Chỉ có điều Thường Vũ Yên không biết, muốn thân thiết với Doãn Thiên Chiếu, tên Doãn Thiên Chiếu lại ngàn vạn lần không dám.
Bởi vì... chắc chắn Doãn Thiên Chiếu đang ẩn náu gần đây.
Ý thức được khả năng này, suy nghĩ trong lòng Ninh Dạ nhanh chóng xoay chuyển, không khỏi cười lạnh.
Tốt lắm, Doãn Thiên Chiếu, nếu ngươi đã muốn làm rùa đen, vậy ta cho ngươi làm tới cùng là được...
Màn đêm buông xuống, ba người chuẩn bị nghỉ ngơi.
Thường Vũ Yên vui mừng sáp lại gần, ánh mắt nhìn Doãn Thiên Chiếu mang đầy tình ý: “Thiên Chiếu à, trời đã tối rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”
Lúc nói câu này gương mặt cô đã đỏ bừng đầy ngại ngùng.
Doãn Thiên Chiếu nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, nói: “Muội nghỉ ngơi trước đi. Huynh tu luyện Lưỡng Nghi Chân Cương, cần tu hành cả ngày cả đêm, không thể lười biếng.”
Nói xong đã đi tới một tảng đá lớn rồi ngồi xuống.
Ánh trắng chiếu xuống người hắn, tạo thành một cái bóng dài màu đen.
Thấy hắn như vậy, Thường Vũ Yên tức giận giậm chân một cái, đành phải phóng ra một căn nhà nhỏ bằng đá rồi bước vào.
Sau khi suy nghĩ một lúc lại thò đầu ra kêu: “Có giỏi thì huynh đừng có vào.”
Nghe cô nói câu này, Doãn Thiên Chiếu chỉ có thể cười khổ.
Lúc trời sắp sáng, ba người lại khởi hành.
Chỉ nhìn sắc mặt u oán của Thường Vũ Yên là đủ hiểu Doãn Thiên Chiếu thật sự không vào trong nhà. Nhưng dục tính bộc phát trong nội tâm gã hàng giả này lại nói với Ninh Dạ, thật ra hắn cực kỳ hứng thú với Thường Vũ Yên.
Lúc này đang phi hành trên không, Ninh Dạ đột nhiên quát lớn một tiếng rồi phóng xuống dưới.
Hai người còn tưởng Ninh Dạ gặp chuyện gì, đã thấy Ninh Dạ nhảy vào trong rừng, nắm lấy một con hươu, cười ha hả với hai người: “Lần này tốt rồi, tối nay có thịt hươu để ăn.”
Doãn Thiên Chiếu giả bất mãn nói: “Công việc quan trọng, đừng để chuyện này làm lỡ việc chính.”
Ninh Dạ cười nói: “Không lỡ đâu, việc diệt thủy yêu không thiếu chút thời gian thế này đâu.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Thường Vũ Yên lại ủng hộ, cô nàng vỗ tay cười nói: “Không vội vậy đâu.”
Ninh Dạ bèn nói: “Lát nữa đi ngang qua thành trấn hay là đi vào chợ dạo qua, mua chút đồ ăn phụ và gia vị. Hôm qua ăn thanh đạm quá, hôm nay sư đệ xin làm một bữa ăn ngon cho sư huynh và sư tỷ.”
“Thế thì tốt quá!” Thường Vũ Yên cũng là người thích ăn uống.
Doãn Thiên Chiếu giả vốn định phản đối nhưng hắn nghiêng tai lắng nghe một lát, cuối cùng không nói gì, chỉ gật đầu.
Vì vậy tiếp đó ba người thật sự tới thành trấn gần đó mua một số đồ ăn phụ và gia vị rồi mới tiếp tục phi hành.
Tối ngày thứ hai, ba người lại hạ xuống nghỉ ngơi.
Ninh Dạ bận bịu một lúc, cuối cùng cũng dâng lên một bữa tiệc lớn cho hai người, có thịt hươu xào hành, trứng gà rau hẹ, hoa quả phủ mật ong vân vân... Thường Vũ Yên ăn rất vui vẻ, khen lấy khen để, ngay cả tên Doãn Thiên Chiếu giả cũng gật đầu, cảm thấy đúng là nên mang theo tên sư đệ này.
Bóng đêm lại bao phủ, mọi người nghỉ ngơi, Doãn Thiên Chiếu giả lại lấy cớ vận công từ chối ‘lời mời’ của Thường Vũ Yên.
Hắn ngồi bất động dưới tán cây, trong lòng lại không ngừng xuất hiện hình bóng của Thường Vũ Yên.
Giai nhân chủ động chui vào trong lòng nhưng lại không thể hưởng thụ, đáng buồn, đáng tiếc thay.
Trong lòng hắn đang thẫn thờ, chỉ cảm thấy một luồng nguyên dương rục rịch trong cơ thể, d*c vọng khó mà nhịn nổi bùng lên, đành phải cưỡng ép áp chế.
Đúng lúc này đôi bầu ngực mềm mại áp lên lưng hắn, nhẹ nhàng chạm vào hắn, sau đó là giọng nói quyến rũ của Thường Vũ Yên: “Thiên Chiếu...”
Tâm thần của tên hàng giả run rẩy, quay đầu nhìn lại, chỉ hấy dưới ánh trăng, Thường Vũ Yên dịu dàng thùy mị như làn nước đang nhìn mình, ánh mắt đầy u oán.
Khoảnh khắc đó, tên hàng giả cảm thấy trái tim mình như sắp tan chảy.
Hắn không nhịn được nữa muốn vồ tới, nhưng lại bị Thường Vũ Yên ngăn cản: “Đừng ở đây, có người.”
Giọng nói này khiến trong lòng tên hàng giả thanh tỉnh hơn một chút, nhưng ngay sau đó hắn như thấy cô gái trước mắt hóa thành đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ, nếu có thể thân thiết với mỹ nữ thì có chết cũng cam lòng!
Quan trọng nhất là, hắn cảm thấy mình chính là Doãn Thiên Chiếu, là Doãn Thiên Chiếu thật một trăm phần trăm, tâm thần chìm vào mê man, không biết gì nữa, lửa dục thiêu đốt lý trí khiến tên hàng giả này không còn cố kỵ điều gì, ôm luôn lấy Thường Vũ Yên xông vào trong nhà đá.
Ngoài rừng, Ninh Dạ nằm trên nhánh cây lạnh lùng chứng kiến cảnh tượng này, lòng thầm cười lạnh.
Y mặt không đổi sắc, lại phát động Khi Thiên thuật che giấu mọi thứ xung quanh.