Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- “bà nội thật sự muốn con dùng cách của con đem bà và cô ta ra khỏi đây.” Hoắc Cao Lãng sắc mặt tái nhợt trước lời nói của bà cụ Hoắc.
- “ Cao Lãng, bà nội chỉ nói đúng sự thật thôi.” Kiều Khả Mỹ không sợ chết tiếp tục lên tiếng: “ cô ta là hạn người gì chứ, nói dễ nghe thì là gái hầu rượu ở quán bar, nói khó nghe… A” đang nói cổ cô ta đột nhiên bị ai bóp chặt đến khó thở.
Không biết từ lúc nào Hoắc Cao Lãng đã đi đến gần cô ta không một chút e ngại gì mà thẳng tay bóp chặt lấy cổ cô ta, nghiến răng nói từng chữ: “ nói khó nghe là nói như thế nào, lặp lại cho tôi”.

Vừa nói anh vừa dùng lực mạnh bóp chặt lấy cổ cô ta.
Mặt mũi Kiều Khả Mỹ hiện giờ đã tái xanh, cô ta bấu lấy tay Hoắc Cao Lãng, cố gắng nói: “ buông ra…”.
Bà cụ Hoắc bên cạnh lúc này cũng đã hoảng hốt vội đi nhanh chạy lại gần Kiều Khả Mỹ lo lắng: “ Cao Lãng mau buông ra, con có nghe bà nói không?”.
Hoắc Cao Lãng không nhìn bà cụ Hoắc mà chỉ nói: “ là con cho bà nội cơ hội đem cô ta ra khỏi đây, hết lần này đến lần khác đều không muốn đi, vậy con đành dùng cách của con”.

Giọng nói không còn một chút hơi ấm.
- “ con mau thả ra, bà dẫn con bé ra khỏi đây”.

Bà cụ Hoắc nhìn sắc mặt Kiều Khả Mỹ đã tái xanh không còn một chút máu đã hoảng sợ.
- “ đã muộn rồi”.

Anh lạnh lùng nhếch môi: “ nơi này là nơi mà để các người muốn thì đến làm loạn đến lúc vừa ý thì rời đi à”.
- “ cô vừa nói như thế nào lặp lại cho tôi”.


Anh không cho bà cụ Hoắc có cơ hội nói tiếp, vừa nói anh vừa dùng lực đạo trên tay, khiến Kiều Khả Mỹ muốn nói cũng không nói được, chỉ biết giẫy giụa, cầu mong có cơ hội thoát ra khỏi tay anh.
- “ anh….tha cho tôi đi”.

Kiều Khả Mỹ cố gắng mới nói được một câu không hoàn chỉnh.
- “ nói cho tôi nghe cô ấy là người như thế nào.” Hoắc Cao Lãng lạnh lùng lặp lại.
Kiều Khả Mỹ trong tay anh hầu như đã muốn ngừng thở, cô ta yếu ớt giẫy giụa.
- “ Cao Lãng mau bỏ con bé ra, bà mang nó đi”.
Bà cụ Hoắc không nhận được câu trả lời, bà đưa mắt nhìn Lạc Hiểu Nhiên trong ánh mắt tràn đầy tức giận.
Lạc Hiểu Nhiên và bà quản gia đã nép vào đứng một chỗ, nhìn Hoắc Cao Lãng của lúc này thật đáng sợ, trước kia anh đối với cô tàn nhẫn như thế nào cũng không phải bộ dạng này.

Vốn dĩ, Hoắc Cao Lãng của lúc này đã đáng sợ, nhưng ánh mắt của bà cụ Hoắc nhìn cô càng đáng sợ hơn, cô sợ hãi đến mức nắm chặt bàn tay, cô hiểu được ánh mắt bà cụ Hoắc muốn cô làm gì, cô từ từ đi tới gần Hoắc Cao Lãng, môi run run nói: “ Cao Lãng, anh thả cô ấy ra đi, cô ấy sắp không thở được nữa rồi”.

- “ anh không quan tâm, cô ta chết đều là tự chuốc lấy”
- “ Cao Lãng, em xin anh mà, tha cho cô ấy đi”.
- “ em thật sự muốn anh tha cho cô ta, cô ta vừa nói những gì em có nghe rõ không”.

Anh nghi ngờ đưa mắt nhìn Lạc Hiểu Nhiên.
Cô gật đầu: “ em đều nghe rõ, nhưng em không để tâm, em chỉ cần anh hiểu em là được rồi.

Cao Lãng, anh như vậy em thật sự rất sợ”.
Câu nói cuối cùng của cô làm anh phải khựng lại vài giây, sau đó mạnh tay hắt Kiểu Khả Mỹ ngã xuống đất.
Kiều Khả Mỹ như được sống trở lại cô ta nằm trên đất, cố gắng thở, nhìn cô ta lúc này như con cá bị đưa lên khỏi mặt nước quá lâu, thoi thóp nằm chờ chết.

Ngay cả cô ta bị Hoắc Cao Lãng ném mạnh ngã trên mặt đất, cô ta cũng không kêu nổi một tiếng đau.
Bà cụ Hoắc lúc này vội vàng đỡ lấy Kiều Khả Mỹ: “ Khả Mỹ, con có sao không, bà nội đưa con ra khỏi đây”.
Hoắc Cao Lãng vẫn đứng ở đó, tay nắm lấy tay Lạc Hiểu Nhiên từ trên cao nhìn xuống, anh lạnh nhạt nói nhưng ánh mắt thì sắc bén: “ phụ nữ của Hoắc Cao Lãng tôi, từ bao giờ đến lượt các người phán xét.

Xin lỗi cô ấy, rồi cút ra khỏi đây”.

Câu nói của Hoắc Cao Lãng làm Kiều Khả Mỹ lúc này đang nằm chật vật dưới đất cũng phải kinh ngạc ngước mắt lên nhìn, bắt cô ta phải xin lỗi Lạc Hiểu Nhiên là chuyện không thể, Lạc Hiểu Nhiên lấy tư cách gì để cô ta phải xin lỗi.

Bà cụ Hoắc thật tình không chịu đựng được nữa đứng dậy đi thẳng tới trước mặt Lạc Hiểu Nhiên không chút e ngại gì muốn vung tay lên tát Lạc Hiểu Nhiên nhưng đã bị Hoắc Cao Lãng chụp lấy tay: “ không được tổn thương cô ấy”.

Lạc Hiểu Nhiên lúc này cũng hoàn toàn hoảng sợ, cô vô thức lui về né tránh bà cụ Hoắc.
Anh hơi nheo mắt dò xét bà cụ Hoắc, giọng nói nguy hiểm: “ bà nội thật sự muốn thương tổn cô ấy”.

- “ Hoắc Cao Lãng, lấy tư cách gì mà muốn Khả Mỹ xin lỗi cô ta, con đừng có quá đáng, bà sẽ không ngồi yên chơ mắt nhìn con ức hiếp Khả Mỹ”.
- “ con quá đáng”.

Giọng điệu lạnh lùng của anh trước sau như một: “ sáng sớm các người lôi nhau đến đây làm loạn, hạ nhục nhân cách của cô ấy, còn muốn tổn thương cô ấy, con chưa lấy mạng các người thì không việc gì là quá đáng”.
- “ Cao Lãng,….”
- “ nhanh đến xin lỗi rồi cút đi, còn các người không muốn lành lặn bước ra khỏi đây thì không cần xin lỗi”.

Ngưng một chút anh nói tiếp: “ quản gia, vào thư phòng mang súng ra cho tôi”.
Lời này, không chỉ bà cụ Hoắc và Kiều Khả Mỹ hoảng sợ mà Lạc Hiểu Nhiên cũng bị doạ không ít, cô bước đến gần anh nhỏ nhẹ lên tiếng: “ Cao Lãng, anh bình tĩnh…”.
- “ Anh đang rất bình tĩnh”.

- “ em không cần xin lỗi, để họ đi đi, đừng làm khó họ nữa, em không có bị làm sao mà”.

Lạc Hiểu Nhiên một mực muốn làm hoà.
- “ em không cần nhưng anh cần, em không bị làm sao nhưng anh bị khó chịu.

Em, anh còn không dám nặng lời, thì họ lấy tư cách gì đến đây mà nói những lời đó với em, em ngoan qua ghế ngồi ăn sáng đi, để anh giải quyết”.
Ánh mắt anh ôn nhu nhìn cô, giọng điệu nói chuyện tuy lạnh lùng nhưng lại ngập tràn yêu thương, đều là anh nhưng lại đối với người trong lòng lại là một con người khác, đối với người như bà cụ Hoắc và Kiều Khả Mỹ thì thẳng tay đối xử.
- “ không phải, Cao Lãng dù sao đó cũng là bà nội anh, anh đừng như vậy mà, cho họ đi đi”.


Hoắc Cao Lãng nheo mắt nhìn cô, anh muốn tìm ra gì đó trong ánh mắt của cô, nhưng hoàn toàn không có gì khác ngoài sự đau lòng, mặc dù bị bọn họ đối xử như vậy mà cô vẫn muốn bỏ qua, nên nói là cô gái nhỏ của anh lương thiện hay là quá ngốc đây.

- “ quản gia, mang súng ra đây”.

Hoắc Cao Lãng không nhìn cô nữa, mà kiên định chuyện mình muốn làm.

- “ Cao Lãng,…..”
- “ em đừng nói nữa, anh không thể bỏ qua, những con người như vậy không nên quá tốt bụng với bọn họ, một khi đã bỏ qua một lần, thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba, anh cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ em.

Cho nên anh đành giải quyết tất cả hậu quả về sau, thì sau này anh mới yên tâm một chút”.

Hoắc Cao Lãng ngắt ngang lời Lạc Hiểu Nhiên, anh nói một lời làm cô không còn nói được gì nữa, đành im lặng đứng nép sau lưng anh.
Bà quản gia cũng không dám chậm chạp, nhanh chóng đi lấy súng mang đến đưa cho anh, anh nhìn khẩu súng trên tay bà quản gia thì hài lòng cầm lấy, chĩa thẳng về hướng của bà cụ Hoắc và Kiều Khả Mỹ nhếch môi nói: “ tôi đã cho các người cơ hội rồi, mà đều là không biết tốt xấu”.
Nhìn khẩu súng chĩa thẳng về hướng mình, bà cụ Hoắc và Kiều Khả Mỹ lập tức hoảng sợ, Kiều Khả Mỹ không kịp chần chừ gì mà ngồi dậy, gương mặt tái xanh lắp bắp lên tiếng: “tôi xin lỗi”.

Sau đó liền nhanh chóng đi khỏi, bà cụ Hoắc cũng không dám ở lại, cũng đi ra khỏi.
Không đợi Lạc Hiểu Nhiên kịp phản ứng thì hai người vừa mới làm loạn kia đã nhanh chóng biến mắt khỏi tầm mắt của cô..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK