Lục Đình Phương thuận miệng nói tiếng xin chào nhưng đối phương lại không chịu thuận theo, ngửa đầu chớp chớp mắt to, “Chú chưa nói tên cho cháu biết đâu?”
Đợi đến khi nghe được Lục Đình Phương báo tên, tiểu shota lại liền tục ồn ào ‘chú Đình Phương’, thấy đối phương không để ý đến vẫn liên tục xoay quanh không rời.
Lục Đình Phương ngồi bé cũng ngồi, hai tay chống lên bàn đá, cằm đặt trên mu bàn tay, mắt mở to không chớp nhìn chằm chằm mái tóc của Lục Đình Phương.
“Ha ha Lục thúc thúc rất hợp với tiểu hài tử nha.” Bên kia Ngô Khương Khương vui tươi hớn hở chạy tới, vun vun mái tóc dài đỏ rực của mình đùa giỡn với Lục Chi Phóng, “Anh bạn nhỏ, tóc của chị cũng rất đẹp này!”
Lục Chi Phóng nhìn mái tóc đỏ rực kia, lộ ra biểu tình đau mắt, sau đó không tự chủ được xê dịch về bên cạnh Lục Đình Phương. “Em thích chú Đình Phương.”
Cậu bé vừa quay đầu đã thấy mái tóc mềm mại màu vàng kim kia nằm trong tàn tay, gió nhẹ nhàng thổi, sóng tóc chập chờn, có vài lọn nhỏ phất qua tay bé, mềm mại lại hơi ngứa một chút. Đôi mắt của Lục Chi Phóng nhất thời tràn ngập kinh ngạc, bởi vì bé thấy mái tóc mềm đến quá phận dưới ánh mắt mặt trời càng thêm óng ánh trong suốt, dương quang lấp lóe ở trên, thật xinh đẹp.
Bé không nhịn được vươn tay ra, bàn tay nhỏ bé mập mạp xuyên qua làn tóc của Lục Đình Phương, giống như đã chạm được vào một bảo tàng gì đó. Chỉ là vui quá hóa buồn, bé chưa ngồi vững đã ngã từ trên băng ghế xuống, cái mông đầy thịt nặng nề va xuống đất, đau đến muốn nở hoa.
Chỉ là Lục Chi Phóng lại không khóc, bởi vì bé đã là một nam tử hán.
Mà khi thấy Lục Đình Phương lo lắng vươn tay ra dìu mình, bao nhiêu đau đớn bé đều quên sạch, bởi vì khi Lục Đình Phương cúi người mái tóc dài màu vàng kim kia như một dòng thác tung xõa xuống, Lục Chi Phóng có thể nhìn xuyên qua những sợi tóc nọ ngắm bầu trời xanh lam bên trên.
A, màu vàng, bầu trời lại màu lam, tất cả quyện vào nhau tản ra ánh sáng nhạt.
Đó là một thế giới kỳ diệu bé chưa từng nhìn thấy.
Có thật là chưa thấy qua sao?
Bất quá, Lục Chi Phóng cũng không rảnh lo lắng vấn đề này, theo bản năng lại vươn tay chạm vào mái tóc của Lục Đình Phương, cái cảm giác quen thuộc này giống như đã từng chạm vào nghìn vạn lần rồi. Lục Đình Phương lại giống như không cảm nhận được quá nhiều, chỉ nhanh chóng bảo Lục Tri Phi đỡ cậu bé dậy.
Lục Chi Phóng nghe nói như thế lập tức tự mình đứng lên, phủ mông một cái, nói: “Con không sao, một chút cũng không đau!”
“Thực sự không đau?” Lục Đình Phương không tin, vừa rồi rõ ràng nghe một tiếng ‘bịch’ rất lớn, làm sao có thể không đau?
Lục Chi Phóng thấy đối phương không tin lại sợ làm người lo lắng vì vậy linh cơ khẽ động, nhặt một nhánh cây bên cạnh lên quơ quơ vài cái, nói: “Thực sự, bây giờ con còn có thể đánh quyền nữa!”
“Cái này được gọi là múa kiếm.” Thương Tứ phá vỡ.
Tiểu shota trừng mắt nhìn hắn, “Cái này của con gọi là võ thuật! Chú biết sao?”
“Ôi.” Thương Tứ nở nụ cười, “Ngươi muốn đơn đả độc đấu với ta sao?”
