Nếu gặp được thiện tiên còn đỡ, nếu gặp ác tiên, thậm chí có kẻ nói một lời không hợp là động thủ giết người, cũng chẳng thiếu kẻ không buồn nhiều lời trực tiếp ra tay giết người.Chính vì vậy phàm nhân thấy tiên nhân đều lảng tránh, ít người chủ động mời như tiều phu.Tuy Thanh Lâm tự thấy mình tốt tính nhưng cũng không hy vọng xa vời phàm nhân thấy mình đều chủ động nhiệt tình, nên mới hỏi câu ấy.Tiều phu bèn nói: “Ngươi ngửi thấy mùi rượu, nếu ta không mời ngươi, ngươi lại muốn uống, vậy chẳng phải càng có lý do giết ta? Vậy chẳng bằng ta chủ động mời có lẽ còn thoát chết.”Thanh Lâm cười ha hả: “Nói thì nói vậy nhưng không mấy ai gặp tiên mà không sợ nguy hiểm.
Nếu ngươi đã có lòng, vậy ta cũng không khách khí.”Nói xong đã đi tới cầm bình rượu của tiều phu lên, chẳng chê việc y vừa uống, ngửa đầu lên nốc.Rượu chảy vào ruột gan khiến ngực nóng bỏng, Thanh Lâm chỉ cảm thấy dư vị còn mãi không ngừng, cười nói: “Ta chưa từng uống thứ rượu này, do ngươi tự ủ à? Tay nghề tốt lắm.”Tiều phu không buồn để ý, chỉ ngồi tựa vào lan can, mắt nhìn phương xa, miệng lẩm bẩm: “Ta có một bình rượu, đủ tẩy sạch phong trần, nghiêng cả sông cả biển, tặng người trong thiên hạ.”Thanh Lâm nghe vậy ngẩn ra, bật thốt lên: “Thật khí phách! Rượu đã ngon, thơ lại càng hay.
Ta chưa từng nghe bài thơ này, do ngươi làm?”Tiều phu lắc đầu: “Người khác làm, ta không dám chiếm công.”Thanh Lâm chăm chú quan sát tiều phu một lúc.Thế giới hiện giờ, thế nhân sinh sống cũng khó khăn, phải khổ cực kiếm kế sinh nhai, ít đọc sách vở.Tuy tiều phu này nói bài thơ đó không phải do hắn làm, nhưng nghe lời nói, nhìn khí độ của hắn, rõ ràng không phải người thường.Thanh Lâm đã cảm thấy hứng thú về y, bèn nâng cốc luận thơ với y, không ngờ lại phát hiện tài năng và học vấn của người này cực cao, hiếm thấy trên cõi đời này, quả thật không phải người bình thường, vì vậy càng thấy hứng thú với y.Uống xong rượu, ăn xong thịt, xé một cái chân thỏ rồi tự mình nghênh ngang bỏ đi.Ba ngày sau, Thanh Lâm lại đến, lần này hắn trực tiếp xuất hiện trong nhà tiều phu, một căn nhà gỗ nho nhỏ lụp xụp.Mang theo một con dê.Tiều phu không buồn hỏi hắn làm sao mà tìm được mình, chỉ lấy rượu mà mình ủ từ trước ra.Vậy là một người chi rượu, một tiên chi thịt, hai người cứ thế ngấu nghiến cực nhanh.Cứ thế, Thanh Lâm biết tiều phu tên là Bạch Vũ, là một phàm nhân đột nhiên xuất hiện ở Vân Lâm nửa năm trước.
Nói đột nhiên xuất hiện là vì chính y bảo mình tỉnh lại ở đây, đã quên mất ký ức trước kia.Thanh Lâm không truy hỏi, say rượu lại đi.Sau đó mỗi lần Thanh Lâm lên đường hay trở về đều đến chỗ của tiều phu, dùng thịt đổi lấy rượu.Ngày qua ngày, tình bạn của hai người cũng càng ngày càng tốt.Mỗi khi chè chén lại nói một số chuyện đời.Thanh Lâm sẽ tán gẫu với đối phương chuyện Thiên Cơ môn, tiều phu cũng kể lại chuyện mà mình từng gặp.Điều khiến Thanh Lâm kinh ngạc nhất là tuy Ninh Dạ còn nhỏ tuổi nhưng lại rất từng trải, thậm chí Thanh Lâm chưa từng nghe tới rất nhiều chuyện mà y kể.Trong số đó có một số việc mà cả tiên nhân cũng không cách nào làm được, ví dụ như mạng lưới có thể giúp những người ở những nơi khác nhau trao đổi bằng giọng nói.Cũng có một số việc tiên nhân có thể làm được, ví dụ như cơ quan tinh xảo có thể bay lên trời lặn xuống đất, hay vũ khí tầm xa giết người trong vô hình, vân vân.Đại đa số thời điểm pháp luật chỉ coi những chuyện này là do đối phương bịa ra.
Chẳng qua câu chuyện mà Ninh Dạ sáng tạo rất hoàn chỉnh, cũng khá hiếm thấy, vì vậy một bên nói tới mức hứng thú, một bên nghe tới mức hứng khởi, vì vậy hai người cũng thành tâm đầu ý hợp.Thanh Lâm biết Ninh Dạ tuyệt đối không phải người bình thường, dù sao người phàm thôn quê bình thường khó mà có kiến thức như vậy.
Cho dù là bịa chuyện, chẳng có ai bịa được nhiều chi tiết thú vị như vậy -- huống hồ y còn tự nói mình mất trí nhớ.Vấn đề ở chỗ, hình như đối phương cũng không có ý định giấu diếm chuyện này.Cứ như đang nói dối, biết rõ lời nói dối này có sơ hở, nhưng ta chẳng muốn sửa.Mà Thanh Lâm cũng là người thoải mái, đối phương không nói, hắn cũng chẳng hỏi, vì vậy hai người nằm trong một trạng thái không nói mà ngầm hiểu.Một năm sau.Một buổi sáng yên tĩnh.Ninh Dạ đang ngồi trong nhà, thứ bất ngờ nhất là trước mặt hắn có một vật đang lơ lửng, đó là một tấm gương đồng cổ kính.
Tấm gương đồng này trang nghiêm cổ xưa, ẩn hầm ngàn vạn loại hình tượng, nhưng chỉ ẩn chứ không phát, trong gương không ngừng lấp lóe đủ loại hình ảnh kỳ diệu nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất, không cách nào dự đoán.Chợt nghe một tiếng ầm vang lên, một vật từ trên trời giáng xuống khiến nóc nhà của y thủng một lỗ lớn..
Danh Sách Chương: