt, vo tròn bóp méo.
Trình Mặc thầm hận, chưa từng có người nào dám không nể mặt hắn như thế, đem thể diện của hắn đều giẫm đến trên mặt đất.
Nhưng, hiện tại cũng không phải là lúc tìm Phong Hành tính sổ, mà là móc từ trong ngực ra một quả đạn pháo, mở chốt phóng lên cao.
Bùm!
Một thốc pháo hoa nở rộ ở không trung, hình thành đồ án kì dị.
Trình Mặc trong lòng lo lắng, hi vọng phụ thân cho người tới kịp lúc, nếu không nhân lực của Đoạn Tiên Thành lúc này đã có thể lỗ nặng.