Tiểu shota lập tức nghiêm túc lên, tay cầm cành cây giả kiếm thu lại làm một thủ thế, đúng là ra hình ra dạng. Chỉ là biểu tình quá nghiêm trang kia quả thực chọc người cười vang.
Thương Tứ nhịn không được phì cười, Lục Tri Phi vội vàng kéo người ra sau lưng, hướng về phía tiểu shota đã tức giận hỏi: “Em có học võ sao?”
“Em muốn làm đại hiệp!” Tiểu shota vỗ ngực một cái, lòng ôm chí lớn.
“Đại hiệp?” Ngô Khương Khương cũng nhịn cười, “Vậy em muốn làm đại hiệp loại nào? Thích Quách Tĩnh hay Tiêu Phong? Giáng Long thập bát chưởng! Hoắc Nguyên Giáp! Có xem hết chưa?”
Tiểu shota biểu môi hất cằm, “Em thích Lục Tiểu Phụng! Anh ta thông minh, em cũng rất thông minh!”
“Ha ha ha…” Ngô Khương Khương cười toe toét.
Thương Tứ chợt hơi dừng cười, nhìn Lục Đình Phương bỗng nhiên ngơ ngẩn lại nhìn ‘đại hiệp’ đang cầm nhánh cây nhỏ, giống như có điều suy nghĩ.
Đến trưa, mẹ của Lục Chi Phóng đã đến đón bé về nhà.
Buổi chiều Lục Chi Phóng phải đến lớp học năng khiếu, vì vậy không về không được, chỉ là bé vừa mới làm quen với mọi người, một chút cũng không muốn rời đi.
Lục Đình Phương xoa xoa đầu nhỏ của bé, “Về nhà phải nghe lời mẹ, nhớ kỹ đừng nên đem chuyện của thúc thúc kể cho mọi người, biết không?”
“Dạ!” Lục Chi Phóng cố sức gật đầu, nam tử hán phải tuân thủ hứa hẹn, chuyện này bé vẫn phải biết. Thế nhưng nếu bé đã đáp ứng đối phương một việc, vậy có phải cũng được nói ra một yêu cầu nho nhỏ không, “Chú Đình Phương, ngày mai con còn có thể đến đây chơi không?”
Lục Đình Phương nhìn biểu tình đầy mong đợi của Lục Chi Phóng, hơi ngẩn người, lúc này mới gật đầu, “Có thể.”
Lục Chi Phóng lập tức lộ ra nụ cười tươi tắn, “Dạ!”
Một đoạn nhạc đệm nhỏ như vậy cũng nhanh chóng trôi qua, nhưng Lục Tri Phi lại hơi lo lắng cho Lục Đình Phương. Một là sáng sớm ngày mai bọn họ đã phải rời đi, hai là, ngày hôm nay khi Lục Tri Phi nhìn đến Lục Chi Phóng chợt nhớ đến cha của mình.
Đến buổi chiều, Thương Tứ và Nam Anh có việc ra ngoài một chút, Lục Tri Phi ở lại trong viện tâm sự với Lục Đình Phương. Thế nhưng Lục Đình Phương hiển nhiên không quá tập trung, nói nói vài câu liền nhìn lên chạc cây ngân hạnh giữa không trung đờ ra.
Lục Tri Phi cũng không có biện pháp, tuy cậu là đứa trẻ do hai người cùng nhau nuôi lớn, thế nhưng hơn hai mươi năm bọn họ nương tựa vào nhau kia lại là khoảng thời gian ai cũng không thể chen chân được.
Thế nhưng đến lúc mặt trời sắp lặn, sự tình chợt nghênh đón chuyển cơ. Thương Tứ từ bên ngoài trở về lại đi đến bên cạnh Lục Tri Phi, nói: “Em đi hỏi ba ba một chút, người có nguyện ý theo chúng ta về Bắc Kinh không.”
Lục Tri Phi vô cùng kinh ngạc, “Thế nhưng cây ngân hạnh ở chỗ này, ba ba em không phải không thể đi được sao?”
“Không thành vấn đề.” Nam Anh ở bên cạnh nhẹ giọng giải thích: “Có thể đem ngân hạnh chuyển đến trồng ở chỗ của ta, theo ta một dạng. Công việc cụ thể do ta cùng Thương Tứ giải quyết, chỉ cần ba ba của cậu đồng ý là được rồi.”
Trong lòng Lục Tri Phi vui vẻ, quay đầu muốn đi tìm Lục Đình Phương thương lượng.
Thương Tứ và Nam Anh nhìn bóng lưng của cậu, ăn ý liếc nhìn nhau, trong mắt giống như tự có ý tưởng.
Lục Tri Phi nghĩ, để Lục Đình Phương lưu lại nơi này khó tránh nhìn vật nhớ người, hơn nữa bác Ngô cũng không thấy được đối phương, một mình rất cô đơn, lại càng dễ dàng hồi tưởng quá khứ. Không bằng di dời đến tiểu viện của Nam Anh, mọi người tụ lại cùng nhau cũng có thể náo nhiệt hơn một chút.
Chỉ là Lục Đình Phương nghe đề nghị này xong, chỉ suy tư một lát liền lắc đầu cự tuyệt. Y nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay Lục Tri Phi “Tri Phi, không phải ba ba không muốn đi cùng con, chỉ là… ba muốn lưu lại nơi này.”
“Thế nhưng…” Cha cũng mất lâu rồi.
“Viên Viên.” Lục Đình Phương mỉm cười, hơi nghiêng đầu nhìn thanh niên đã trưởng thành. Lục Tri Phi nghe đối phương gọi cái tên này có vài lời cũng không nói ra miệng được, chỉ an tĩnh nghe Lục Đình Phương nói.
“Viên Viên, trước đây phụ thân con thường nói muốn đi Côn Lôn sơn xem tuyết, đi Hoàng Hạc lâu ngắm cảnh, còn muốn đi rất nhiều địa phương nữa. Lúc đó trong lòng ta vô cùng phức tạp, vừa mong huynh ấy có một ngày thực sự khôi phục, có thể ra ngoài xem một chút, vừa sợ huynh ấy sẽ đi quá xa, lại rời khỏi ánh mắt của ta.” Lục Đình Phương nói, lại ngượng ngùng rũ mắt, “Đình An là người đầu tiên thấy được ba ba, ta cùng huynh ấy, huynh ấy cùng ta, vẫn luôn tốt vô cùng.”
Dừng lại một chút, y gạt một sợi tóc, cầm nó trong tay biến thành một phiến lá cây, giương mắt nhẹ mỉm cười, nói: “Con xem, ta là một thân cây, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi sân viện này. Thiên địa có rộng hơn nữa, nguyện vọng của cây cũng chỉ là cắm rễ trong bùn đất, canh giữ một mảnh đất dưới chân này mà thôi.”
“Ba ba, con đã biết.” Lục Tri Phi gật đầu. Cậu kỳ thực cũng không quá hiểu quan hệ của hai vị trưởng bối trong nhà đến tột cùng là tính như thế nào? Người nhà? Bằng hữu? Hoặc phu thê?
Mà cũng có thể đều không phải.
Một thân cây và người dưới tàn cây, nhân duyên tế hội gặp được nhau, sau đó cùng nhau bồi bạn trưởng thành hoặc chết đi, đây có thể là toàn bộ ý nghĩa cuộc đời của bọn họ.
“Yên tâm đi, ta biết con sẽ thường xuyên trở về thăm ta.” Lục Đình Phương đã nói như vậy, sự việc liền định xuống.
Lục Tri Phi cũng không khuyên thêm, hai cha con ngồi cả đêm trên chạc cây, tắm ánh trăng kể lể việc nhà. Mãi đến gần chín giờ Thương Tứ mới tới đón người, Lục Tri Phi nhảy từ trên cây xuống, vừa vặn bị Thương Tứ ôm lấy bế đầy cõi lòng.
Lục Đình Phương hơi mất tự nhiên dời đi đường nhìn, “Cái kia… hai đứa ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải rời đi.”
Hai người về phòng, Lục Tri Phi đem quyết định của Lục Đình Phương kể lại cho Thương Tứ, Thương Tứ cũng không quá kinh ngạc, “Lưu lại nơi này cũng rất tốt, chí ít ở đây có hồi ức của chú ấy và chú Đình An.”
Lục Tri Phi lại nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ đờ ra, hồi lâu cũng không nói gì.
Thương Tứ ngồi không yên, đi đến gõ gõ cái đầu hạt dưa của cậu, “Yên tâm đi, dù sao vạn sự còn có ta. Viên Viên không đi ngủ, vạn nhất ngày mai mắt sưng thành hai mí thì phải làm sao bây giờ?”
Lục Tri Phi lạnh lùng liếc mắt nhìn sang, “Mắt của em vốn là hai mí.”
“Ồ, là do khóc mà có?” Thương Tứ hiểu rõ.
