Bất quá, đối với Lâm Thiên Phong mà nói, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Lâm Bình An và Lâm Bình Dao liên tiếp tử vong khiến cậu liền biến thành đứa trẻ đáng thương trong mắt người khác, hơn nữa còn phải xốc lên tinh thần xử lý lễ tang cho bọn họ.
Mà vấn đề tiếp theo cũng cần cân nhắc, Lâm Thiên Phong là trẻ vị thành niên, hai đứa em trai của cậu càng là trẻ sơ sinh chưa đầy tuổi, sau này do ai chăm nom? Phương pháp của cảnh sát chính là, trước hết tìm xem thân thích nhà họ Lâm có ai muốn thu dưỡng bọn họ hay không, nhưng vấn đề then chốt ở chỗ —— Lâm Thiên Phong và một trong hai đứa bé có thể thấy quỷ, căn bản không thể nuôi trong gia đình bình thường.
Vì vậy Thương Tứ lại phải gọi Vương Kiến Quốc ra lăn lộn một phen, đem cả ba người đưa về dưới danh nghĩa của mình. Không ngờ Vương Kiến Quốc còn nhân cơ hội này khóc lóc om sòm xin Thương Tứ đáp ứng đề nghị lần trước của mình, Thương Tứ bất đắc dĩ, đành phải gật đầu đáp ứng.
Nhưng đó đều là chuyện sau này, khi Ngô Khương Khương đặt hai phần giám định ADN xuống trước mặt Thương Tứ, hắn liền không khỏi nhức đầu một phen, quay đầu nhìn Tiểu Kiều, “Ngươi bảo nàng làm?”
“Đúng vậy, ta muốn chứng thực xem câu chuyện của mình có bao nhiêu phần chính xác.”
“Vậy ngươi xem đi.” Thương Tứ trực tiếp đưa túi hồ sơ qua.
Tiểu Kiều cũng không khách khí, trực tiếp lấy ra xem xét, mỉm cười nói: “Kỳ thực Lâm Bình An nói cũng không sai, một muốn vào thành, một nghĩ ra thành, chỉ là bọn hắn đều không thấy rõ thứ đối phương chân chính mong muốn.”
Là tòa thành quan trọng hơn hai là người quan trọng hơn?
Ngô Khương Khương nhìn Tiểu Kiều, hỏi: “À, ngươi không phải còn bảo ta điều tra đoàn bác sỹ của Lâm Bình Dao sao? Bọn họ dường như còn từng quyên tặng t*ng trùng cho một tổ chức từ thiện nào đó. Các người nói xem, t*ng trùng của những người có trí thông minh cao chẳng lẽ còn có thể xem như tiền vàng sao?”
Thương Tứ trừng mắt nhìn nàng, “Câm miệng.”
“A.” Ngô Khương Khương một giây đo ván, thế nhưng mới im lặng một chút nàng lại không nhịn nổi nữa, lặng lẽ đem khóa kéo trên môi mở ra, hỏi: “Tứ gia, vậy Lâm Thiên Phong rốt cuộc là… từ đâu tới?”
“Ngươi muốn biết?” Thương Tứ nhướn mày.
“Vâng vâng vâng!” Ngô Khương Khương mãnh liệt gật đầu.
Thương Tứ cười, “Không nói cho ngươi.”
Trong lòng Ngô Khương Khương ngứa như mèo cào, nếu như Thương Tứ không biết thì thôi, đằng này hắn rõ ràng biết được chân tướng lại không chịu nói. Ngô Khương Khương lại nhìn trái nhìn phải, muốn tìm Lục Tri Phi đâm thọc, thế nhưng cố tình thanh niên lại không có mặt, việc này khiến Ngô Khương Khương không nhịn được âm thầm rên rỉ.
Thương Tứ thưởng thức biểu tình xoắn xuýt của nàng một hồi mới chậm rãi nói: “Hôm qua lúc ta ra ngoài đi dạo, nghe được một câu chuyện cũ. Câu chuyện này xảy ra tại cửa sau của bệnh viện vào khoảng mười mấy năm trước, có một đôi vợ chồng trẻ ôm theo đứa con vừa ra đời, muốn vứt bỏ đứa bé ở bệnh viện.”
Ngô Khương Khương nghe đến đó lỗ tai lập tức dựng lên, Tiểu Kiều cũng nghe được, ánh mắt quét về phía khúc quanh gần đó, nơi có tiếng bước chân đột nhiên dừng lại.
Thương Tứ tiếp tục kể, “Ông lão què gác cổng là một lão yêu quái, lão hỏi đôi vợ chồng kia vì sao muốn bỏ đứa trẻ này, hai vợ chồng thấy đã bị phát hiện đành phải thẳng thắng kể ra, bọn họ xốc tấm khăn bọc đứa trẻ ra, chỉ thấy đôi mắt của thằng bé là một màu xám trắng khác thường. Hóa ra một con mắt của đứa trẻ có vấn đề, không thể nhìn thấy, hai vợ chồng này tuổi tác không lớn, gia cảnh nghèo khổ, cảm thấy không nuôi được đứa trẻ, cũng không sợ sau này sinh không được con. Thế nhưng lão yêu quái lại cảm thấy đứa trẻ quá đáng thương, trong lúc còn chưa nghĩ ra biện pháp thì có một vị bác sỹ trẻ tuổi tuấn mỹ xuất hiện.”
Ngô Khương Khương thật sự coi đó là một câu chuyện thú vị bình thường, tuy rằng có thể đoán được hướng đi nhưng cũng không khỏi tò mò: “Sau đó thì sao? Bác sĩ sẽ chữa cho đứa trẻ chứ?”
“Đúng vậy, bác sỹ nọ ôm đứa trẻ đi, đổi cho thằng bé một đôi mắt khác.” Thương Tứ kể ra kết cục, sau đó đứng dậy chậm rãi đi về phía trước, lúc đi ngang qua khúc quanh cũng không quẹo vào, chỉ giơ tay lên vỗ vỗ vai thiếu niên đã đứng đó hồi lâu.
Ngô Khương Khương đi theo sau lưng Thương Tứ, cũng học theo, vỗ vỗ vai cậu.
Tiểu Kiều đi cuối cùng, dừng lại nhìn lướt qua viền mắt đỏ bừng của đối phương, nói: “Đi thôi.”
Thiếu niên cắn chặt răng, nắm tay dùng sức, cố không để nước mắt rơi xuống. Sau một hồi lâu liền hít sâu, bước nhanh theo sau ba người nọ. Tro cốt đã an bày xong, mọi chuyện đều là trần về trần thổ về thổ, đã không còn cái gì đáng giá truy cứu nữa.
Ra khỏi phòng, đương lúc giữa hè, trên chiếc xe có rèm che, tài xế luống tuổi bật một bài hát cũ, “Đi thôi, đi thôi, ai cũng phải học cách để mình trưởng thành hơn. Đi thôi, đi thôi, đời người không tránh khỏi đau đớn tột cùng. Đi thôi, đi thôi, vì con tim hãy đi tìm một mái nhà…[1]“
Đi thôi, đi thôi, thiếu niên đi nhanh về phía trước, không chút bàng hoàng.
Lại qua vài ngày, đám người Lâm Kính được thả ra, mang theo Lâm An Liêm và Lâm Xảo xám xịt trở về Hồng Kông. Thương Tứ lại vận dụng quan hệ làm chút động tác, khiến bọn họ trong vòng mười năm không thể trở về Đại Lục một bước.
Đại Hoàng sau khi nằm lại ở phòng khám vài ngày cũng được bác sỹ cho phép về nhà, được Hoa Mộc Thiếp đón trở lại cửa hàng tiện lợi. Hôm đó vừa lúc là thứ bảy.
Hoa Mộc Thiếp không cần đi học, lại có thể đón Đại Hoàng về nhà, cảm thấy phi thường vừa lòng, vì vậy cô bé liền chọn một bộ váy đẹp nhất, lại đi tìm Trầm Thương Sinh nhờ đối phương búi kiểu tóc thật xinh xắn. chỉ là Trầm Thương Sinh hai hôm nay lại vừa đổi một bộ thân thể, tứ chí cứng ngắc, cũng chỉ có thể búi ra được một cái bánh mỳ lớn.
Vậy nên, Hoa Mộc Thiếp liền đi tìm Ngô Nhai thúc thúc hỗ trơ, Ngô Nhai thúc thúc đang ở trong phòng bếp phía sau đóng gói cơm hộp, nghe vậy liền khó xử, hắn có thể múa đao ra hoa nhưng không thể búi tóc thành đóa hoa nha.
Hoa Mộc Thiếp gấp muốn chết, may là Tứ gia gia như thiên thần không gì không làm được của bé đã đúng lúc xuất hiện.
Thương Tứ một bên giúp cô bé búi một búi tóc đáng yêu, một bên hỏi: “Ngươi có thích Tứ gia gia hay không nè?”
“Thích thích thích!” Hoa Mộc Thiếp vội vàng biểu thị chân tình, sau đó còn ân cần dâng lên một cái kẹp tóc pha lê sáng lấp lánh, “Con muốn đeo cái này.”
Hoa Mộc Thiếp là một cô bé rất thực tế, so với cái gì nơ bướm hồng phấn, đóa hoa nho nhỏ, bé càng thích những loại trang sức lấp lánh như châu báu này hơn.
Búi tóc xong, lại cài lên kẹp tóc long lanh, Hoa Mộc Thiếp đã thỏa mãn muốn chết, vội vội vàng vàng đeo lên túi nhỏ, lôi kéo Tứ gia gia đi đón Đại Hoàng.
Đại Hoàng còn chưa thể đi được, thế nhưng tinh thần khôi phục rất tốt, lúc hai người một con chó trở về cửa tiệm, nơi này đã có rất nhiều người tụ tập, có Lục Tri Phi, Tiểu Kiều và Sùng Minh, còn có cả cảnh sát đậm người và Tiền Quả. Lộc Thập hai ngày trước đã lên đường về núi, vì vậy không có mặt.
“Quả Quả!” Hoa Mộc Thiếp nhiệt tình chào hỏi người bạn nhỏ của mình.
Tiền Quả vẫn mang khẩu trang như ngày thường, ngại ngùng mỉm cười nhìn Hoa Mộc Thiếp, Hoa Mộc Thiếp vui vẻ kéo tay cậu bé vào thăm Đại Hoàng, hai bạn nhỏ lặng lẽ trò chuyện với nhau, vô tư đáng yêu.
Thương Tứ lại nhìn cảnh sát Tiền mặc quần áo thường ngày, cười hỏi: “Cảnh sát Tiền hôm nay có thời gian rỗi?”
“Đúng vậy, khó có được ngày phép nên dẫn Quả Quả ra ngoài một chút.” Tâm tình của cảnh sát Tiền thoạt nhìn rất tốt, “Đúng rồi, chó của mọi người có phải đang tìm chủ nuôi không?”
“Anh định nhận nuôi Đại Hoàng?”
“Đúng vậy, trước đó không cho thằng bé nuôi là sợ có chuyện ngoài ý muốn. Bất quá Đại Hoàng rất thông minh, lúc tôi bận rộn còn có thể để nó trông chừng Quả Quả.” Cảnh sát Tiền nói.
Thương Tứ nở nụ cười, “Chuyện này tôi không làm chủ được, anh phải nhờ con trai anh đi nói với công chúa nhỏ nhà tôi.”
Cảnh sát đậm người sờ sờ đầu, cũng cười, “Đúng rồi, cứ để bọn nhỏ nói chuyện với nhau.”
Vì vậy, hai người lớn không tim không phổi bắt đầu trò chuyện giết thời gian, Tiểu Kiều ngồi trên ghế dài thong dong nâng một ly cà phê hòa tan uống ra cảm giác cà phê hạt nhập khẩu trong những hàng quán xa hoa, Sùng Minh mặc bộ tây trang cực kỳ chỉnh chu đứng bên cạnh che dù cho cậu.
Lục Tri Phi đối với hình ảnh này đã không còn gì bình luận.
Quay đầu nhìn vào cửa hàng, Chiết kiếm tiên sau quầy thu tiền vẫn cao lãnh như trước, dáng dấp của Trầm Thương Sinh so với ngày hôm qua giống như càng đẹp hơn một chút. Trầm Thương Sinh đã quan sát nhân loại lâu như vậy, tổng kết ra được một câu nói —— đây là một thế giới coi trọng bề ngoài.
Vì muốn càng thêm dung nhập xã hội loài người, cũng vì muốn gia tăng doanh thu của cửa hàng, anh ta gần đây vẫn khổ luyện tay nghề điêu khắc, mỗi ngày đều mài mò chỉnh hình rối gỗ.
Quả thực, theo độ đẹp trai tăng dần đều của hắn, doanh thu của cửa hàng cũng càng lúc càng tốt… thế nhưng vấn đều lớn nhất là, Trầm Thương Sinh phải không ngừng trả lời những vấn đề này của khách hàng:
“Ôi chao, nhân viên lần trước đâu rồi? Mấy hôm trước còn ở đây mà?”
“Anh dễ thương làm việc ở đây tuần trước đâu rồi? Bỏ việc rồi sao?”
…
Trầm Thương Sinh đành phải viện đủ lý do trả lời các cô gái, “Cậu ấy từ chức về nhà đi xem mắt rồi.”
“Cậu ấy về quê làm ruộng với người nhà.”
Kỳ thực không có anh đẹp trai nào từ chức cả, từ đầu tới cuối chỉ có Trầm Thương Sinh, bất quá bộ dạng của anh ta mỗi ngày đều không giống nhau mà thôi.
