Kỳ thực, Lục Tri Phi cũng còn chưa hoàn toàn thoát khỏi câu chuyện vừa rồi, Thương Tứ thấy cậu vẫn cứ thất thần liền lôi kéo cùng nhau ngồi xuống bậc thang, ngắm nhìn ngôi sao và ánh trăng trên trời.
Một hồi lâu, Lục Tri Phi hỏi: “Sau đó anh có gặp lại Lâm Ấu Thư không?”
“Có gặp. Y về sau cắt đứt tất cả liên hệ với Lâm gia, ẩn cư sâu trong rừng núi. Ta nếu có thời gian sẽ mang theo ít rượu đến tìm y, cùng y đánh một ván cờ.” Thương Tứ nói, nhớ tới người bằng hữu sống trọn quãng đời còn lại trong yên lặng đạm bạc, trong thoáng chốc giống như còn có thể kể ra những nước cờ bọn họ từng cùng nhau hạ xuống.
Trong khe núi sâu kia, Lâm Ấu Thư còn trồng xuống một gốc quất, mỗi mùa thu hoạch hàng năm quả quất đều chất đầy mấy cái giỏ mây. Nếu như Thương Tứ đuổi đến kịp lúc còn có thể ăn được vài quả.
“Quất có ngọt không?” Lục Tri Phi hỏi.
“Ngọt vô cùng, có lẽ là do nước suối chăng?” Thương Tứ có chút hoài niệm, quay đầu nhìn Lục Tri Phi, lại chống chằm nói: “Bất quá không ngọt bằng em.”
Lục Tri Phi không bình luận gì, mà lúc này, Lâm Thiên Phong bỗng nhiên thở hồng hộc chạy ra khỏi phòng, Lục Tri Phi còn đang nghi hoặc người này vì sao lại nhanh chóng nghĩ thôgn suốt như vậy, chợt nghe Lâm Thiên Phong nói: “Phía Hồng Kông gọi điện tới!”
“Bọn họ nói như thế nào?” Thương Tứ nghiêm mặt.
Lâm Thiên Phong sắp xếp lại ý nghĩ một chút, nói: “Xin chúng ta thả người, nếu như có thể còn hy vọng gặp nhau một lần.”
“Là hẹn ngươi hay hẹn bọn ta?” Thương Tứ hỏi.
Lâm Thiên Phong giật mình, nói: “Người nọ dùng từ ‘Các vị’.”
Thương Tứ hiểu rõ, “Xem ra bọn họ đối với những việc xảy ra tại Bắc Kinh cũng rất rõ ràng, ngày hôm qua sau khi Lâm Bình An bị bắt, bọn họ hẳn cũng đã phái người từ Hồng Kông đến.”
Nghĩ như vậy, Thương Tứ lại hỏi Lâm Thiên Phong, “Ngươi có ý kiến gì sao?”
Lâm Thiên Phong từ đầu đã nói muốn nhận lấy trọng trách, Thương Tứ đến giờ cũng không có ý đoạt lấy quyền quyết định. Lúc này, để Lâm Thiên Phong đi về phía trước có lẽ cũng không quá tệ.
Lâm Thiên Phong nhíu mày suy nghĩ một hồi, nhớ tới những lời Tiểu Kiều từng dạy, trầm giọng nói: “Tứ gia, phiền ngài đi theo tôi gặp mặt đối phương một lần, được không?”
“Đương nhiên là được.” Thương Tứ câu dẫn ra khóe miệng, lập tức nhìn thoáng về phía từ đường, “Trước hết phải giải quyết hai kẻ này đã, sau đó chúng ta lập tức trở về Bắc Kinh. “
Giải quyết theo lời Thương Tứ đương nhiên không phải giết người diệt khẩu, từ đường Lâm gia có cấm chế đặc thù, phối hợp với cấm chế này, Lâm Thiên Phong có thể dùng La Sát kính tạm thời phong ấn tu vi quỷ đạo của bọn họ, miễn cho hai người lại đi ra ngoài nhấc lên sóng gió.
Lúc Lâm Thiên Phong ra tay chuẩn bị phong ấn, Tiểu Kiều vừa vặn cũng rời khỏi trại giam, Ngô Khương Khương tới đón cậu, hỏi: “Lâm Bình An có nói gì không? “
“Hắn nói gì không quan trọng, quan trọng là.. một người như vậy tuyệt đối không cam lòng bị giam ở nơi này.” Tiểu Kiều liếc nhìn bức tường xám xịt phía sau, khóe miệng lộ ra ý cười trào phúng, sau đó sải chân ngồi lên yên xe, vừa đội nón bảo hiểm vừa hỏi: “Đã đi bệnh viện làm giám định tôi bảo chưa?”
“Làm rồi, bất quá còn phải chờ thêm lát nữa mới có kết quả.”
“Không thành vấn đề, chúng ta cứ chậm rãi chờ.” Tiểu Kiều nói.
Xe máy gào thét rời đi, trại tạm giam rất nhanh lại nghênh đón một vị khách mới.
Vị khách nọ ngồi xuống trước mặt Lâm Bình An, nghiêm túc nói: “Anh yên tâm, chúng tôi rất nhanh sẽ đưa anh ra ngoài.”
Lâm Bình An lại cười nhạt, “Xem ra các người còn không rõ ràng lắm mình đang phải đối mặt với ai.”
Người kia nhíu mày, “Chúng tôi đang thám thính, nếu như anh biết thông tin gì tốt nhất nên nói ra, gạt chúng tôi anh cũng không có chỗ tốt gì.”
“Người đó gọi Thương Tứ.” Lâm Bình An cũng không muốn tiếp tục vòng vo với những người này, “Anh ra ngoài có thể tùy tiện tìm một yêu quái nào có chút lợi hại hỏi thăm Thương Tứ là nhân vật ra sao. Chỉ cần hắn không muốn, ta tuyệt đối không thể rời khỏi nơi này. Còn nữa, Thương Tứ cùng Lâm gia có tình cố tri, hiện tại La Sát kính ở trong tay Lâm Thiên Phong, thằng nhóc đó mới là người thừa kế chính thống của Lâm gia. Vậy nên Thương Tứ nhất định sẽ đứng về phía thằng nhóc đó, không có khả năng phản bội.”
Về Thương Tứ, Lâm Bình An cũng là sau này về nhà lật lại tư liệu của ông già mới nhớ tới. Biết mình phải đối kháng với một tồn tại như vậy, nói thật lòng, Lâm Bình An từ ban đầu vừa sợ hãi vừa vô lực.
“Hắn thật có lợi hại đến thế?”
“Siêu việt tất cả tưởng tượng của các người.” Lâm Bình An trầm giọng: “Ta kiến nghị các người đừng vội cứu ta ra, nhân cơ hội hiện tại còn có thể, trước hết đoạt hai đứa bé lại.”
“Cơ hội? Nói nghe một chút.”
“Thương Tứ đối với chuyện này tựa hồ cũng không để bụng, từ đầu tới đuôi ngài ấy cũng chỉ đi dạo một vòng trong đồn cảnh sát, những chuyện khác đều để tiểu bối đứng ra. Nếu như chỉ đối phó đám tiểu bối kia, chúng ta còn có thể giành phần thắng, nhưng các người phải cảnh giác Thương Tứ, cho dù tất cả chúng ta cộng lại đều không nhất định có thể đánh thắng người này.”
Đối phương trầm mặc hồi lâu, gật đầu, “Ý kiến của anh tôi sẽ ghi nhận, đợi khi chúng tôi có thể gặp mặt Lâm Thiên Phong và Thương Tứ sẽ thăm dò dự định của đối phương.”
Địa điểm gặp mặt ấn định tại một con đường vắng cách thư trai không xa, thời gian là mười hai giờ đêm. Đối với những người Lâm gia tu tập quỷ đạo mà nói, đây là một thời khắc phi thường đặc biệt.
Thương Tứ triệu hồi cái ghế quen thuộc của mình, cầm ấm trà tử sa đĩnh đạc ngồi xuống. Lâm Thiên Phong đứng ngay bên cạnh, phất tay thắp sáng hàng loạt lửa ma trơi thế chỗ đèn đường, chỉ chốc lát sau, không gian đã trở nên quỷ khí âm trầm.
Quỷ đạo hội ngộ, đương nhiên phải có quỷ.
Đây là Tiểu Kiều dạy, muốn đàm phán với người khác nhất định phải phô trương đủ lớn. Quả nhiên, khi thân ảnh của đối phương xuất hiện trong màn sương mỏng như tầng sa kia, bước chân rõ ràng có chút chần chừ.
Từ góc độ của bọn họ đến nhìn, bất luận là Thương Tứ đang ngồi hay Lâm Thiên Phong đứng bên cạnh đều thần thần bí bí, nhìn không rõ gốc rễ. Hai người kia cũng không lại tiến đến gần hơn, liếc nhìn nhau, một người lên tiếng.
Nhưng mà, Lâm Thiên Phong vừa thấy đối phương muốn mở miệng liền lớn tiếng cướp lời, “Có lời gì nói mau.”
Màn sương mỏng bị lời nói này nhẹ nhàng quấy động, thiếu niên dáng người cao ngất, giọng nói trầm nặng, cách một tầng sương nhìn lại rất có khí thế không giận tự uy.
“Chúng ta tới là muốn…” Đối phương bắt đầu, Lâm Thiên Phong lại lần nữa cắt đứt, “Trước khi nói không phải nên báo tên họ sao?”
Hai lần át lời, thế nhưng lý do đều vừa vặn khiến đám người kia phải nuốt ngược cơn giận, trong lòng không khỏi có chút nóng nảy. Thế nhưng nhìn thân ảnh mơ hồ đối diện rốt cuộc không có dấu hiệu phát tác, một người hơi tiến lên, “Tôi là Lâm Kính, anh trai của Lâm Xảo, vị này là Lâm Kỳ, chú út trong nhà. Chúng tôi tới đây là thành tâm mong hai vị có thể thả An Liêm và A Xảo về, nếu như hai vị đồng ý, chúng tôi có thể vì những việc trước đây mà nhận lỗi.”
Vì đề phòng Lâm Thiên Phong lại cắt lời lần nữa, người này một hơi đem mọi chuyện đều nói ra hết, nhưng như vậy cũng có nghĩa là tiết tấu của y hoàn toàn đã bị Lâm Thiên Phong dẫn dắt. Lâm Thiên Phong âm thầm siết chặt nắm tay, nói: “Chuyện này trong lòng mọi người đều hiểu rõ, hai người muốn đơn giản mang người rời đi, không có khả năng.”
“Vậy các người có điều kiện gì?”
“Giao Lâm Bình Dao ra.” Lâm Thiên Phong trầm giọng.
Đối phương trầm mặc một hồi, “Lâm Bình Dao là ba của cậu, vì sao lại tìm chúng ta đòi người?”
Lâm Thiên Phong lập tức phản kích, “Không cần tiếp tục lừa gạt ta, Lâm An Liêm đã khai hết mọi chuyện rồi”.
Điều thứ hai trong sổ tay chỉ đạo của Tiểu Kiều, thời thời khắc khắc phải nhớ rõ lừa gạt đối phương. Cái từ lừa gạt này có thể nói ra không dễ nghe lắm, nhưng có một châm ngôn phải giữ vững —— nghìn hở vạn hở da trâu không hở[1].
Quả nhiên, Lâm Kính và Lâm Kỳ liền sinh lòng khả nghi, Lâm An Liêm đã khai hết tất cả? Rốt cục đã khai ra những gì? Đối phương lại biết được nhiều ít? Chuyện này cần phải xác định rõ, nhưng hiện tại người còn trong tay đối phương, bọn họ quá mức bị động.