Lục Tri Phi trầm mặc không nói gì, cậu nhìn lướt qua bên trong, sau đó bỗng nhiên khẽ mỉm cười hỏi: “Ai cho anh vào đây? Đi ra ngoài.”
Thương Tứ xin khoan dung, “Ta sai rồi, ta không bao giờ nói mắt hai mí của Viên Viên là do khóc mà có nữa.”
Kết cục câu chuyện đương nhiên là Thương Tứ lần nữa bị đuổi ra khỏi phòng, mà hắn cũng không giận, kiên trì gõ cửa, “Ngày mai nhớ thức sớm, có đại sự.”
Lục Tri Phi muốn hỏi là chuyện gì, chỉ là vừa mở cửa ra ngoài Thương Tứ đã sớm đi mất.
Hôm sau, Lục Tri Phi vẫn cân nhắc đại sự mà Thương Tứ nói, sáu giờ đã dậy. Thế nhưng lúc cậu rời phòng mới phát hiện Thương Tứ một đêm không về.
Lục Tri Phi không khỏi nhíu mày, tùy tiện cầm một cái áo khoác vội vàng đi ra ngoài, vừa tới cửa đã thấy Thương Tứ đang thong thả bước chậm vào cửa, trong tay còn mang theo một túi đồ ăn sáng, sợi tóc vương chút sương sớm.
“Anh đã đi đâu vậy?” Lục Tri Phi theo bản năng rảo bước đến đón.
Thương Tứ nhấc cao túi điểm tâm, lay lay, “Mua đồ ăn sáng.”
“Anh biết hôm qua ai dọn giường giúp anh sao?” Lục Tri Phi thần sắc lãnh tĩnh, “Em.”
Thương Tứ sờ sờ mũi một cái, Viên Viên quá thông minh, cái này khiến hắn phải làm sao bây giờ chứ?
Ai, hạnh phúc lại phiền não.
“Được rồi, ta thẳng thắn.” Thương Tứ nắm tay cậu vào trong, “Hôm qua ta không phải nói sáng sớm nay có đại sự cho em biết sao? Tối hôm qua ta chính là bận rộn chuyện này.”
“Rốt cuộc là đại sự gì?”
“Về phụ thân em, Lục Đình An.” Vào nhà, Thương Tứ kéo Lục Tri Phi ngồi xuống, lại dọn cháo và bánh quẩy vừa mua ra mới tiếp tục nói: “Đứa nhỏ tên Lục Chi Phóng kia, em không cảm thấy kỳ quái sao? Sở thích của nó thật quá giống phụ thân em.”
“Có chuyện?” Lục Tri Phi đương nhiên chú ý tới, bất quá cậu dù sao cũng chỉ là một người thường, không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng là vừa khớp.
“Lục Chi Phóng cùng với em cùng ba ba đều có cảm giác thân cận trời sinh, nhất là đối với ba ba em. Ta nhớ từng đọc qua bút ký, phụ thân em có viết, lần đầu tiên nhìn thấy ba ba em cũng theo bản năng bắt lấy tóc của đối phương. Quá nhiều trùng khớp khiến ta nghĩ có thể thử tìm tòi một chút những nguyên nhân bên trong, vì vậy ta len lén lấy một sợi tóc của Lục Chi Phóng, suốt đêm đi một chuyến Trường sinh từ.”
Trong nháy mắt Lục Tri Phi đã hiểu suy đoán của Thương Tứ, “Anh hoài nghi thằng bé có thể là…”
“Suỵt.” Thương Tứ đặt ngón trỏ lên môi, “Nói ra sẽ không linh, em cứ ăn cơm trước, đợi một lát sẽ thấy được chân tướng.”
Chỉ là suy đoán của Thương Tứ quả thực quá kinh người, Lục Tri Phi chậm rãi ăn sáng, từng đợt sóng kinh ngạc cứ khuếch tán trong lòng, thật lâu cũng không thể bình tĩnh. Mà nếu những lời Thương Tứ nói đều là thật, vậy hôm đó ở trước cửa, cậu cùng Thương Tứ còn vì một cây kẹo đường thiếu chút nữa trêu đối phương đến khóc!
Trời ạ.
Lục Tri Phi có chút muốn chôn mặt vào chén cháo.
Sáng sớm bảy giờ, bác Ngô sau khi được Lục Tri Phi dặn dò càng thoải mái cho tiểu shota vào nhà.
Tiểu shota vừa đi vừa nhảy vô cùng vui vẻ, trước hết là ngọt ngào gọi một tiếng ‘Anh Tri Phi’, sau đó vẫn theo nguyên tắc không cho Thương Tứ sắc mặt tốt, lại không ngừng chân chạy thẳng vào sân trong tìm Lục Đình Phương.
‘Anh Tri Phi’ đứng trong hành lang nhìn bé, đáy lòng ngũ vị tạp trần.
Bỗng nhiên, Thương Tứ xuất hiện sau lưng cậu, bàn tay ấm áp mơn trớn mi mắt Lục Tri Phi, “Xem đi.”
Dưới tán ngân hạnh cành lá xum xuê, một đứa trẻ sáu bảy tuổi ngẩng đầu nhìn lên, vươn hai tay muốn tìm cái gì đó, mặt mày hớn hở. Nhưng mà trong thoáng chốc, Lục Tri Phi hình như thấy được người cha đã mất sớm của mình đang đứng nơi đó, ngẩng đầu nói vài lời với Lục Đình Phương.
Lục Tri Phi kinh ngạc nhìn, hồi lâu cũng không thể định thần.
Thương Tứ cũng không làm ồn, chỉ lẳng lặng cùng cậu nhìn, thẳng đến khi thanh âm của Ngô Khương Khương truyền từ cửa chính vào, “Tứ gia, Tri Phi, chúng ta nên đi rồi!”
Lục Tri Phi thoáng cái từ trong ký ức nhảy về nhân gian, vừa quay đầu lại đã thấy Thương Tứ tựa vào cây cột sơn son cười mỉm nhìn mình, “Trước khi đi, muốn báo lại vài câu với ba ba em không?”
Lục Tri Phi hít sâu một hơi, lắc đầu, “Cứ như vậy đi.”
Có thể Lục Chi Phóng sau vài năm cũng sẽ giống như cậu, mất đi đôi mắt có thể thấy được mọi thứ kia, có thể Lục Đình Phương vẫn sẽ không nhận ra người nọ. Thế nhưng, như vậy là đủ rồi.
Có thể làm bạn với nhau trong một khoảng thời gian có hạn, cũng đã là rất tốt.
Những việc khác cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Lục Tri Phi trở về phòng lấy hành lý, xa xa trao đổi ánh mắt với Lục Đình Phương rồi nhanh chóng rời đi. Chỉ là khi ra cửa lại thấy trong lòng Thương Tứ còn ôm một vò nữ nhi hồng, khiến cậu không khỏi dừng bước, “Từ đâu ra?”
“Ba ba em cho.” Thương Tứ nâng vò rượu trên tay lên, lấy kính râm ra đeo, tiêu sái lỗi lạc, “Xuất phát.”
Lục Tri Phi đứng sau lưng hắn lạnh lùng nói một câu, “Rượu không qua cửa an ninh được.”
Mà cùng lúc đó, trong sân viện kia của Lục Tri Phi, tiểu shota đung đưa đôi chân ngồi lên chạc cây thật cao, khóe mắt lén lút nhìn mái tóc vàng kim của người ngồi bên cạnh, ý cười trong đáy mắt muốn giấu cũng không giấu được, “Chú Đình Phương, chú thật là một cái cây sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy lá cây của chú vì sao không phải màu vàng kim?”
“Bởi vì vẫn chưa tới mùa đâu.”
“Vậy phải đợi tới khi nào chứ?”
“Tháng mười, tháng mười thu vàng.”
Tiểu shota đếm đếm đầu ngón tay một chút, ” 1, 2, 3, 4, 5, còn đến năm tháng nữa, đến lúc đó con có thể đến đây xem hay không?”
“Có thể chứ.” Lục Đình Phương xoa xoa đầu bé, “Con thích ngân hạnh?”
Tiểu shota cố sức gật đầu, “Dạ! Thật nhiều thật nhiều lá vàng, giống như trời mưa vậy!”
Lá cây vàng kim ào ào rơi xuống, giống như một cơn mưa vàng rực.
Trời mưa rồi, phải bung dù thôi.
Thanh niên trong trí nhớ đã nói như vậy, người đó vẫn luôn như thế, bung dù trong ngày trời trong, leo cây trong những ngày mưa.
Lục Đình Phương suy nghĩ một chút, mỉm cười.
Đợi lá cây trở thành màu vàng óng, mọi thứ cũng sẽ đến lúc đơm hoa kết trái.