Lục Tri Phi tiến đến lấy mấy chai sữa chua cho Hoa Mộc Thiếp và Tiền Quả, nhịn không được đưa ra kiến nghị, “Cằm không nên nhọn hơn nữa nó cũng không phải đồ khui rượu.”
Trầm Thương Sinh: “…”
Lục Tri Phi: “Cắt cái mắt hai mí, hàm súc một chút.”
Trầm Thương Sinh: “Được rồi.”
Lục Tri Phi: “Mũi bảo trì độ cao này là được, dù sao cũng không phải thềm lục địa va đập, không thể làm ra một cái Himalaya.”
Trầm Thương Sinh: “…”
Trầm Thương Sinh rất hoài nghi, vì sao Hoa Mộc Thiếp luôn nói Lục Tri Phi là một đại ca ca ôn nhu?
Lục Tri Phi đưa kiến nghị cho Trầm Thương Sinh xong, lại quét mắt nhìn về phía Ngô Nhai. Ngô Nhai có chút dự cảm xấu, nhưng anh dù sao cũng không thể chỉnh dung nha.
Lục Tri Phi nói: “Tôi gần đây muốn thiết kế một bộ quần áo, muốn làm ra cảm giác tiên khí.”
“Tiên khí?” Ngô Nhai nhớ lại đạo bào trước đây mình từng mặc, chỉ là thứ này cũng không tính có tiên khí đi? Vì vậy hắn nói: “Không bằng tham khảo Thương Tứ?”
Lục Tri Phi bình tĩnh trả lời: “Anh ta gọi là có độc khí.”
Thương Tứ có độc khí lúc này đang giao lưu với Tiểu Kiều, “Một con mèo mun?”
“Đúng, cái đêm tôi đánh nhau với Lâm An Liêm và Lâm Xảo đã từng nhìn thấy nó, khi ở tổ trạch của Lâm gia cũng thấy nó.” Ngón tay của Tiểu Kiều nhẹ nhàng khuấy que gỗ trong ly cà phê: “Sau khi tôi phát hiện nó đã lặng lẽ ném một đạo phù chú, đó là truy tung phù đặc chế của môn phái tróc yêu sư nhà tôi, có thể chuẩn xác nắm bắt tung tích của đối tượng. Sau đó ta mới phát hiện, nó còn từng có mặt ở nơi Lâm Bình Dao nhảy lầu”
Nghe nói như vậy, Thương Tứ cũng chợt nhớ ra mình từng thấy qua một con mèo mun giống thế. Chỉ là hắn cũng hơi nhìn thoáng qua một chút, không thấy được trên yêu khí trên người con mèo kia, vậy nên không để trong lòng.
Nhưng nếu Tiểu Kiều đã đụng phải nó nhiều lần như thế, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Nhưng một con mèo mun bình thường, vì sao lại liên tiếp xuất hiện tại những địa điểm bọn họ có mặt?
“Là yêu quái?” Thương Tứ hỏi.
Tiểu Kiều lắc đầu, “Không giống, không có yêu khí.”
Thương Tứ lại suy nghĩ một chút, rốt cuộc là ai để mắt tới bọn họ chứ? Đại ma vương Thương Tứ nhiều lắm cũng chỉ bị người ta nguyền rủa chịu sét đánh mà thôi, còn có cừu gia gì sao? Có phải không?
Ai có gan lớn đến thế chứ.
À, không đúng, hình như thực sự có một kẻ phi thường bạo gan —— Liễu sinh.
Người đã chết, không đáng sợ.
Thương Tứ chớp mắt mấy cái, nói: “Không sao cả, chỉ cần bắt lại không phải đã có thể hỏi được rồi sao.”
Bổn Ma vương rất mạnh, bổn Ma vương không biết sợ nha.
——————
1/ Đây là bài hát ‘Cái giá của tình yêu’, bản gốc do Trương Ngải Gia hát, bà là một tài nữ hoạt động trên cả ba lĩnh vực, ca hát, diễn xuất và đạo diễn. Quê quán ở Đài Loan nhưng sự nghiệp có trọng tâm tại Hồng Kông.
Tuy rằng bản gốc cũng rất hay, nhưng có lẽ do bản phối quá cũ kỹ với lại Mèo chết mệt với giọng hát của anh già Hám Lập Văn, vậy nên mèo dâng hiến phiên bản của anh già, nếu bạn nào thích có thể tìm bản gốc trên yt để nghe.
https://www.youtube.com/watch?v=v6_d5a2C2RY