“Giúp gì?”
“Rất nhiều, ví dụ như thân phận của con.” Ninh Dạ trả lời: “Bạch Vũ không thể vô duyên vô cớ mất tích, chuyện mảnh vỡ Thiên Cơ điện đã khiến Lạc Cầu Chân nghi ngờ. Bây giờ hắn chỉ không có chứng cứ, mà sau này chỉ cần chúng ta còn hành động, đặc biệt là hành động nhắm vào phản đồ, sớm muộn gì hắn cũng tra được tới người chúng ta. Đến lúc đó nhất định phải có người gánh vác tất cả những thứ đó.”
“Giống như tên Vương Sâm kia?”
Ninh Dạ gật đầu: “Kế hoạch tốt nhất chính là kế hoạch có người gánh tội. Chúng ta phải làm quá nhiều chuyện, không thể nào không lưu lại dấu vết. Chuyện Vương Sâm khiến con ý thức được, con nhất định phải lưu lại đường lui cho mình. Cố Tiêu Tiêu là một lựa chọn.”
“Thôi đi, đây chỉ là lý do của con thôi, con không phải là người coi đệ tử của mình như kẻ thế mạng!”
Ông lão kinh nghiệm phong phú nhường nào, liếc mắt một cái là nhận ra Ninh Dạ đang nói dối.
Ninh Dạ đành cười khổ.
“Bây giờ con bé đã biết chuyện Thiên Cơ môn chưa?” Ông lão lại hỏi.
Ninh Dạ lắc đầu: “Cô ấy không biết, thậm chí cô ấy không biết bản thân đang tu hành công pháp gì. Con định tìm cơ hội kiểm tra thử một chút. Nếu cô ấy qua được bài kiểm tra thì là chuyện tốt.”
“Nếu không thì sao?”
Ninh Dạ trầm tư một lúc rồi nói: “Con sẽ làm chuyện nên làm.”
Câu trả lời này khiến Cừu Bất Quân khá thỏa mãn.
Ông nói: “Gần đây Trì Vãn Ngưng không tìm con à?”
“Bề ngoài thì có mời tới vài lần, xem như bạn cờ công khai.”
“Bạn cờ.” Cừu Bất Quân bị từ ngữ này chọc cười.
Sau khi suy nghĩ một lúc, ông hỏi: “Còn tên phản đồ kia, con định làm thế nào?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Không cần làm gì cả.”
Cừu Bất Quân lập tức sốt sắng: “Sao lại không làm gì?”
Ninh Dạ mỉm cười an ủi ông: “Đừng vội, đừng vội, người nghe con nói đã. Vấn đề đầu tiên, vì sao tên phản đồ kia lại bán đứng tông môn?”
Cừu Bất Quân không ngờ Ninh Dạ lại hỏi như vậy, ông ngây ra một lúc rồi trả lời: “Còn phải hỏi, thấy lợi quên nghĩa chứ sao?”
“Đúng vậy, thấy lợi quên nghĩa. Bất luận hắn bán đứng Thiên Cơ môn vì nguyên nhân gì, bản chất vẫn là thấy lợi quên nghĩa, cái lợi này có thể là công pháp, có thể là tài nguyên tu luyện, có thể là nổi danh thiên hạ, cũng có thể là vì một loại tình cảm riêng tư nào đó. Bất luận là loại nào, bản chất vẫn là thấy lợi quên nghĩa. Vấn đề duy nhất là, lợi ích của hắn là gì?”
Nghe y hỏi như vậy, Cừu Bất Quân vẫn không hiểu: “Ta không hiểu ý con.”
Ninh Dạ thở dài: “Có lúc đối thủ tốt sẽ dạy được cho mình rất nhiều thứ. Con học được một chuyện ở chỗ Lạc Cầu Chân, đó là nếu không biết thủ đoạn hành động của đối phương thì tra động cơ hành động của hắn. Trước đây Lạc Cầu Chân tra được vụ nổ thứ hai ở Hiên Vũ các không rõ động cơ, phát hiện có điểm nghi vấn. Nếu không phải con đẩy Vương Sâm ra kịp thời, e rằng hắn đã tóm được con rồi. Sau đó con lại nghĩ, rốt cuộc vì sao tên phản đồ này lại bán đứng Thiên Cơ môn. Con đột nhiên phát hiện vấn đề này rất quan trọng. Quan trọng đến mức... nếu tìm ra điểm mấu chốt trong đó, có lẽ con sẽ biết hắn là ai, cũng có thể thiết kế đối sách nhắm vào hắn.”
Trong Thiên Tú các, Ninh Dạ và Cừu Bất Quân còn đang bàn luận.
Ninh Dạ tiếp tục nói: “Nếu nói tên phản đồ muốn dương danh thiên hạ, trong chuyện này có vấn đề đó là hắn vẫn luôn im hơi lặng tiếng không hề xuất hiện. Tuy hắn e ngại sự tồn tại của sư thúc nhưng dù sao hắn cũng đang được Hắc Bạch thần cung bảo vệ, một vị Ảnh còn chưa đến mức khiến e ngại như vậy. Trừ phi...”
“Trừ phi chính hắn cũng biết bị bêu danh là kẻ phản bội không dễ nghe, cho nên không muốn lộ diện.”
“Đúng vậy!”
“Không phải vì danh thì là vì lợi. Trên tiên đồ thứ lợi lớn nhất không ngoài tài nguyên tu hành, thần công diệu pháp.” Cừu Bất Quân nói.
“Đây là trường hợp khả thi nhất, đúng là Hắc Bạch thần cung có rất nhiều thần thông cường đại, nhưng trong trường hợp này cũng có một vấn đề.” Ninh Dạ nói.
“Là gì?”
“Nếu là trước khi tông môn phát hiện ra con, người này bán đứng tông môn thì còn nghe được. Dù sao lúc ấy truyền thừa của Thiên Cơ môn bị đứt đoạn thất lạc quá nhiều. Nhưng nếu hắn đã biết về Thiên Cơ điện, tức là hắn cũng biết từ nay về sau Thiên Cơ môn chúng ta sẽ không thiếu truyền thừa... Trong tình huống này, ruồng bỏ tông môn là được không bù nổi mất.”
Cửu Thiên Thần Thuật là thần thuật thời thượng cổ, thậm chí Cửu Đại Tông Môn cũng hiếm có thứ gì sánh vai nổi.
Nếu nói vì thần thông của Hắc Bạch thần cung mà phản bội Thiên Cơ môn có tiềm lực hơn, như vậy đúng là không hợp lý.
“Vậy thì vì tài nguyên tu luyện?” Cừu Bất Quân lại hỏi.