Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ánh mặt trời bao phủ lấy anh.

Không biết anh thay quần áo từ lúc nào nhìn anh rất chỉn chu với đồ vest màu tối, cravat màu tối kèm với kẹp cravat tinh tế, vóc người hiện ra càng thể cao lớn, rắn rỏi.

Anh của hôm nay nhất quán vững vàng thành thục, không giống như những lúc anh tháo bộ quần áo xuống lộ ra dáng vẻ cầm thú.

Lạc Hiểu Nhiên nhìn anh không hiểu sao lại nghe thấy trống ngực mình đập dồn dập, không ngừng vọng vào màng tai.
- “ gặp anh không vui sao”.

Giọng nói xen lẫn một chút ý cười.
Lạc Hiểu Nhiên ngồi vào xe, cô nói: “ anh như thế này, có thể nói là quấn chặt lấy em không”.
- “ hửm”.

Hoắc Cao Lãng không lạnh không nhạt phát ra một tiếng.
Lạc Hiểu Nhiên kéo tay anh qua xem đồng hồ trên tay anh: “ chúng ta mới tách nhau ra gần bốn tiếng, không phải anh bận việc sao, giờ này lại ở đây đón em”.
Hoắc Cao Lãng khẽ cười: “ em yên tâm buổi tối về sẽ quấn chặt lấy em, còn hiện giờ đến cục dân chính”.
- “ đến đó làm gì”.
- “ em nghĩ xem đến đó làm gì hửm”.
Cô đang định quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, Hoắc Cao Lãng đột nhiên mở miệng, giọng nói thản nhiên: “ không vui sao”.
Thần kinh vốn đang căng thẳng bị tiếng nói bất thình lình càng thêm hoảng loạn, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, đôi mắt đẹp trong vắt như nước mở to, thoáng nhìn tựa như chim cung sợ cành cong.
Lạc Hiểu Nhiên khẽ cắn môi: “ gấp như vậy sao”.
- “ hửm, em không muốn sao”.


Hoắc Cao Lãng nhỏ nhẹ hỏi.
- “ không có, chỉ là em chưa chuẩn bị tâm lý thôi”.
- “ haha, từ đây tới cục dân chính còn hơn ba mươi phút, em chuẩn bị tâm lý là vừa rồi”
- “ anh quá đáng, có ai đi lấy chồng mà có ba mươi phút chuẩn bị tâm lý không.

Ít nhất anh cũng phải cho em đổi bộ quần áo đẹp một chút”.

Lạc Hiểu Nhiên bĩu môi nói: “ ngay cả anh còn biết tự chỉnh chu cho mình như thế này.

Người ta cũng muốn xinh đẹp trong lúc quan trọng này mà.

Em không gả nữa”.

Cô cũng muốn mình chỉnh chu một chút trong khoảng khắc quan trọng này mà.
Hoắc Cao Lãng vòng tay qua eo kéo cô sát vào lòng thoả mãn nói: “ vậy nếu có quần áo đẹp em có gả cho anh không”.
Lạc Hiểu Nhiên nghe vậy mới hài lòng, quay đầu chủ động hôn vào mặt anh một cái: “ nếu anh có thành ý chuẩn bị cho em, tất nhiên sẽ không làm khó anh nữa”.
Lời cô vừa dứt Hoắc Cao Lãng liền từ bên tay lấy ra một túi giấy đưa cho cô: “ em thay đi”.

Nói xong liền ra lệnh cho tài xế hạ tấm kính ngăn cách phía trước và phía sau xuống.
Lạc Hiểu Nhiên không tin vào mắt mình trố mắt nhìn Hoắc Cao Lãng một lúc mới lắp bắp nói: “ anh chuẩn bị lúc nào thế”.

Cô chỉ nói vậy thôi không nghĩ là có thật.

Cô chưa bao giờ đòi hỏi cao với việc ăn mặc, cũng chưa bao giờ mặc hàng hiệu.

Quần áo mắc nhất mà cô có cũng không quá ba trăm đồng.
Anh thản nhiên hôn má cô một cái, thong thả nói: “ bà xã của Hoắc Cao Lãng làm sao có thể chịu thiệt thòi được”.
Lạc Hiểu Nhiên chớp chớp mắt nhìn anh: “ vậy anh có thể nhìn đi chỗ khác được không”.
- “ tại sao”.
- “ em ngại”.

Mặc dù đã ân ái nhiều lần nhưng chưa lần nào cô thay quần áo trước mặt anh.

Bị anh nhìn chằm chằm như vậy làm sao mà thay được.
Hoắc Cao Lãng gật đầu, mờ ám nói: “ có chỗ nào anh chưa thấy qua, em còn ngại.

Còn chưa tới ba mươi phút nữa em chính thức làm bà Hoắc rồi ngại cái gì nữa”.
- “ anh lưu manh”.


Hai gò má cô tức giận càng đỏ hơn: “ anh cũng nói là còn gần ba mươi phút nữa mà, hiện giờ em vẫn là người độc thân, chẳng lẽ muốn nhìn em thay quần áo thật sao”.
- “ nhìn hay không nhìn thì cũng vậy thôi, không lẽ em nghĩ anh kiềm nén không nỗi tới mức ăn em ở đây”.
- “ căn bản anh là như vậy mà, em cần gì phải nghĩ”.
Hoắc Cao Lãng đưa tay nắm lấy cằm cô hôn nhẹ lên môi liền rời đi: “ cái miệng nhỏ này anh đã dung túng quá nhiều rồi, hôm nay nhất định anh phải dạy dỗ em”.
Nói xong liền dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.
Lạc Hiểu Nhiên thấy Hoắc Cao Lãng nhắm mắt lại thì bắt đầu cởi áo miệng còn không quên nói: “ anh không được chơi xấu hé mắt đâu đấy”.
Hoắc Cao Lãng khó chịu hừ một tiếng: “ anh không có vô lại như vậy.”
Lúc này Lạc Hiểu Nhiên mới yên tĩnh thay đồ, anh chuẩn bị cho cô là một bộ váy màu hồng pastel cao trên đầu gối khoảng gần một gang tay, phía trước cổ hơi cao, tay phồng búp bê, phía sau khoét sâu hình chữ V xuống thẳng thắt lưng, phía dưới mũi nhọn của chữ V còn đính thêm một chiếc nơ vừa vừa cùng màu xinh xắn.
- “ xong rồi”.
Hoắc Cao Lãng mở mắt ra, liền hài lòng ngắm nhìn cô, Lạc Hiểu Nhiên hôm nay còn muốn chỉnh chu hơn liền tự tay búi tóc lên để lộ ra tấm lưng ong trắng nõn của mình, phía trước có vài sợi tóc con bay nhẹ nhẹ làm gương mặt cô trở nên thanh thoát, nhẹ nhàng,
- “ anh thấy ngắm em những lúc như thế này mới đúng là hưởng thụ cuộc sống”
Lạc Hiểu Nhiên không trả lời cô lấy thổi son từ túi xách ra bôi nhẹ lên môi, cô bậm bầm vài cái, nhìn gương trong xe chỉnh chu một lúc mới nhìn anh cười tươi hỏi: “ thế nào, em như vậy đã được chưa”.
Hoắc Cao Lãng lắc đầu.
Lạc Hiểu Nhiên nhăn mày nhìn gương lại lần nữa mới nghe anh nói: “ không phải là được mà là rất đẹp.”
- “ thật không”.
Hai tay anh ôm lấy eo cô cằm đặt lên vai cô: “ bà xã của Hoắc Cao Lãng có thể không đẹp được sao”.
Lạc Hiểu Nhiên hơi liếc nhìn anh, rồi chu môi nói: “ tự luyến”.
Hoắc Cao Lãng quay mặt cô lại nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình, nâng cằm cô lên, giữa lông mày là ý cười nhàn nhạt: “ quá khen, bà Hoắc”.
Trái tim Lạc Hiểu Nhiên phút chốc tan ra như tuyết đầu mùa.

Miệng còn không quên nói một câu: “ anh thật biết cách chiều chuộng cảm xúc của bản thân”.
Anh khều khều mấy sợi tóc bay bay, động tác của anh nhàn nhã lại chậm rãi, ngón tay thon dài tùy ý quấn lấy lọn tóc của cô.
- “ cảm xúc của anh thôi sao, biểu cảm của em không phải là đang hạnh phúc sao”.
- “ em hả, làm gì có”.

Cô đưa tay lên sờ nhẹ gò má mình, động tác này hoàn toàn tố cáo lời nói của cô.

- “ ừm, vậy chỉ có anh hạnh phúc thôi”.

Hoắc Cao Lãng dường như đọc được suy nghĩ của cô, càng hứng thú nói.
- “ bây giờ đã trễ rồi cục dân chính cũng đã đóng cửa rồi”.

Lạc Hiểu Nhiên nói sang chuyện khác để tránh cho Hoắc Cao Lãng trêu chọc cô, cô đang chờ anh trả lời.
Kết quả, anh lại cười khẽ: “ em giỏi nhất là giả ngốc”.
Không biết từ đâu anh lấy một chiếc hộp bên trong có đôi giày cao gót cùng màu với chiếc váy, anh nâng chân cô lên cởi bỏ đôi giày cũ để sang một bên, giúp cô mang đôi giày cao gót vào, thật hợp với chiếc váy.

Miệng vẫn trả lời vấn đề của cô.
- “ kịp, anh đã sắp xếp rồi.”
Hai người ồn ào trên xe, cuối cùng cũng gần tới cục dân chính, càng tới gần Lạc Hiểu Nhiên càng hồi hộp tay đồ mồ hôi, Hoắc Cao Lãng nắm tay cô trấn an.
- “ bình tĩnh, anh ở đây, không cần hồi hộp.”
Lạc Hiểu Nhiên nhìn anh nhẹ gật đầu.
Lúc này Hoắc Cao Lãng vòng tay qua ôm lấy đỉnh đầu cô, đặt nhẹ một nụ hôn lên trán.
Đứng trước cục dân chính, Lạc Hiểu Nhiên lúc này mới phát hiện tim mình đập nhanh biết bao, đặt bàn tay nhỏ nhắn lên ngực.

Đi đăng ký kết hôn mà sao hồi hộp y như làm chuyện xấu vậy.

Mà nói đi cũng phải nói lại, người kết hôn cùng cô là Hoắc Cao Lãng, người đàn ông kim cương của thành phố D, cái đùi to nhất thành phố D.
Nghĩ lại có chút buồn cười, cô như vậy mà chỉ một chút nữa thôi cô đã làm vợ của Hoắc Cao Lãng, cảm giác rất khó diễn tả, lâng lâng như ở trên mây..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK