Nghe Lạc Hiểu Nhiên nói những lời này, trong lòng Hoắc Cao Lãng dâng lên biết bao cảm xúc không nói rõ được.
Không chỉ mình anh coi cô là sự ưu tiên đối với cô anh cũng là sự ưu tiên chứ không phải là lựa chọn, nếu là lựu chọn thì cuộc đời cô có hàng ngàn lựa chọn khác nhau rồi.
Hoắc Cao Lãng không nói nhiều nữa, chuẩn sát hôn lên môi cô, anh kéo cô ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng gặm m*t môi cô.
Đột nhiên bị anh hôn thế này, Lạc Hiểu Nhiên bị anh hôn đến toàn thân mềm nhũn, suýt chút nữa ngồi không vững.
Cả người cô bị mùi hương của anh bao quanh, hơi thở đàn ông lành lạnh mà cố chấp, có hơi ấm chỉ của riêng anh.
Trên người cô chỉ mặc bộ váy ngủ tơ tằm mỏng manh, bên ngoài cũng chỉ choàng thêm áo khoác cùng bộ nhưng không biết từ lúc nào bị anh cởi ra xộc xệch rớt xuống hai khuỷa tay của cô.
Chiều dài của chiếc váy chỉ mấp mé che qua bắp đùi, chỉ cần hơi liếc mắt xuống là anh sẽ có thể nhìn thấy đôi chân thon thả đang khép chặt.
Hoắc Cao Lãng ôm cô chặt hơn, đặt ở trước người, nụ hôn càng lúc càng đắm đuối.
Bên trong bàn làm việc không gian nhỏ hẹp, cảnh tượng mập mờ như thế này càng làm nhiệt độ tăng cao.
Anh giữ gáy cô bằng một tay, tay kia ôm lấy vòng eo thon thả của cô, kéo cả người cô về phía trước.
Lạc Hiểu Nhiên không cách nào phòng bị, chỉ đành dán cả người vào ngực anh.
Lạc Hiểu Nhiên chỉ đành đưa tay lên chấn trước ngực anh, cô yếu ớt đẩy ra, cố né tránh.
Cô vừa đẩy nhẹ anh một cái, anh liền cắn vào môi cô, trong miệng liền phát ra tiếng rên khe khẽ.
Anh cười xấu xa, mập mờ nói: “ tiểu yêu tinh, em mặc như thế này là muốn cái gì đây hả”.
Nói xong liền vùi đầu vào cổ cô mà hôn.
Lạc Hiểu Nhiên trong tình huống này cổ vừa ngửa lên, vừa thở hổn hển nói: “ buổi tối đi ngủ không mặc thế này chẳng lẽ em phải mặc váy dạ hội sao”.
Hoắc Cao Lãng cười, nhưng vẫn không rời cổ cô: “ còn lý luận được tới như vậy sao”.
- “ là trước kia anh nói, buổi tối đi ngủ mặc như vậy mà.
Đừng nói với em là anh không nhớ”.
Anh không trả lời mà bàn tay từ từ dời xuống trêu chọc ngực của cô, Lạc Hiểu Nhiên giật mình bởi sự trêu chọc này, cô cố kiềm nén bản thân.
Anh rời khỏi cô cổ nhìn gương mặt cô kiềm nén của cô, thì nhướng mày, bàn tay từ từ luồng vào trong váy cô, để nơi m ẫn cảm kia anh khẽ sờ, nhân lúc cô không phòng bị anh dùng một ngón tay nhấn nhẹ vào.
Toàn thân Lạc Hiểu Nhiên bỗng chốc sụp đổ.
chỉ nghe thấy giọng nói trêu chọc của anh vang lên bên tai: “ thoải mái không, chỗ này thế nào”.
Cô đỏ mặt, vùi đầu vào cổ anh, khẽ nức nở, cơ thể phát run.
