“Ông ta là Tổng kinh lý nhà xưởng của tôi, Trịnh Hòa, tôi đương nhiên quen biết.” Tiểu Kiều nói, giọng điệu hơi gay gắt, sau đó hiện lên một tia trào phúng, “Thế nhưng nửa tháng trước tôi đã bắt đầu điều tra việc ông ta tham ô thất trách, dự định vài ngày nữa sẽ tính toán sổ sách cùng ông ta. Ngài Dã Điền đây mang ông ta đến là muốn giúp tôi quét sạch nội bộ sao?”
Tham ô thất trách? Dã Điền vì sự rẽ ngoặc bất ngờ của câu chuyện mà hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Trịnh Hòa, chỉ thấy người nọ mở to mắt nhìn chằm chằm Tiểu Kiều, trong ánh mắt mang theo lửa giận, “Con điều tra chú?”
Tiểu Kiều cười nhạt, “Ông cảm thấy tính mạng của ông so với tiền thật bạc thật còn đáng giá? Ông không chỉ tham ô tiền của tôi còn thông đồng với đám chú bác không ra gì kia, ông cho rằng tôi cái gì cũng không biết sao? Nếu như không phải ông cùng cha tôi còn chút giao tình cũ, ông từ sớm đã phải chìm xuống đáy sông Hoàng Phố rồi.”
“Ta phi!” Trịnh Hòa giùng giằng muốn thoát khỏi sự kềm chế, hướng về phía Tiểu Kiều đánh tới, “Kiều Nguyệt Sơn một đời anh danh, làm sao lại sinh ra đồ chó má ăn cây táo rào cây sung như mày chứ! Người Nhật, người Anh, người Pháp, người Mỹ… con mẹ nó, mày rốt cuộc có nhớ được mày đã theo bao nhiêu họ rồi không?!”
“Không được cử động! Lại làm loạn liền bắn chết ngươi!” Binh sỹ đang kềm giữ Trịnh Hòa lên tiếng đe dọa, nhưng trên thực tế cũng không có bao nhiêu động tác ngăn cản. Trịnh Hòa biết lần này đại khái đã gần chết tới nơi rồi, toàn bộ sự phẫn hận đều phát tiết ra ngoài, từng chấm nước bọt nhỏ văng ra thiếu chút nữa đã đáp lên mặt Tiểu Kiều, “Trung Quốc chúng ta cũng vì có loại người như mày nên mới lâm vào tình trạng như bây giờ, mày so với đám người nước ngoài đáng bị lột da kia thì còn ghê tởm hơn gấp nhiều lần!”
Tiểu Kiều giận đến đầu ngón tay cũng run lên, cậu cũng không biết mình đã bao lâu chưa từng bị người khác chỉ thẳng vào mũi mắng như thế này. Bất quá cậu cũng không biểu hiện ra sự tức giận mà chỉ kéo kéo khóe miệng để lộ nụ cười nguy hiểm, vươn tay về phía Dã Điền “Ngài Dã Điền, có thể mượn roi ngựa của ngài dùng một lát chứ.”
Dã Điền rút roi ngựa bên hông xuống, trong mắt thoáng qua một tia ánh sáng, vừa đưa roi đến vừa cố ý hỏi, “Kiều quân muốn roi ngựa làm gì?”
“Đương nhiên là quản giáo một chút loại thuộc hạ không nghe lời rồi.” Đôi mắt Tiểu Kiều lóe lên một tia lãnh lệ, roi ngựa vụt xuống đất tung lên một lớp bụi bặm, sau đó hung hăng giáng lên người Trịnh Hòa, phát ra thanh âm chói tai.
Những người bên cạnh nhìn cũng không khỏi hơi giật thót, tuổi còn nhỏ đã tàn nhẫn như vậy, có thù tất báo, quả thực đáng sợ.
Cố tình Trịnh Hòa lại là một người cứng cỏi, cắn chặt răng ngay cả kêu đau một tiếng cũng không có, Tiểu Kiều đánh vài roi liền cảm thấy mất hứng, dùng roi vòng quanh cổ đối phương ra sức kéo, chân thì đạp lên vai ghìm chặt, bản thân lại hơi cúi người, nhướn mày hỏi: “Vừa rồi ông không phải còn mắng rất cao hứng sao? Bây giờ vì cái gì không mắng nữa?”
Trịnh Hòa bị siết đến mặt đỏ bừng, “Kiều Phong Miên!”
“Không được gọi tên của ta, ta thống hận nhất là bị người khác phản bội!” Tiểu Kiều run nhẹ cổ tay thu hồi roi ngựa, thu chân lại đặt trên mặt đất, giày da sáng loáng nhiễm lên một tầng bụi đất từ trên người Trịnh Hòa, “Ta tự hỏi thấy mình đối đãi ông không tệ, cũng không từng cắt xén một đồng tiền công của kẻ nào, các người dựa vào cái gì chạy đến nói với tôi quốc gia đại nghĩa! Nếu như không phải vì các người, cha mẹ của ta làm sao sẽ chết?!”
“Thiếu gia.” Sùng Minh tiến lên kéo Tiểu Kiều lại bị cậu cố sức vùng ra.
“Cút!” Tiểu Kiều thần sắc gắt gỏng, nhìn cũng không thèm nhìn Sùng Minh. Ánh mắt đảo về phía Trịnh Hòa đang ho khan trên mặt đất, bỗng nhiên lại có chút như cười như không nhìn về phía Dã Điền, “Ngài Dã Điền, ngài đã phái người đến dinh thự nhà tôi lục soát chưa? Tôi đã đặt chứng cứ nửa tháng nay sưu tập được trong ngăn kéo thư phòng. Tôi mặc kệ hôm nay các ngài bắt tôi lại là vì nguyên nhân gì, ngày mai tôi và ngài John có một cuộc làm ăn quan trọng cần bàn bạc, không thể lỡ hẹn.”
Dã Điền hiển nhiên đã phái người đi lục soát.
Lúc này sở dĩ bọn họ bắt Tiểu Kiều về là do có kẻ tố cáo nhà họ Kiều âm thầm giúp đỡ thế lực phản kháng các nơi, đối nghịch với Đế quốc đại Nhật Bản. Thậm chí vụ buôn lậu súng ống đạn dược lần trước ra khỏi Thượng Hải cũng rất có khả năng có bàn tay trợ giúp của người này, mà sau vài lần bí mật điều tra, người này rất có thể chính là Trịnh Hòa.
Như vậy Tiểu Kiều thì sao? Y ta là ông chủ của Trịnh Hòa, những số tiền kia đều là của y, y có thể thoát khỏi liên hệ sao?
Thế nhưng, sự phát triển của mọi việc hiện tại…
Nếu như cuối cùng chứng thực Tiểu Kiều bắt đầu từ khi bọn họ phát hiện manh mối cũng đã bắt đầu điều tra Trịnh Hòa tham ô thất trách. Như vậy có phải cũng chứng minh được y không chút liên quan gì đến những chuyện Trịnh Hòa làm? Y từ đầu đến cuối đều bị Trịnh Hòa che mắt?
“Kiều quân, xin chớ nóng nảy, ta tin rằng kết quả rất nhanh sẽ lộ ra. Đế quốc đại Nhật Bản sẽ không để bất kỳ bằng hữu nào chịu oan uổng.” Dã Điền làm ra một tư thế mời, đưa Tiểu Kiều đến phòng khách tiếp tục chờ đợi, tiện thể lúc xoay người còn nháy nháy mắt với thuộc cấp, ra hiệu cho bọn họ nhanh chóng đưa Trịnh Hòa đi thẩm vấn.
Trịnh Hòa bị kéo đi, một chân vừa rồi của Tiểu Kiều vừa vặn đá vào tim của ông ta, khiến trước mắt ông ta đều biến thành màu đen. Ông cố sức chống đỡ ngẩng đầu dậy nhìn bóng lưng của Tiểu Kiều, trong mắt hiện lên một tia quyết tuyệt.
Thẩm vấn giằng co suốt bảy tiếng đồng hồ, bảy tiếng này dài dằng dặc lại gian nan, đợi đến ngay cả Thương Tứ cũng không nhịn được muốn lật sang trang khác. Thế nhưng Ngô Khương Khương và Lục Tri Phi đều không ở cạnh hắn, nếu như hắn tăng nhanh dòng chảy thời gian chỉ sợ cũng sẽ khiến bọn họ bị nhốt ở trong sách, vậy nên hắn chỉ có thể kiên trì tiếp tục chờ.
Tiểu Kiều ngồi trong phòng khách, an tĩnh như lão tăng nhập định, thoạt nhìn so với Thương Tứ còn bình tĩnh hởn ất nhiều. Dã Điền đã vài lần chạy đến khe cửa nhìn trộm nhưng cũng không phát hiện chuyện gì dị thường.
“Thượng cấp, từ các loại tư liệu và sổ sách thu được, những lời Kiều Phong Miên nói đều là thật. Trịnh Hòa vẫn luôn làm giả sổ sách lừa dối Kiều Phong Miên, bên trong lại ngầm đem tiền tuồn ra. Còn nữa, phía mật tuyến báo lại, mỗi lần phụ trách liên lạc với phân phản động đều là người trưởng thành, hình tượng có chút không phù hợp với Kiều Phong Miên.”
Nghe hồi báo của thuộc hạ, trong lòng Dã Điền lại tin thêm năm phần. Nếu như đổi thành một người khác, gã từ sớm đã dùng khổ hình hầu hạ, một thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi, không sợ y không nhận tội. Thế nhưng cái tên Kiều Phong Miên này lại rất vướng tay vướng chân, vòng giao tế của y quá rộng, cùng với các nước đều có làm ăn vãng lai, nếu như tùy tiện động vào y chính là chặt đứt tài lộ của người khác, tuyệt đối sẽ kéo thành vấn đề lớn. Thượng Hải có nhiều tô giới như vậy, mọi chuyện không phải đều do bọn họ định đoạt.
Nếu như có thể khiến cho mọi người đều sản sinh hoài nghi với Kiều Phong Miên…. Dã Điền nghĩ tới đây không khỏi hơi nheo mắt lại, “Tiếp tục tra.”
Dứt lời, gã lần nữa xoay người rời đi, mà trong khoảnh khắc gã rời khỏi hành lang, Tiểu Kiều lại ngước mắt lên, thần sắc đạm mạc xuất hiện một tia dao động nho nhỏ.
“Thiếu gia.” Sùng Minh thay cậu rót một tách cà phê nóng, cổ tay vừa chạm vào đầu ngón tay của thiếu niên, cảm xúc khổ sở lập tức lan tràn.
Nếu như có thể, Sùng Minh có bao nhiêu hy vọng đem bản thân thế chỗ cho thiếu gia, khiến cậu cách xa nơi này một chút. Thế nhưng bọn họ chung quy cũng đã đi tới bước này, Trịnh Hòa bị bắt, đạo phòng tuyến cuối cùng của thiếu gia cũng sắp không giữa được.
Sùng Minh đã gặp qua Trịnh Hòa rất nhiều lần, trong công xưởng, trong dinh thự… trong ấn tượng của anh đây là một người đàn ông bề ngoài rất thành thật, là một người đàn ông cho dù đang ở trong loạn thế cũng hy vọng có thể che chở vợ con an phận qua ngày.
Thế nhưng chính là một người đàn ông như vậy lại trở thành phụ tá đắc lực nhất của Tiểu Kiều, thậm chí có lúc ngay cả Sùng Minh cũng tự than thở cảm thấy không bằng. Sùng Minh đã từng đáng hổ thẹn mà đố kỵ với Trịnh Hòa, bất quá sau khi anh nhìn thấy một xấp sổ sách và tư liệu trong ngăn kéo thư phòng của Tiểu Kiều, trong lòng cũng chỉ còn dư lại hổ thẹn.
Trịnh Hòa từ lúc bắt đầu đã hiểu rõ bản thân phải gánh vác loại sứ mệnh gì, ông chính là lớp tường phòng hộ cuối cùng được chuẩn bị, là người có giác ngộ làm kẻ hy sinh chảy đến giọt máu tươi cuối cùng trước mũi đao.
Vì bảo toàn Tiểu Kiều, để cho dù bọn họ có bại lộ cũng có thể lưu lại cho cậu đầy đủ thời gian chu toàn mọi chuyện, tận hết khả năng dời đi càng nhiều hơn tài sản và sinh lực cho sự nghiệp lớn, vậy nên Trịnh Hòa liền vào vai nhân vật như hôm nay. Từ lúc bắt đầu, toàn bộ những liên hệ bí mật của Tiểu Kiều với bên ngoài đều qua tay Trịnh Hòa, toàn bộ vết tích gắn với Tiểu Kiều đều bị lau đi, cậu phải là một quân bán nước không màng lợi ích dân tộc, mà Trịnh Hòa mới chính là người ái quốc bất chấp bản thân.
Thân phận yểm hộ làm được phi thường triệt để, các công xưởng của Kiều gia mỗi tháng đều có hai phần sổ sách, một phàn là thật, một phần sổ sách giả biểu thị che giấu cho hành vi tham ô của Trịnh Hòa. Mà ngăn kéo kép trong thư phòng của Tiểu Kiều lúc nào cũng để sẵn một phần sổ sách như vậy, mỗi tháng mỗi thay đổi, bảo chứng tin tức có tác dụng trong thời gian hạn định.
Bọn họ không thua nổi, trong lòng Tiểu Kiều cũng rõ ràng, cho dù hiệu quả của cái an bày này có thể cũng chỉ giúp bọn họ tranh thủ thêm thời gian vài ngày thở dốc. Nhưng cho dù là vậy, bọn họ vì vài ngày ngắn ngủi ấy cũng cam tâm tình nguyện trải đến mấy năm chăn đệm.
Giờ khắc này, Tiểu Kiều cầm lấy tách cà phê nóng rực, chậm rãi nhắm lại đôi mắt chua xót. Khớp xương ngón tay rõ ràng đã bị siết có chút trắng bệch, trong lòng hoàn toàn không bình tĩnh như mặt ngoài.
Cứ như vậy sao? Cứ như vậy nhìn người nọ chết sao?
Cậu còn nhớ rõ bộ dáng Trịnh Hòa ôm cậu khi còn bé, khuôn mặt người nọ ôn hòa cũng giống như cha cậu vậy. Bọn họ cùng nhau ngồi trong vườn hoa đầy ánh mặt trời, cậu sẽ cùng cha đi mua đồ ăn ngon cho người nọ, lại nhờ người mua sách từ nước ngoài về cho người nọ đọc.
Không, nhất định còn có biện pháp.
Đầu ngón tay của Tiểu Kiều nhẹ nhàng gõ gõ tách cà phê, mấy tấm hoàng phù trong tay áo có hơi rục rịch. Nhưng mà một cổ khí tức xa lạ bỗng nhiên kéo tới khiến cậu lập tức đè xuống khí tức đang bạo động trên người, trưng ra vẻ bình tĩnh.
Sùng Minh khẽ rùng mình, nhẹ nhàng đưa qua một mảnh khăn tay, “Thiếu gia.”
Tiểu Kiều cố trấn định tiếp nhận, ngón tay nhanh chóng viết lên lòng bàn tay đối phương ba chữ —— Âm dương sư.
Hôm nay thế đạo Thượng Hải đại loạn, yêu giới cũng loạn, các lộ đại yêu đều lần lượt hiện thân, còn có kẻ ngoại lai đến muốn giành địa bàn, thế cục cũng không tốt hơn bề nổi bao nhiêu. Nhưng yêu giới từ xưa đến nay vẫnc ó quy định, không thể nhúng tay quá nhiều vào việc của nhân gian, nhất là nhóm đại yêu pháp lực cường hãn kia. Vậy nên hiện tại khắp nơi đều còn tính là khắc chế, chưa bạo phát đại xung đột gì.
Thế nhưng, nếu như lúc này cậu hành động thiếu suy nghĩ, như vậy nhất định sẽ kéo theo đối phương xuất thủ, từ đó bại lộ thân phận Bắt yêu sư của cậu, trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.
Không thể động, cậu tuyệt đối không thể để yti đại loạn, chí ít không thể là ngày hôm nay! Thời cơ không đúng!
Tiểu Kiều nuốt xuống một ngụm cà phên, mạnh mẽ đem khí tức hỗn loạn trong người đè xuống, dịch cà phê nóng hổi chảy xuống yết hầu của Tiểu Kiều, hóa thành hơi ấm lan khắp thân thể nhưng lại không có chút tác dụng giảm bớt sự lạnh lẽo trong lòng cậu.
Cậu phải đưa ra một quyết định tốt nhất đê rổn định cục diện, để không cô phụ sự hy sinh của tất cả mọi người trước đó. Cậu không thể phạm bất kỳ một tia sai lầm nào, không thể xử trí theo cảm tính, không thể sai, không thể sai, tuyệt đối không thể sai…
“Thiếu gia.” Thanh âm của Sùng Minh có chtú khàn khàn, anh đặt tay lên lưng Tiểu Kiều để người nọ dựa vào mình một chút, “Cậu nghỉ ngơi một chút đi, chỉ một chút thôi.”
Tiểu Kiều không có giãy dụa, để mình dựa vào người nọ một chút, thần trí vẫn chìm trong suy nghĩ, ánh mắt không hề có tiêu cự. Ngay khi một tia ráng chiều cuối cùng tiêu tán khỏi mắt cậu, tà dương rốt cục cũng triệt để biến mất bên ngoài cửa sổ thủy tinh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thâm trầm bao phủ đại địa, là ai đang dùng đôi mắt màu đen tìm kiếm quang minh?
Là ngươi?
Hay là hắn?
Bên kia, Lục Tri Phi thấy Thương Tứ vẫn chưa trở lại, cũng không gọi điện thoại được, vì vậy liền mang theo Thái Bạch Thái Hắc tự mang rada dò sóng chủ nhân đi tìm người.
Thái Bạch Thái Hắc rốt cuộc cũng không phải dẫn đường chuyên nghiệp, rất nhiều lần đều đi nhầm đường, cuối cùng bọn họ cũng tìm được Thương Tứ trên bến tàu. Khi ấy đã qua chín giờ tối, người qua lại trên bến tàu cũng không còn bao nhiêu, thế nhưng đèn đuốc vẫn cứ sáng rực.
Lục Tri Phi nhìn thất đằng xa có thấp thoáng hơn mười bóng người ẩn hiện dưới ánh đèn, liền vội vàng dùng thân hình của mình che chở cho Thái Bạch Thái Hắc vừa nhìn thấy mấy chiếc thuyền lớn đang định kinh hô hưng phấn.
Thương Tứ cảm ứng được bọn họ, rảo bước đi tới bên cạnh Lục Tri Phi, cởi áo khoác phủ lên người cậu, “Bên ngoài lạnh như vậy, sao không về khách sạn đợi?”
Lục Tri Phi nắm cổ áo khoác không nói gì, hai mắt lại nhìn chằm chằm về phía bên tàu, “Ai đang ở đó?”
“Đều là những kẻ râu ria.” Thương Tứ nói, đặt tay lên lưng Lục Tri Phi, “Chúng ta trở về đi, ta đói rồi.”
Thế nhưng Lục Tri Phi cũng không phải dễ gạt như vậy, “Anh không phải nói đi tìm Tiểu Kiều sao? Nếu như cậu ấy không ở đây thì anh đến đây làm gì?”
Thương Tứ sờ mũi một cái, “Đúng là không gạt em được mà.”
Lục Tri Phi trừng mắt nhìn hắn, xoay người đi sâu vào bến tàu, Thương Tứ vội vàng đuổi kịp, có chút hình ảnh hắn thực sự không muốn để Lục Tri Phi thấy. Thế nhưng càng là như vậy Lục Tri Phi lại đi càng nhanh, trong lòng cậu có một loại dự cảm phi thường không tốt.
Mà ngay khi Thương Tứ bắt lấy tay cậu, loại dự cảm xấu kia đã biến thành hiện thực.
Cậu mơ hồ nghe được một sỹ quan người Nhật nói với Tiểu Kiều: “Kiều quân, ban ngày không phải ngài nói sớm muộn gì cũng vứt ông ta xuống sông sao? Hiện tại cơ hội đang ở trước mắt, chúng ta nguyện ý vì bằng hữu của Đế quốc đại Nhật Bản quét dọn tất cả đau buồn lo lắng, vậy nên hiện tại Trịnh Hòa là của ngài, ông ta bị xử trí thế nào toàn bằng một câu nói của ngài.”
Tiểu Kiều bị vây trong vòng người, Sùng Minh đang vững vàng thủ bên cạnh cậu, hai bóng người dưới ánh đèn đêm gần như hòa làm một thể, bất quá cho dù như vậy cũng tỏ ra có chút đơn bạc.
Tiểu Kiều nhã nhặn đẩy nhẹ kính mắt, quay đầu như cười như không nhìn Dã Điền, “Ngài là đang thăm dò tôi?”
“Nào có.” Dã Điền mỉm cười lui về phía sau một bước, làm ra tư thế mời, tuy rằng ngoài miệng không ép buộc nhưng lại dùng hành động biẻu thị Tiểu Kiều nhất định phải đưa ra lựa chọn.
Trong lòng Dã Điền rất kiên định, không có bất kỳ ai có thể chạy khỏi sự chế tài của Đế quốc, chỉ là sớm muộn.
Bàn tay xỏ trong túi của Tiểu Kiều đã nắm chặt thành quyền, móng tay ghim vào dao thịt, đau đớn khiến cậu có thể giữ được bình tĩnh. Cậu hơi nâng cằm, cặp mắt kính viền vàng xẹt qua một luồn sáng lạnh, phảng phất đã khôi phục vộ dạng cao ngạo quái đản bình thường, “Ngài Dã Điền, tôi biết ngài vẫn đang hoài nghi tôi, giống như tôi cũng sẽ không quên chuyện đêm nay vậy. Chờ đến ngày mai khi gặp được ngài John, tôi cho rằng ngài ấy sẽ phi thường tình nguyện nghe tôi kể về những trải nghiệm tối nay. Mà ngay cả tướng quân Sơn Bổn khẳng định cũng rất hứng thú nghe tôi kể về đạo đãi khách của ngài.”
Nhã nhặn khéo léo, kỳ thực là uy hiếp dọa người, tác phong của Tiểu Kiều vẫn trước sau như một. Dã Điền từ sớm đã quen với một Tiểu Kiều như vậy, giờ khắc này cũng không thèm để ý đến sự mạo phạm của đối phương.
Thế nhưng một giây kế tiếp, hành động cơ hồ không chút do dự đem lồng sắt bên cạnh đá thẳng xuống sông Hoàng Phố của Tiểu Kiều lại khiến gã thoáng hơi sửng sốt.
Trịnh Hòa chỉ còn lại một hơi thở, hoàn toàn không có cơ hội cứu về bị giam trong lồng sắt nhồi đầy đá, nặng nề rơi xuống làn nước sông lạnh như băng, bọt nước văng lên bờ phảng phất là tiếng vọng phẫn nộ và không cam lòng của những oan hồn dưới đáy sông.
Dã Điền thu hồi ánh mắt nhìn về phía Tiểu Kiều, chỉ thấy người nọ thong dong cầm khăn tay ra xoa xoa mắt kính, sau đó chậm rãi nói: “Còn nữa, ngài Dã Điền, người của tôi phải xử lý thế nào là do tôi định đoạt, không gần ngài tới chỉ dạy.”
Nói xong, Tiểu Kiều mang theo Sùng Minh xoay người rời đi, thân ảnh của hai người không hề bị bóng đen bao phủ, đi càng lúc càng xa.
Dã Điền nhìn theo bóng lưng bọn họ, mắt hơi nheo lại. Lẽ nào gã thực sự nghĩ sai rồi? Tiểu Kiều thực sự không có quan hệ gì với hành động của Trịnh Hòa? Thế nhưng cái tên cuối cùng Trịnh Hòa nói ra kia… gã có thể nên tăng mạnh điều tra thêm một chút.
Dã Điền chìm trong suy tư, rất nhanh cũng mang người tản đi.
Lục Tri Phi đứng trong bóng tối cách đó không xa, kinh ngạc há miệng, khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh dầu. Cậu theo bản năng che kín mắt của Thái Bạch Thái Hắc, hình ảnh như vậy thực sự không nên để bọn nhỏ thấy.
Thái Bạch Thái Hắc còn tưởng Lục Tri Phi đang chơi trò chơi với bọn họ, cười ha hả giãy dụa cặp mông đẩy đà.
Thương Tứ thầm thở dài một hơi, vươn tay qua kéo Lục Tri Phi vào lòng, “Không sao, có Sùng Minh cùng y mà.”
Lục Tri Phi cảm thụ được nhiệt độ thân thể của Thương Tứ, thân thể dần dần ấm lại. Thế nhưng thực sự không có chuyện gì sao? Cậu không thể quên biểu tình vừa rồi của Tiểu Kiều lúc xoay người mà cậu vô tình thấy được.
Tại góc độ này, khi Tiểu Kiều xoay người lại thì vừa vặn đối diện với Lục Tri Phi.
Gương mặt nọ cũng không biết là đang khóc hay đang cười, trong bóng tối không thấy được rõ lắm. Sùng Minh muốn đến dìu nhưng lại bị đẩy ra.
“Tự tôi đi được.” Tiểu Kiều rất cố chấp, cố chấp phải đem lưng trạm thẳng tựa như một thanh cọc tiêu, bởi vì nếu không cương quyết dựng thẳng, rất có thể cậu sẽ ngã xuống.
“Phía trước nhất định có người giám thị, tôi có thể tự đi.” Thiếu niên lặp lại thêm lân nữa, “Tôi có thể tiếp tục đi.”
“Tôi có thể.” Cậu nói, nước mắt rơi xuống giống như bọt nước vỗ vào bờ.
Trịnh Hòa đã từng mỉm cười nói với cậu —— Nếu có một ngày chú chết rồi, con cứ đem chú thả xuống sông Hoàng Phố đi, để chú đi làm bạn với vợ chồng Nguyệt Sơn. Như vậy chú cũng có thể cùng hai người bọn họ dõi theo con.
Thế nhưng chú Trịnh, tập thơ Tagore chú hứa sẽ tặng con còn chưa thấy đâu cả.
Tiểu Kiều rốt cục không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua.
Màn đêm che đậy ranh giới ở phương xa, sóng trào mãnh liệt trên mặt sông, một ngọn đèn sông cô đơn chòng chành lay động, ngọn lửa lớn chừng hạt đậu đong đưa trong gió nhưng lại kéo dài khôn thôi.
Xuyên qua thời không trở lại con thuyền nhỏ đã từng ngồi cùng cố nhân, vươn tay vói vào nước sông lạnh lẽo, nỗ lực từ đó thu được một tia ấm áp.