Đi một lúc Trương Hữu Đông mới cất tiếng nói: “ chúc mừng em”.
Lạc Hiểu Nhiên hơi nhăn nhẹ mày khó hiểu hỏi: “ chúc em việc gì ạ”.
- “ người đàn ông đó, anh thấy được cậu ta rất yêu em”.
- “ Hả”.
Lạc Hiểu Nhiên kinh ngạc nhìn Trương Hữu Đông, trong ký ức cô nhớ rõ, Hoắc Cao Lãng và Trương Hữu Đông chưa từng gặp nhau, thì làm sao Trương Hữu Đông biết được Hoắc Cao Lãng rất yêu cô.
Trương Hữu Đông nhìn thái độ kinh ngạc của cô thì không bất ngờ nói: “ đêm hôm đó, anh nhìn thấy hai người ở ngoài đó, anh nhìn thấy được ánh mắt cậu ta dành cho em”.
- “ đêm hôm đó là sinh nhật của em”.
Lạc Hiểu Nhiên nói.
Trương Hữu Đông cười nói: “ anh nhớ mà, thật ra đêm hôm đó anh có sang tìm em, nhưng bà ngoại nói em đã ngủ rồi”.
- “à, đúng là như vậy, ban đầu em đã ngủ”.
Lạc Hiểu Nhiên giải thích.
- “ tặng em”.
Trương Hữu Đông lấy trong túi áo ra một sợi dây chuyền đưa đến trước mặt Lạc Hiểu Nhiên: “ vốn dĩ nó là quà sinh nhật của em, nhưng phải muộn đến hôm nay mới tặng cho em được”.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn sợi dây chuyền trên tay Trương Hữu Đông cô vội nói: “ em không nhận được không, cái này giá trị không nhỏ đâu”.
Cô nhìn ngang đã biết sợi dây này giá trị không phải thấp.
Trương Hữu Đông cầm lấy bàn tay cô, đặt sợi dây chuyền lên: “ vốn dĩ là tặng cho em mà, em không nhận thì ai nhận đây”.
Lạc Hiểu Nhiên hơi sựng nói: “ nhưng mà….”
- “ Hiểu Nhiên”.
Trương Hữu Đông cắt ngang lời nói của Lạc Hiểu Nhiên: “ anh xin lỗi những năm qua để em một mình”.
Lạc Hiểu Nhiên hơi kinh ngạc nhìn Trương Hữu Đông rồi lắc đầu nói: “ xin lỗi gì chứ, anh cũng đi làm mà.
Anh cũng phải lo cho tương lai của anh, làm sao có thể ở bên cạnh em suốt đời được.”.
Lạc Hiểu Nhiên ngưng một chút mới nói tiếp: “ em không có trách hay giận gì anh”.
- “ thật vậy sao.” Trương Hữu Đông hỏi ngược lại: “ nhưng anh cảm giác được giữa hai chúng ta đã tồn tại một khoảng cách vô hình.
Em không còn là cô bé suốt ngày muốn đi theo anh.”
Lạc Hiểu Nhiên lúc này mới thở dài nói: “ Anh Đông, chúng ta bây giờ không còn là những đứa trẻ nữa”.
- “ bao giờ thì anh đi”.
Lạc Hiểu Nhiên hỏi lảng sang chuyện khác, cô không muốn tiếp tục đào sâu vào vấn đề, không biết là vô tình hay hữu ý nhưng cái gì đã qua rồi thì nên để nó trôi qua.
- “ một giờ khuya đêm nay”.
Trương Hữu Đông trả lời: “ vốn dĩ, anh muốn ở lại, nhưng ở trên tàu đang thiếu người nên anh phải đi sớm”.
Lạc Hiểu Nhiên gật gật đầu: “ chúc anh may mắn”.
- “ ừm, cám ơn em.
Lần này đi chắc có khi tới một năm mới quay trở về”.
- “ ừm, hy vọng lần sau anh quay trở về có thể gặp được anh.”
- “ chỉ cần em muốn gặp anh, ở bất cứ đâu anh cũng sẽ cho em nhìn thấy”.
Trương Hữu Đông nhìn vào mắt cô sâu xa nói.
Lạc Hiểu Nhiên vội cụp mắt né tránh.
