Lục Tri Phi còn phải đến trường, sau khi bản vẽ chuẩn bị cho cuộc thi được nộp lên, giảng viên còn gọi cậu đến trò chuyện vài lần, tiến hành đơn độc chỉ đạo, tỏ vẻ rất xem trọng thiết kế của cậu. Vì vậy chương trình học của Lục Tri Phi bỗng nhiên tăng thêm, thời gian có thể lưu lại thư trai cũng thiếu đi rất nhiều.
Về phần thư trai, Thương Tứ nắm được hành tung của tiểu hồ ly tự nhiên cũng nắm giữ hành tung của Trầm Thương Sinh. Trầm Thương Sinh không biết trúng cơn gió nào lại chạy đi làm thu ngân cho cửa hàng tiện lợi, qua cuộc sống chán nản bình thản, Thương Tứ tự nhiên cũng không chạy đến tìm xui xẻo, chỉ tiếp tục quan sát. Chuyện của Liễu sinh cũng là không có biện pháp, Tinh quân vẫn không quay về, Thương Tứ liền vui vẻ thanh nhàn.
Trong lúc rảnh rỗi, Thương Tứ lại bắt đầu nghiện xem phim truyền hình.
Hắn lên mạng dùng ba mươi nghìn mua notebook, nhất quán phong cách chỉ chọn đắt không chọn hợp. Sau khi notebook giá ba mươi nghìn được chuyển đến, hắn cũng chỉ biết dùng để xem phim truyền hình.
Trước hết Thương Tứ đem《Lục Tiểu Phụng truyền kỳ》bổ sung đầy đủ sau đó là bình định các loại phim võ hiệp, phim kháng chiến, cuối cùng lại là trầm mê trong《 Tây du 》 vô pháp tự kềm chế. Lục Tri Phi tin tưởng, trong lòng mỗi bé trai đều có một giấc mộng Tây du, tuy rằng cái vị trước mặt cậu có số tuổi là lũy thừa không biết bao nhiêu lần của đám bé trai bình thường.
Đối với Thương Tứ mà nói, lạc thú lớn nhất khi xem《 Tây du 》chính là cảm nhận thế giới kỳ lạ của yêu quái trong mắt nhân loại. Cái này cũng giống như mọi người nghe người nước ngoài nói tiếng Trung, luôn có một loại cảm giác vô cùng thú vị. Mà loại phim Thương Tứ không thích nhất chính là phim lịch sử, bởi vì những nhân vật lịch sử kia có hơn phân nửa hắn đầu đã tận mắt nhìn thấy hoặc là trải qua cùng câu chuyện.
Nếu mọi người ở dưới lầu nghe được Thương Tứ ngồi trên lầu mắng đồ ngốc, đây nhất định là do hắn đang xem phim lịch sử.
Chỉ là thiếu niên nghiện internet Thương Tứ cũng có phiền não của mình, tỷ như những lúc chơi game mọi người đều nói hắn là heo đội hữu. Sau khi Ngô Khương Khương nỗ lực không ngừng, cuối cùng cũng có thể đem toàn bộ người của thư trai kéo vào cái hố lớn, nàng, Tiểu Kiều, Trầm Tàng, Sùng Minh, còn có Thương Tứ cùng nhau lập bang pk.
Trình độ của Ngô Khương Khương chỉ bình thường, Trầm Tàng mới học chơi cũng coi như vừa đạt chuẩn, Tiểu Kiều lại là vú em bạo lực, chơi rất lưu loát, Sùng Minh mặc dù hiện tại vẫn là một con chó, thế nhưng móng vuốt của hắn còn linh hoạt hơn tay người.
Thương Tứ có độc.
Lúc hắn chơi game chỉ thích làm hai chuyện, một là núp lùm một là kích sát[1]. Hắn nếu không phải núp trong bụi cỏ thì chính là nhảy từ trong bụi cỏ ra đoạt quái, đoạt bùa, đoạt mạng.
Việc mà Đại ma vương yêu tha thiết làm chính là quật phần mộ tổ tiên nhà người ta, cướp trứng chim nhà người ta, mấy thứ đánh đánh giết giết đều là trò vặt, từ tám trăm năm trước hắn cũng đã không làm nữa.
Vì vậy, hắn càng thích ngồi chờ trong bụi cỏ, vừa mở giao diện xem《 Hoàn Châu cách cách 》, vừa ngồi đó hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa.
Nếu như không phải Thương Tứ di chuyển đủ phong tao, sẽ không tùy tiện tặng mạng cho kẻ địch, Tiểu Kiều nhất định đã dùng pháp trượng đánh chết hắn.
Lại một hồi pk kết thúc, Lục Tri Phi cũng vừa vặn trở về.
Tuy rằng cậu đã nhìn thấy Sùng Minh chơi game rất nhiều lần, thế nhưng mỗi khi gặp được vẫn không nhịn được dừng chân một chốc. Cậu nhớ đến câu danh ngôn từng nổi đình nổi đám trên mạng —— ngươi vĩnh viễn cũng không biết phía bên kia màn hình máy tính là người hay là chó.
Nhưng Sùng Minh là một Tank[2] tốt, tuy rằng hắn bình thường vẫn vì quá để ý sự sống chết của thiếu gia nhà mình dẫn đén nhiều lần đoàn diệt.
Không, không đúng, bọn họ sẽ không đoàn diệt, bởi vì trong bụi cỏ còn cất giấu một đầu đạn khí độc.
Lục Tri Phi không muốn đánh giá gì với những ân oán gút mắt của đám người này, chỉ lẳng lặng không tiếng động đi tới sau lưng Thương Tứ nhìn thoáng qua, hỏi: “Áo mới sao? Bao nhiêu tiền?”
“Nào có, em nhìn lầm rồi.” Thương Tứ vội vàng đóng giao diện nhân vật lại.
Lục Tri Phi: “Anh không biết em có mật mã tài khoản của anh sao?”
“Được rồi, một trăm chín mươi chín.”
Thương Tứ là một người đàn ông thích ăn diện, việc này đã thể hiện rõ trong sở thích mua sắm của hắn.
Lục Tri Phi quyết định tìm Ngô Khương Khương hạ lệnh cấm, tuyệt đối không cho phép Thương Tứ đi chơi những trò chơi cần tiêu tiền nào khác, nhất là những trò có tạo hình nhân vật đẹp mắt. Còn có Tiểu Kiều cũng không thể cả ngày vùi trong thư trai chơi game.
Lúc này Tiểu Kiều đang dẫn theo Sùng Minh lăn lộn pk trên chiến trường, bất giác cảm thấy bản thân giống như bị ai đó theo dõi, trên lưng gợn lên một cơn ớn lạnh. Cậu tỉ mỉ lưu ý, chợt nghe Lục Tri Phi đang hỏi Thương Tứ: “Thủ tục đều làm xong chưa?”
“Đã xong, để y đi trường học kia cũng thuận tiện chiếu ứng lẫn nhau. Nếu như không theo kịp tiến độ còn có thể học bổ túc.”
Trường học? Học bổ túc?
Tiểu Kiều bất chợt có một loại dự cảm xấu, cực kỳ xấu, vì vậy cậu dự định giết xong ván này liền nhanh chóng bỏ trốn. Chỉ là Lục Tri Phi lại không cho cậu cơ hội chạy trốn, lập tức đi đến bên cạnh cậu, nói: “Cuối tuần chuẩn bị đi học, tài liệu tôi đều đã mua cho cậu rồi, mấy hôm nay ở nhà nên chuẩn bị bài trước một chút.”
Tiểu Kiều: “…”
Nghe giọng điệu này của Lục Tri Phi, rõ ràng đã hạ tối hậu thư.
Tiểu Kiều nhớ đến tác phong trước sau như một của Lục Tri Phi và những lần khuất nhục mình từng trải qua, sáng suốt quyết định lưu lại một bước. Huống hồ năm đó cậu vốn cũng chưa tốt nghiệp, hiện tại muốn tiếp tục sinh tồn trong cái xã hội này vẫn cần thiết kiếm cái văn bằng, vì vậy rất phối hợp hồi đáp: “Được rồi, Thanh Hoa hay Bắc Đại (Đ ạ i h ọ c B ắ c Kinh)? Nếu không Bắc Ngoại (Đ ạ i h ọ c dân l ậ p khu v ự c B ắ c Kinh) cũng được.”
Lục Tri Phi lạnh nhạt quét mắt nhìn qua một cái, “Trung học.”
Tiểu Kiều: “…”
Sau một lúc lâu, Tiểu Kiều ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: “Cậu có biết năm đó tôi theo học đại học Hồng Kong không?”
“Ngay cả trường quân đội Hoàng Phổ cũng không dùng được.” Lục Tri Phi không chút dao động.
“Ta không đi.” Tiểu Kiều rất tức giận, nếu như điều không phải cậu ra mặt, hai người bọn họ có thể nhanh chóng đến với nhau như vậy sao? Lấy oán trả ơn.
Lục Tri Phi quay đầu nhìn về phía Thương Tứ, Thương Tứ cười xấu xa, “Thứ hai ta đưa y đi.”
Vậy là chuyện này đã quyết định xong, cho dù Tiểu Kiều có phản đối thế nào đi nữa cũng không làm nên chuyện.
Tiểu Kiều quyết định mang theo Sùng Minh quay về Thượng Hải, nhân lúc đêm khuya vắng người, không ai chuẩn bị đã chuồn mất.
Cậu rất cẩn thận tránh hết những loại giao thông công cận cần chứng minh thân phận, bí mật dùng tiền mướn một chiếc xe chui. Cậu tốt xấu từng là đầu lĩnh đặc vụ, đối với chuyện này đã là quen thuộcđến không thể quen hơn được. Song đợi đến khi cậu nhìn thấy một đám cảnh sát xuất hiện trước mặt mình, trong lòng vẫn là không thể tin tưởng.
Trăm năm trôi qua, phương thức hành động của nhân loại đã tiến hành cuộc cải cách to lớn.
Lúc các chú cảnh sát nhìn thấy đối tượng là một thiếu niên mặt mũi tinh xảo, bên cạnh còn dẫn theo một con chó săn lớn uy phong lẫm lẫm thì cũng không khỏi thú vị. Vì vậy suốt quãng đường đưa Tiểu Kiều về thư trai đều có người vây quanh hỏi cậu vì sao muốn bỏ nhà ra đi, còn nói cậu nên thông cảm cho cha mẹ, ai không từng có một phút nổi loạn đâu?
Toàn bộ hành trình mặt Tiểu Kiều đều đen như nước cống, đợi khi xe cảnh sát dừng lại trước cửa thư trai, nhìn thấy Thương Tứ và Lục Tri Phi đang chờ sẵn cậu liền khẳng định —— tuyệt đối là Lục Tri Phi báo cảnh sát.
Thương Tứ nhiều lắm chỉ bắt cậu về đánh một trận, thế nhưng Lục Tri Phi sẽ báo án.
Đây là một nam nhân đáng sợ đến mức nào chứ.
Lục Tri Phi lạnh nhạt nhìn qua, “Vào đi thôi, cơm tối đã nấu xong rồi, có món bánh thịt cậu thích nhất.”
Tiểu Kiều cảm thấy nếu cậu dám nói ‘không’ vào giờ phút này, tuyệt đối sẽ bị Thương Tứ đang nhộn nhạo muốn thử bên cạnh đánh thành bánh thịt băm, sau đó bị Lục Tri Phi chiên ăn luôn. Vì vậy cậu khuất phục, tổ trưởng tổ chín từng khiến cho kẻ địch vừa nghe danh đã sợ mất mật cứ thế khuất phục.
Chú cảnh sát thấy cậu ngoan ngoãn chịu vào nhà liền rất vui mừng, “Sau này phải nhớ nghe lời người trong nhà.”
Tiểu Kiều trầm mặc không nói, sau khi ăn cơm xong lại bị Lục Tri Phi dẫn vào trong phòng của Thương Tứ, bắt đầu chuẩn bị chương trình học. Cậu cảm thấy nhân sinh gian nan không gì hơn lúc này.
Sinh vật, hóa học, vật lý, lịch sử, chính trị, tiếng Anh, ngữ văn, số học, địa lý… Tốt.
Vẫn là trở về làm gián điệp là hay hơn.
Chỉ là chuyện đến trường cũng sẽ không vì ý nghĩ của Tiểu Kiều mà thay đổi. Đến thứ hai, Thương Tứ lái một chiếc moto phân khối lớn mới mua đưa Lục Tri Phi đi học, Ngô Khương Khương cũng chở Tiểu Kiều đến trường.
Hai chiếc Harley phân khối lớn xen vào giữa dòng xe cộ kẹt cứng trên đường giờ cao điểm, gió mạnh vù vù thổi, Tiểu Kiều nhìn bộ tóc dài màu đỏ không ngừng đón gió phần phật của Ngô Khương Khương, cảm thấy cơn gió này đặc biệt cào mặt.
Vì đề phòng Tiểu Kiều chạy trốn lần nữa, Thương Tứ một đường đồng hành đến tận cửa trường trung học, dùng tay kéo kính râm xuống một chút, nhếch miệng cười với Tiểu Kiều: “Thiếu niên, nên biết thỏa mãn đi. Ngươi biết đồng phục học sinh của những trường khác xấu đến thế nào không? Ngươi nên cảm ơn ta đã chọn trường có đồng phục đẹp nhất cho ngươi.”
Ngô Khương Khương cũng nói lời cổ vũ, “Thật đó, bộ đồ tây này quả là rất đẹp mắt! Cậu chỉ cần giữ vững bề ngoài đẹp trai lạnh lùng là được rồi, điểm số chỉ là phù vân! Tôi đến bây giờ còn chưa tốt nghiệp trung học đâu!”
“Câm miệng, ngươi được gọi là thất học!” Thương Tứ liếc mắt trừng Ngô Khương Khương, chỉ hận không thể một cước đá bay xe của đối phương. Sau đó hắn kiêu ngạo đỡ kính râm, hắn giọng, “Ta đã hỏi qua rồi, tháng sau có một cuộc thi kiểm tra chất lượng, nếu như ngươi thi không được trên chín điểm, ta liền đem Sùng Minh đi nấu lẩu.”
Tiểu Kiều: “…”
“Được rồi.” Thương Tứ giống như chợt nhớ ra, “Ủy viên học tập lớp các ngươi chính là người lần trước đưa vé vào cửa hý viện trong quán cà phê, có cái gì không biết cứ hỏi. Nếu là có người khi dễ ngươi, nghìn vạn lần đừng chỉnh người ta đến chết, đối đãi bạn học phải phúc hậu, biết chưa?”
“Đã biết.”
Lục Tri Phi: “Vốn không có ai muốn khi dễ cậu ấy, anh đứng trước cửa trường học đường hoàng nói ra mấy lời như vậy, muốn không có người gây chuyện cũng khó khăn.”
Thương Tứ quét qua ánh mắt hoặc khinh bỉ hoặc kinh ngạc hoặc hâm mộ của đám học sinh xung quanh, “Một đám nhóc lông chưa mọc đủ, cùng lắm thì lên hội đồng nhà trường, ta sợ ai? Dù sao kẻ bị khi dễ cũng không phải ta.”
Tiểu Kiều đã không muốn nói thêm gì nữa, liếc mắt xoay người vào trường.
So với ờ cùng Thương Tứ hô hấp khí độc của hắn, còn không bằng tự dìm chết mình trong đại dương kiến thức.
Sau đó Ngô Khương Khương đi ra ngoài chơi, Thương Tứ tiển Lục Tri Phi đến trường. Bởi vì thời gian còn sớm, Lục Tri Phi đến hơn chín giờ mới có lớp, vì vậy Thương Tứ liền đi theo cậu đến thư viện.
Lục Tri Phi xem sách, Thương Tứ xem Lục Tri Phi.
Cũng chỉ có Lục Tri Phi mới có thể chịu được ánh mắt xoi mói mãnh liệt của Thương Tứ bình tĩnh đọc sách. Chỉ là thời gian qua lâu khó tránh khỏi có ảnh hưởng, vì vậy Lục Tri Phi liền đứng dậy tìm một quyển 《Truyện cổ Grimm 》 cho hắn.
Chỉ là Thương Tứ đọc không được năm phút đồng hồ đã bắt đầu trào phúng, “Hừ, vì muốn mang giày thủy tinh mà dùng dao gọt chân, cách nàng cho rằng vương tử là đồ ngốc sao?”
Lại qua nửa phút, Thương Tứ liếc mắt, “Thật là đồ ngốc.”
“An tĩnh.” Lục Tri Phi nhẹ chân đá hắn dưới bàn, Thương Tứ cuối cùng cũng ngậm miệng.
Chỉ là một lát sau hắn lại chống cằm nhìn Lục Tri Phi, nói: “Mấy ngày nữa đã đến sinh thần của Nam Anh, em nghĩ ta nên tặng cái gì mới tốt?”
Bàn tay đang viết của Lục Tri Phi dừng lại, “Tinh quân đến tột cùng đã đi đâu rồi?”
Thương Tứ suy nghĩ một chút, “Đại khái ở Côn Lôn sơn đi.”
—————
1/ Đoạn này mình nghĩ Ngô Khương Khương đã rủ mọi người chơi game kiểu Liên Minh hay Liên Quân gì đó
Thương Tứ chuyên đi rừng, Tiểu Kiều là phụ trợ, Sùng Minh là khiên thịt.
Tank là thuật ngữ chỉ những nhân vật (tướng) máu dày, chuyên dùng để đỡ đòn tranh thủ không gian cho đồng đội.