Thường Vũ Yên kinh ngạc ôm ngực: “Tỷ tỷ biết ư?”
Ôn Tâm Dư cong ngón tay búng một cái, một con cá rơi xuống tay: “Vốn dĩ ta không biết chỉ suy đoán đôi chút thôi. Bây giờ đã xác nhận được rồi, như vậy xem ra, e là Doãn Thiên Chiếu xa lánh muội cũng có nguyên nhân là vì chuyện này.”
“Hả?” Thường Vũ Yên kinh ngạc.
“Hắn phản bội sư môn vì muội, chắc trong lòng cũng đau đớn khó chịu lắm chứ?” Ôn Tâm Dư hỏi.
Thường Vũ Yên khẽ gật đầu: “Hai năm qua, huynh ấy không thể ngủ được, cứ nửa đêm là bật dậy, khóc ròng ròng... Một năm trước vốn đã khá hơn nhiều, nhưng sau chuyện Thanh Mộc điện, huynh ấy luôn cảm thấy có thể liên quan tới Ảnh, tâm trạng cũng càng lúc càng tệ.”
Nói đến đây, Thường Vũ Yên tóm lấy Ôn Tâm Dư: “Huynh ấy phải ẩn nấp không phải là vì sợ Ảnh hay bọn Thanh Lâm mà vì sợ bọn họ không báo thù được ngược lại hại chết bản thân. Huynh ấy không muốn dính thêm máu của người Thiên Cơ môn nữa, cho nên mới ẩn nấp như vậy.”
“Muội nói mấy thứ này với ta thì có lợi gì.” Ôn Tâm Dư lạnh nhạt nói: “Đây chính là điểm khiến ta không thích Doãn Thiên Chiếu, làm thì làm, sao phải hối hận. Thân là đàn ông con trai mà cứ nhìn trước nhìn sau, do dự không quyết, chẳng biết hắn có chỗ nào mà khiến muội chú ý.”
Thường Vũ Yên bèn nói: “Người ta thích huynh ấy có tình có nghĩa mà.”
“Có tình có nghĩa?” Ôn Tâm Dư bắt đầu cười ha hả, đột nhiên vung tay, con cá trong tay đã vỡ tung thành vụn phấn: “Nếu hắn là có tình có nghĩa, vậy tất cả mọi người trong thiên hạ đều có tình có nghĩa rồi. Nhỏ mấy giọt lệ vô vị, mơ mấy giấc mộng hư ảo mà xứng với câu có tình có nghĩa à? Dẫu sao cũng chỉ là tình nghĩa giả mà thôi, lừa gạt bản thân, cũng lừa gạt cô bé ngốc nghếch chẳng hiểu gì là muội thôi.”
“Ta không cho tỷ nói huynh ấy như vậy!” Thường Vũ Yên tức giận quát: “Không nói với tỷ nữa!”
Cô nàng tức giận chạy ra ngoài.
Ra ngoài Toái Trần hiên, vừa đi vài bước đã nghe thấy thị nữ ven đường đang nói chuyện với một ông lão.
Không biết ông lão kia nói gì nhưng thị nữ che miệng cười, làn gió thổi lời nói nhỏ của cô qua: “Ông nói thật không?”
Ông lão gật đầu lia lịa: “Lão đây dùng cả tính mạng để thề, hương hỏa của Thanh Trần quan cực kỳ linh nghiệm. Cô nương tới đó thử là biết.”
Nghe nói như vậy, Thường Vũ Yên nhíu mày.
Thị nữ đáp lời: “Đâu thể như vậy được? Người trong tiên môn, thi pháp trảm yêu ma, xuất đao diệt quỷ quái, bản thân đã là đối tượng được muôn vàn dân chúng quỳ bái, sau lại đi cầu khẩn cái thứ hư ảo kia được?”
Cừu Bất Quân vội vàng nói: “Không thể nói như vậy được. Cô nương nghĩ xem, tuy chúng ta là người tu tiên nhưng tu tiên chứ không phải là tiên, tiên là cầu trong lòng. Thiên địa có chân linh đứng trong cõi u minh quan sát mọi người. Vì vậy chuyện xin xăm hỏi quẻ này không phải cầu tiên mà là khấn vái chân lý của thiên địa.”
Thị nữ nghe vậy gật đầu liên tục.
Nếu xin xăm cầu thẻ là cầu tiên cầu thần, đương nhiên tiên môn sẽ không để ý tới.
Nhưng nếu cầu khẩn chân lý thiên địa lại khác. Còn về Thanh Trần tiểu quan liệu có được thiên đạo để ý không, cái này thì khó mà nói chắc được.
Người người cầu đạo, đạo lại khó lường, quan trọng nhất là hoàn toàn không liên quan tới thực lực.
Chính vì vậy, có thể hỏi ở bất cứ đâu, đúng là không quan trọng chuyện vũ lực của tiên môn cao thấp ra sao.
Cừu Bất Quân đã nói: “Ta chỉ tiện lời nói vậy thôi. Theo ta thấy nơi này linh nghiệm, đương nhiên là thích hợp nhất. Nếu không linh nghiệm... cô nương cũng đâu mất gì, đúng không?”
Thị nữ kia nghe ông nói có lý, sau khi suy nghĩ một chút bèn nói: “Dẫu sao ta tu tiên cũng chẳng có hy vọng gì, chắc cả đời này không qua được cánh cửa Hoa Luân. Nếu đã thế chẳng bằng thử một chút. Nếu linh nghiệm là tốt nhất, nếu không linh nghiệm thì mong lòng cũng yên ổn.”
Cừu Bất Quân cười: “Cứ thế đi.”
Thường Vũ Yên nghe vậy động tâm.
Có lẽ mình cũng nên thử xem?
Linh nghiệm hay không cũng được, chỉ mong mình yên tâm.