Anh chỉ dùng tay mà đưa cô l3n đỉnh mấy lần.
Đến khi cô ở trên người anh run rẩy mới khàn giọng cười khẽ: “ lên giường hay tiếp tục ở đây em chọn đi”.
Lạc Hiểu Nhiên sụi lơ nằm tựa lên vai anh, cô nhắm mắt không trả lời câu hỏi của anh.
Rõ ràng là trêu chọc mà, hành cô ra nông nỗi này còn cho cô lựa chọn cái gì nữa.
Đáng ghét!! Cô âm thầm mắng anh.
- “ anh đáng ghét dữ lắm sao”.
Lạc Hiểu Nhiên giật mình mở mắt ra, anh làm sao biết cô đang mắng anh, cô nói: “ anh nghĩ xem”.
- “nghĩ làm gì cho mệt, anh còn đang suy nghĩ làm sao để phục vụ bà xã, thời gian đâu mà nghĩ mấy chuyện vớ vẩn này”.
Vừa nói anh vừa bế cố đứng dậy.
Chiếc quần nhỏ màu trắng của cô đã bị anh tháo ra còn lơ lửng một bên bắp chân của cô.
- “ anh thả em xuống đi đã, em tự đi được mà”.
Hoắc Cao Lãng không để ý, một đường bế cô thẳng đến chiếc giường trong thư phòng.
Đặt cô nằm xuống chính mình cũng trực tiếp đè lên người cô.
Người ta nói đúng thời kì tân hôn chính là không rời khỏi được chiếc giường.
Chỉ trong hai ngày kết hôn, anh đã muốn cô đến ba lần, mỗi một lần đều đòi hỏi cô rất nhiều.
Lạc Hiểu Nhiên oán giận nhìn anh, vừa thở hổn hển vừa nói: “anh tính lấy mạng em à”.
- “hửm.
Anh yêu thương em sao lại gọi là lấy mạng”.
- “ còn nói là yêu thương, hai ngày này em không có lấy một giấc ngủ ngon.
Anh nỡ nhìn em ăn không ngon ngủ không yên sao”.
Anh cười: “ anh không nỡ, nhưng mà buộc phải nỡ thôi”.
Anh vén tóc trên mặt cô vào tai, rồi bàn tay thuận tiện trượt dọc xuống trêu chọc nụ hoa của cô, Lạc Hiểu Nhiên không chịu nổi kiểu trêu chọc này mà run lên thì anh cười nhẹ, cười khẽ bên tai cô: “ bà xã, chồng em là đàn ông khoẻ mạnh, tinh lực lại dồi dào, nhìn em ăn mặc thế này đi tới đi lui trước mặt anh, anh mà không làm gì em tin này đồn ra ngoài mặt mũi của anh Hoắc này để ở đâu nữa”.
- “lưu manh”.
Hoắc Cao Lãng ừ một tiếng: “ anh thừa nhận”.
Lạc Hiểu Nhiên: “…”
Sẵn sàng thừa nhận mình là lưu manh chỉ có thể là Hoắc Cao Lãng.
Vào lúc Hoắc Cao Lãng cởi chiếc áo trên người mình thì điện thoại trên bàn làm việc reo lên.
Bầu không khí ám muội đẹp đẽ này bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ.
Lạc Hiểu Nhiên vốn đã có ý kháng cự, bây giờ chuông điện thoại đột nhiên kêu lên, quả thật chính đại cứu tinh trên trời rơi xuống của cô.
Chút [email protected] muốn còn sót lại của cô cũng bị tiếng chuông điện thoại này đuổi đi, cô vươn tay đẩy Hoắc Cao Lãng ra: “ anh… anh có điện thoại”.
Hoắc Cao Lãng mặt mũi đen thui, ngay lúc này ai phá việc tốt của anh vậy.
Anh vẫn kiên quyết ôm lấy cô không buông: “ kệ đi em, tìm không được thì sẽ không gọi nữa”.
Nhưng mà đâu như anh nói, điện thoại chưa tắt được bao lâu thì lại tiếp tục reo lên, hai cuộc, ba cuộc, dường như đối phương quyết định phá đám việc tốt của anh.
Lúc này, Lạc Hiểu Nhiên hoàn toàn tỉnh táo cô đẩy anh ra, vội vàng ngồi dậy chỉnh lại quần áo ngay chiếc quần nhỏ bị anh tháo ra cũng không kịp mặc mà cầm vội trên tay, cả quá trình cô đỏ mặc nhìn anh, cô sợ Hoắc Cao Lãng một lần nữa bổ nhào lên người cô.
Cô nhanh chóng chạy ra cửa phòng liền vặn cửa rời đi.
Hoắc Cao Lãng nhìn bóng dáng biến mất cực nhanh ở ngoài cửa đó rồi lại nhìn chỗ đó đang nhô lên ở phần dưới của mình vò ấn đường của mình với vẻ bất lực.
Anh thở dài một hơi đứng dậy đi đến bàn làm việc, cầm cốc sữa lên uống một hơi hết sạch.
Ổn định tâm trạng anh mới cầm lấy điện thoại đang kêu lên.
Nhìn số điện thoại mặt anh càng đen hơn.
Anh bắt máy không đợi bên kia nói anh đã lạnh giọng nói: “ tốt nhất cậu nên nói ra một lý do hợp lý để tìm tôi giờ này, nếu không tôi sẽ cho cậu chết không có chỗ chôn”.
Người bên kia nghe khẩu khí của Hoắc Cao Lãng trong điện thoại u ám lại cười lên với vẻ thoải mái: “ há, Hoắc tổng của chúng ta đang nổi nóng vì d*c vọng không được thoải mái sao”.
Hoắc Cao Lãng chỉ thấy anh bạn nhỏ của anh vẫn đang nóng như lửa đốt, bây giờ anh thật sự đang bực vì d*c vọng không được thỏa mãn!
- “ tôi nói này, cái gì cũng phải vừa phải, cậu quấn lấy đòi hỏi cô ấy như vậy làm sao mà cô ấy chịu nổi”.
Người bên kia lại không sợ chết mà trêu chọc anh.
- “ có chuyện gì nói nhanh đi”.
Đương nhiên anh cũng biết, Giang Kiêu không phải người nhàn rỗi, anh ấy sẽ không vô cớ gọi điện cho mình mà chắc chắn là có việc quan trọng gì đó.
- “ đương nhiên là có chuyện rồi”.
Giang Kiêu nói với vẻ cười trên nỗi đau của người khác:”Cứ coi như là đền bù cho việc d*c vọng không được thỏa mãn vừa nãy của cậu cho nên bây giờ tôi sẽ tặng cậu một tin”.
Hoắc Cao Lãng hít một hơi: “ vậy để xem tin tức này có đáng để đền bù không”.
- “ chắc ăn là xứng đáng”.
Hoắc Cao Lãng khẽ cười: “ nói nhanh đi đừng vòng vo nữa”.
Giang Kiêu bên kia cũng không tiếp tục trêu nữa: “ người phụ nữ mà Giang Thành Hưng muốn tìm họ Lạc.
Người của mình tìm được một chút tin tức này, còn tên gì không tìm được”.
Hoắc Cao Lãng cau mày, lúc này anh không trả lời liền mà hút một điều thuốc một lúc anh mới nhàn nhạt nói: “ tôi biết rồi, cậu cho người tiếp tục tìm thêm, nhưng phải kín kẽ đừng để thông tin này lọt ra ngoài”.
- “ hiểu.
Nè đừng cúp máy vội.”
Hoắc Cao Lãng dứt khoác cúp máy, anh biết câu nói tiếp theo của Giang Kiêu không phải tốt lành gì..
Danh Sách Chương: