Ngay cả Ninh Dạ cũng thầm kinh hãi, sao cô ta lại biết được tâm trạng của mình?
Chưa từng nghe nói Hắc Bạch thần cung có thần thông như vậy?
Đúng lúc này, ông lão râu chuột sau lưng Ôn Tâm Dư đột nhiên quỳ xuống: “Chủ nhân minh giám, ta nhận ra hắn, hắn chính là một trong những kẻ thù của ta, hắn muốn giết ta!”
Hả?
Mọi người không khỏi nhìn sang ông lão.
Tình hình như vậy là sao?
Ngay cả Ôn Tâm Dư cũng ngạc nhiên: “Ngươi? Rốt cuộc có chuyện gì?”
Ông lão nhanh chóng nói: “Chủ nhân, Cừu Bất Quân từng nói với ngài, trước đây ta từng đi du lịch giang hồ, tìm cơ duyên ở khắp nơi, cũng vì vậy đã kết vài mối thù. Thằng nhóc này... thằng nhóc này... chính là một trong những mối thù ta đã tạo ra trước đây.”
Hứa Ngạn Văn đột nhiên hiểu ra: “Chẳng lẽ gương mặt của Ninh Dạ bị nhà ngươi thiêu hủy?”
Mọi người cùng nhìn sang phía Ninh Dạ.
Ninh Dạ chỉ nhìn ông lão, không nói một lời.
Vì sao?
Vì sao ông ấy lại giúp ta?
Y không nghĩ ra.
Ông lão này, chắc chính là lão già trong câu chuyện thú vị mà Hứa Ngạn Văn từng kể trước đây? Ninh Dạ không dám chắc, nếu thế tức là ông ta mới ở bên cạnh Ôn Tâm Dư chưa lâu.
Nhưng vấn đề không phải ở đây.
Ôn Tâm Dư đột nhiên nói mình có ý định giế t chết cô ta, đây vốn là lời chỉ trích không có chứng cứ, nhìn sắc mặt đám người đang ngồi đây, rõ ràng không ai ngờ Ôn Tâm Dư có năng lực như vậy.
Vốn dĩ mình có thể nhắm vào đó để ngụy biện nhưng ông lão kia lại trực tiếp chuyển mũi giáo sang phía mình, chuyện này không chỉ mang ý nghĩa đối phương đang giúp mình, quan trọng hơn nữa là ông ta cực kỳ tin tưởng Ôn Tâm Dư không nói bừa, thậm chí có thể lấy được chứng cứ.
Liên tưởng lại câu chuyện của Hứa Ngạn Văn đã kể, Ninh Dạ đột nhiên hiểu được đôi chút.
Suy nghĩ lướt qua trong lòng nhưng gương mặt vẫn không cảm xúc, Ninh Dạ cố gắng áp chế tâm tình, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông lão kia.
Ông lão kia không nói lời nào, chỉ quỳ lạy.
Ôn Tâm Dư nhìn ông lão, lại nhìn Ninh Dạ.
Vì vậy Ninh Dạ hiểu, ông lão này không dám nói lời nào nữa.
Đúng rồi, ông ta không biết tình hình của mình, vì vậy không dám nói bừa, chỉ có thể vơ chuyện vào người, giải quyết vấn đề thay mình trước đã.
Mình vẫn phải tự thu xếp mọi việc cho viên mãn.
Cũng may, suy đoán của Hứa Ngạn Văn cho mình cơ hội.
Ninh Dạ bèn khàn giọng nói: “Cừu Bất Quân, ngươi không ngờ phải không? Ta vẫn chưa chết. Một năm trước khi ngươi phóng hỏa đốt nhà, ngươi cho rằng ta đã chôn thây trong biển lửa, nhưng không ngờ ta vẫn còn sống.”
Nghe nói vậy Hứa Ngạn Văn đập tiêu ngọc vào tay: “Chẳng trách, hóa ra hắn đúng là kẻ thù đã hủy dung ngươi.”
Cừu Bất Quân kêu gào: “Lúc đó ta cũng bị ép thôi!”
Nghe ông ta nói vậy Ninh Dạ ý thức được không thể gán tội cho ông ta nặng nề tới mức không còn đường lui, không thì sau này khó mà giảng hòa.
Y hừ một tiếng: “Ta biết ngươi bị mấy tên khốn kiếp kia ép, nhưng dù sao vẫn là ngươi đốt lửa, chuyện này có sai không?”
Cừu Bất Quân hô to: “Nếu ta không làm theo, ta cũng chết luôn rồi. Nhưng ngươi yên tâm, sau đó mấy tên khốn kiếp kia đã chết cả rồi, chết trong tay Hắc Thủy Yêu Vương ở Ô Mộc sơn, ta cố tình dẫn chúng tới đấy, coi như báo thù cho ngươi rồi.”
Hắc Thủy Yêu Vương ở Ô Mộc sơn?
Nghe câu này, Ninh Dạ thầm kinh hãi, trong lòng đột nhiên nổi lên từng đợt ý lạnh.
Người khác không biết chứ y hiểu rất rõ.
Bởi vì Hắc Thủy Yêu Vương ở Ô Mộc sơn đã chết từ lâu rồi!
Chết dưới tay Tân Nhiễm Tử.
Chính là để cướp lấy yêu đan của nó, giúp tu vi của Ninh Dạ tăng cường.
Chỉ có cực ít người biết chuyện này, lúc này đối phương lại đột nhiên nhắc tới...
Ông ấy là người của Thiên Cơ môn!
Sao lại như vậy?
Sao Thiên Cơ môn vẫn còn người sống sót? Hơn nữa mình vốn chưa từng gặp người này, không hề quen biết?
Chẳng lẽ ông ta huyễn hóa gương mặt?
Không, không thể nào, thực lực của ông lão này có mạnh đến mấy cũng chẳng giấu được ánh mắt của Nhạc Tâm Thiện.
Tức là ông ta không huyễn hóa?
Lúc này ánh mắt Ninh Dạ nhìn chằm chằm vào Cừu Bất Quân rồi chậm rãi nói: “Ta tu luyện Thất Sát thiên đao, trong lòng chất đầy thù hận chính là để sẽ có một ngày đâm chết kẻ thù, không bỏ qua cho một ai. Ngươi giết bọn chúng, ta thấy chẳng phải là báo thù, chẳng qua là đấu đá lẫn nhau mà thôi. Ta sẽ không cảm ơn ngươi, chỉ hận ngươi cướp mất cơ hội báo thù của ta. Cừu Bất Quân, ngươi là kẻ thù của ta, vài lời ngụy biện chẳng thể thay đổi được chuyện này đâu.”