Nghĩ như vậy, Lâm Kính chợt nãy ra một kế, “Muốn chúng tôi chỉ ra vị trí của Lâm Bình Dao cũng có thể, nhưng để trao đổi, chúng tôi hy vọng hai người giao một trong hai đứa trẻ cho chúng tôi. Dù sao A Xảo cũng là mẹ của bọn trẻ, chúng tôi có quyền đưa chúng về Hồng Kông nuôi nấng. Hơn nữa nếu chỉ có một đứa bé, phương pháp song thai nuôi quỷ cũng không thể thực hiện, hai người có thể yên tâm.”
“Không được!” Lâm Thiên Phong nhanh chón quyết định, chỉ là vừa nói ra khỏi miệng cậu liền phát hiện mình có chút xung động, hình tượng vừa rồi cố sức đắp nặng ra cũng bởi vì một câu nói này mà yếu bớt vài phần.
Thương Tứ nhìn cậu một cái, ấm trà trong tay đặt lên tay vịn của ghế, giọng nói cuồng ngạo tùy hứng lập tức vang lên, “Đừng cùng lão tử nhiều lời vô ích, ta không phải đang thương lượng với các ngươi, hiểu không?”
Khí tràng của Đại ma vương không chút giữ lại ồ ạt phóng thích ra ngoài, Lâm Kính và Lâm Kỳ chỉ cảm thấy gió lạnh thổi ngang qua đầu gối, hận không thể quỳ xuống thần phục.
Lâm Kính cắn răng, nỗ lực chống lại cổ uy áp này, đang muốn nói gì chợt bị Lâm Kỳ kéo nhẹ một cái, đưa ra sau lưng, bản thân lại chủ động lên tiếng: “Tứ gia nói phải, chỉ là bọn tôi cũng chỉ biết Lâm Bình Dao đã tới Bắc Kinh, không biết cụ thể đối phương hiện đang ở nơi nào.”
“Vậy đi tìm.” Thương Tứ rũ mắt, lười nhác đánh giá móng tay của mình, có hơi dài, lúc về nhà phải nói Viên Viên giúp hắn cắt bớt.
“Chúng tôi nhất định cố gắng hết sức.” Lâm Kỳ đáp lời, con ngươi đảo một vòng, nói thêm: “Tứ gia, lần này chúng ta cũng coi như đã bị Lâm Bình Dao hãm hại, nếu biết sớm Tứ gia ở đây chúng tôi nhất định sẽ không hợp tác với y. Hai anh em Lâm Bình Dao và Lâm Bình An đấu đá với nhau, chúng tôi cũng không muốn tiếp tục bị liên lụy, đợi sau khi tìm được Lâm Bình Dao, chúng tôi nhất định sẽ dẫn An Liêm và A Xảo nhanh chóng trở về Hồng Kông.”
Thương Tứ giương mắt, tỉ mỉ quan sát Lâm Kỳ, giống như suy tính gì đó, hồi lâu sau mới “Ừ” một tiếng, chuyện này xem như đã quyết định xong.
Sau đó song phương từ biệt, một hồi đàm phán giữa đêm cũng coi như đạt thành giao ước.
Tiểu Kiều ở thư trai nghe Lâm Thiên Phong kể lại, rất nhanh đưa ra kết luận, “Bọn họ khẳng định muốn giải tán với Lâm Bình Dao rồi. “
“Đây cũng có thể chỉ là thủ thuật che mắt của bọn họ?” Lâm Thiên Phong nói.
Tiểu Kiều lắc đầu, “Sẽ không. Quan hệ của Lâm Bình Dao và Lâm gia ở Hồng Kông xét đến cùng chỉ là lợi dụng lẫn nhau, bọn họ muốn an phận lui về là giả, muốn đẩy Lâm Bình Dao ra hấp dẫn hỏa lực, sau đó âm thầm mưu tính mới là thật.”
Thương Tứ cũng đồng thuận với suy đoán của Tiểu Kiều, “Vừa rồi Ngô Khương Khương có nói, lão bác sỹ năm đó đã xác nhận, ca giải phẫu khi ấy là do chính tay Lâm Bình Dao thực hiện. Thù hận của hai người này tính ra cũng không cạn, nếu như những người kia dự định đưa Lâm Bình Dao ra hấp dẫn hỏa lực, như vậy tốt nhất ngay cả Lâm Bình An cũng trực tiếp được thả tới.”
“Đúng, để cho bọn họ —— chó cắn chó.” Tiểu Kiều mỉm cười, đẩy nhẹ kính mắt, “Lúc ở trại tạm giam, ta có để lại cho Lâm Bình An một phần phù chú, cũng đủ để hắn thần không biết quỷ không hay trốn khỏi nơi đó.”
Lâm Thiên Phong khẽ rùng mình, so với Tiểu Kiều cậu chỉ có thể tính như một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch. Bất quá suy nghĩ một chốc, cậu lại hỏi: “Nếu như phía Hồng Kông cũng đang nghĩ biện pháp giải phóng cho Lâm Bình An thì sao?”
Tiểu Kiều hỏi ngược lại: “Thế không phải rất tốt sao? Đợi Lâm Bình An ra ngoài rồi có khả năng rất lớn sẽ không tiếp tục liên lạc với phía Hồng Kông, cho dù vẫn hợp tác cũng sẽ có điều giấu diếm. Bởi vì cho dù lúc đầu hắn chưa đoán được quan hệ của Lâm Bình Dao và phía Hồng Kông thì hiện tại cũng đã được ta báo lại, hai bên sinh hiềm khích, sự hợp tác nhất định sẽ có tỳ vết. Mà phía Hồng Kông rất nhanh cũng sẽ phát hiện, Lâm Bình An đã thoát khỏi sự khống chế của bọn họ. Đến khi đó, nhóm người kia coi như đã chia thành ba thế lực, Lâm gia Hồng Kông tính một, Lâm Bình Dao tính một, Lâm Bình An lại là một, như vậy đánh nhau có phải sẽ rất náo nhiệt không?”
Lâm Thiên Phong ngoại trừ gật đầu thì căn bản không biết phản ứng thế nào, Tiểu Kiều là muốn trực tiếp cho bọn họ tiêu hao nội bộ dẫn đến diệt vong nha. Hơn nữa, Lâm Thiên Phong chợt nhớ đến một việc, “Nếu Lâm Bình An là trốn khỏi trại tạm giam, như vậy cảnh sát nhất định sẽ lùng bắt người, nếu như đến cuối cùng thực sự bị bắt trở về, như vậy chính là…”
“Tội thêm một bậc.” Tiểu Kiều nói tiếp.
Thương Tứ nhìn bộ dạng hưng phấn của thiếu niên, thực sự muốn dâng tặng một tràn vỗ tay, chỉ là vừa khẽ động đã bị Lục Tri Phi vững vàng đè lại, đôi mắt trong suốt sạch sẽ kia thẳng tắp nhìn vào hắn, “Anh có muốn cắt hay không?”
Thương Tứ ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Lục Tri Phi cầm kềm cắt móng tỉ mỉ tu bổ móng tay cho mình, cái xoáy trên đỉnh đầu kia cũng thật đáng yêu mà.
——-
1/ Nghìn hở vạn hở da trâu không hở: Da trâu có nghĩa là ba hoa bịa đặt, câu này sẽ được hiểu thành ‘Trăm nghìn chuyện đều có thể sơ hở để bị người ta phát hiện, nhưng lời ba hoa thì không thể bị phát hiện’, đây là một bí kíp gạt người, biểu thị ‘Trong quá trình lừa gạt, những thứ râu ria điệu bộ đều có thể làm qua loa, chỉ có những lời phô trương bịa đặt là phải làm cho cặn kẽ không chút tỳ vết.