Trương Hữu Đông nắm hai vai cô xoay cô lại đối diện anh, anh thâm tình nhìn cô nói: “ Hiểu Nhiên, anh biết lúc này nói ra những lời này có lẽ không hợp lý, nhưng mà anh muốn nói cho em biết”.
Nói đến đây anh cầm tay cô đặt lên trái tim mình: “ ở chỗ này từ khi anh hiểu chuyện đã dành cho em.
Năm đó, anh chọn rời đi, cũng là vì, anh không muốn mình phạm sai lầm, một phần anh cũng muốn sau này có thể lo cho em được tốt hơn.
Nhưng rất tiếc anh đã trễ mất rồi”.
Lạc Hiểu Nhiên lúng túng kéo tay ra khỏi ngực anh, cô vội nói: “ em…” mà cô cũng không biết phải nói như thế nào, mọi thứ diễn ra quá bất ngờ, Trương Hữu Đông nói ra những lời này trong tình thế cô không kịp phòng bị và đánh úp tới.
Trương Hữu Đông nhìn thái độ của Lạc Hiểu Nhiên thì hơi nhăn mày.
Cái miệng nhỏ này, đêm hôm đó anh thấy rõ được cô lanh tới mức nào, nhưng mà hai lần đứng trước mặt anh, cô đều trở nên ít nói.
Lạc Hiểu Nhiên rất nhanh đã định thần trở lại: “ anh Đông, em không phù hợp với anh”.
- “ anh biết rõ”.
Trương Hữu Đông nhẹ xoa đầu cô: “ cho dù có như thế nào thì em vẫn là cô em gái trong lòng anh.
Hiểu Nhiên hạnh phúc nhé”.
- “ cám ơn anh.” Lạc Hiểu Nhiên mỉm nhẹ nói.
Trương Hữu Đông gật gật đầu: “ có thể để đeo nó lên cho em hay không”.
Anh chỉ chỉ vào sợi dây chuyền trên tay cô.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn vào tay mình lúng túng rất lâu, khó khăn lắm cô mới gật đầu, mà cô không hề biết ánh mắt phía sau lưng cô đang bắ n ra lửa.
Nhận được cái gật đầu của Lạc Hiểu Nhiên, Trương Hữu Đông nhận lấy dây chuyền, anh khom sát người lại, giúp Lạc Hiểu Nhiên đeo vào dây chuyền.
Khoảng khắc, Trương Hữu Đông khom người tới gần, Lạc Hiểu Nhiên chỉ thấy áp bức và có chút khó chịu.
Cái cảm giác này cùng với cảm giác ở cùng Hoắc Cao Lãng cực kỳ không giống nhau.
Cô nghiêng đầu, vừa né tránh thì cách đó không xa vang lên giọng nói.
- “ tránh ra”.
Cách đó không xa đột nhiên vang đến một giọng trầm, Trương Hữu Đông và Lạc Hiểu Nhiên còn chưa định thần lại, cô đã cảm thấy bầu không khí mỏng manh bỗng chốc đã được lắp đầy lại, thì ra cánh tay đang đặt trên vai cô đã bị người ta đẩy ra, cả người cô bị kéo ra phía sau, cô vô thức rơi vào một vòng tay ấm áp, eo cô nhanh chóng cũng bị anh ôm lấy.
- “ có thể nói cho tối biết anh muốn làm gì cô ấy”.
” Là Hoắc Cao Lãng, thân hình cao to của anh đã đứng trước mặt của Lạc Hiểu Nhiên, một tay giữ lấy cánh tay vừa đặt trên vai cô, một tay ôm eo đỡ lấy Lạc Hiểu Nhiên.
Lạc Hiểu Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, hai chân run rẫy đứng ở một bên, hai tay ôm chặt lấy ngực, vì sự kinh sợ lúc nãy, tim cô bây giờ vẫn còn đang đập thình thịch, cả người đều đang run cầm cập.
Rõ ràng cô không làm gì xấu nhưng cảm giác này cứ giống như bị bắt ghen.
Sau này thứ 7 và chủ nhật sẽ không cập nhật nhé.
Có bé ở nhà, tôi khônh tập trung viết được.
Chap này viết cứ cảm thấy lang mang thế nào chẳng hài lòng gì cả..
Danh Sách Chương: