Tình trạng của Tại Chính Hiên hiện tại đã tạm thời được an toàn chỉ là tin tức đêm nay e rằng một hai ngày nữa sẽ đến tai phụ hoàng, Ngôn Tuấn Hàn không biết nên làm thế nào cả
“Đệ đừng lo lắng, mọi chuyện giao lại cho ta”
Ngôn Tuấn Vỹ an ủi đệ đệ của mình nhưng Ngôn Tuấn Hàn biết cách để chuyện đêm nay có thể tạm thời im lặng chính là ca ca của y nhất định phải lập thái tử phi, nhưng y biết ca ca của y không hề muốn việc này một chút nào cả
“Đây là hạnh phúc cả đời của huynh, không thể tuỳ tiện được”
Ngôn Tuấn Hàn phản bác
“Đế vương có bao giờ có được hai từ hạnh phúc hay sao, địa vị và quyền lực mới là cái thật sự tồn tại, chỉ cần bảo vệ được đệ đệ của ta, ta không quan tâm chuyện khác”
Ngôn Tuấn Vỹ kiên quyết nói
“Nhưng như vậy chả khác nào huynh lấy người huynh không yêu sao”
“Nhưng người ta thật sự yêu cũng không muốn lấy ta”
Ngôn Tuấn Vỹ đau lòng nói, câu nói này lại không thể đến tai của Huỳnh Liên được
“Nhưng nếu như vậy huynh nhất định phải lựa chọn thật kỹ vào”
Ngôn Tuấn Hàn biết bản thân dù có nói gì đi chăng nữa cũng không cản được, Ngôn Tuấn Vỹ đã quyết thì không ai cản được cả
“Ta biết đệ yên tâm, bây giờ ta cần phải củng cố thế lực để có thể cùng Ngôn Đình Anh đấu, đương nhiên cũng phải lập một người xứng đáng cho vị trí thái tử phi kia chứ”
Ngôn Tuấn Hàn nghe đến đây khiến y nhớ đến tình cảnh kiếp trước, thật ra y vốn không có ý định lập thái tử phi nhưng lúc đó trên triều đều dâng tấu gây áp lực cộng thêm phụ boa gf và mẫu hậu đều liền tiếng y đành phải lập thái tử phi, cũng may năm đó y đã chọn Phan Mạch, một cô nương hiểu chuyện nhưng y cũng khiến Phan Mạch bỏ mạng oan uổng, nàng ấy xứng đáng chinh chiến xa trường trở thành một nữ tướng tài ba chứ không phải một nữ nhân trong hậu cung kia
“Ta chỉ có một thỉnh cầu, ca ca huynh tuyệt đối đừng chọn Phan Mạch”
Ngôn Tuấn Vỹ không biết tại sao Ngôn Tuấn Hàn lại nói lời này nhưng thật sự Ngôn Tuấn Vỹ đã suy nghĩ đến chuyện chọn Phan Mạch cho vị trí thái tử phi vì nàng là con của Phan tướng quân nắm giữ binh quyền trọng yếu của triều đình, lại hết mực trung thành
“Tại sao đệ lại nói như vậy”
“Phan Mạch thích hợp với chiến trường hơn, cô nương ấy không nên ở hậu cung trở thành đoá hoa giữa muôn ngàn đoá hoa mà phù hợp hơn trở thành một ngọn giáo xuyên chết tất cả những kẻ ngán đường ở xa trường hơn”
Ngôn Tuấn Hàn nói, Ngôn Tuấn Vỹ nghe đến đây cũng hiểu ý đệ đệ của mình, không chọn Phan Mạch cũng không sao vì cho dù thế nào thì hắn cũng có thể lôi kéo Phan tướng quân về phe của mình được mà
Ngày hôm sau quả thật như dự đoán của Ngôn Tuấn Hàn chuyện trong phủ của y ít nhiều được nhắc đến nhưng khi Ngôn Tuấn Vỹ nói đến việc lập thái tử phi thì bá quan văn võ đều tập trung sang việc lập thái tử phi, Ngôn Đình Anh ngày hôm nay cũng không lên triều điều này nằm ngoài dự đoán của Ngôn Tuấn Hàn, xem ra Hạ Đinh kia quan trọng với Ngôn Đình Anh rất nhiều
Tại Chính Hiên vẫn hôn mê chưa tỉnh lại, Ngôn Tuấn Hàn thức cả đêm để canh chừng mặc dù Huỳnh Liên đã nói không sao nhưng Ngôn Tuấn Hàn vẫn lo lắng cho hắn nên cả đêm ở một bên canh chừng
Chu Đình thở dài bưng điểm tâm sáng vào cho Ngôn Tuấn Hàn, đây là Tôn Tình nhờ Chu Đình khuyên Ngôn Tuấn Hàn nên ăn chút gì đó
“Ngươi ăn chút gì đó đi, nếu không hắn ta tỉnh lại ngươi lại ngất đi thì phải làm sao”
“Ta ăn không vào, Chu Đình cảm tạ ngươi đêm qua đã đến ứng cứu”
Chu Đình đặt điểm tâm xuống bàn
“Cảm tạ cái gì chúng ta là bằng hữu của nhau, còn có câu lang viện của ta làm ăn phát đạt vậy cũng nhờ ngươi một phần đấy”
Chu Đình thật sự cũng cảm tạ Ngôn Tuấn Hàn vì âm thầm giúp đỡ câu lang viện của hắn, hiện tại Chu Đình đã rời khỏi Chu gia ban đầu nhà mẫu thân hắn vẫn cấp tiền cho hắn nhưng hắn đâu thể xài mãi như vậy, nhờ có Ngôn Tuấn Hàn góp vốn cũng như đánh tiếng với mấy vị thiếu gia công tử trong kinh thành, câu lang viện từ đó mới ngày càng nổi tiếng hơn
“Gần đây Từ Chấn Thiên còn đến tìm ngươi nữa không”
Chu Đình nghe đến tên người kia khuôn mặt liền đổi sắc
“Không, hắn có đến ta cũng không gặp, hắn sắp thàng tỷ phu của ta rồi, tốt nhất không gặp”
Ngôn Tuấn Hàn nghe Chu Đình nói vậy chỉ cười khổ, Chu Đình quả thật cứng đầu số một không ai dám số hai
“Rãnh rỗi cứ đến phủ của ta mà chơi, không cần lo lắng phủ này rộng rãi một mình ta có chút buồn chán”
“Đương nhiên, ta nhất định sẽ đến thường xuyên chỉ là gần đây việc làm ăn quá mức thuận lợi ta bận đến thở không nổi đây”
Chu Đình khoe khoang
“Vậy thì sớm hoàn vốn lại cho ta đi biết chưa, ta không cho ngươi mượn ngân lượng không như vậy đâu”
“Rồi rồi, sẽ trả lại cho ngươi, bây giờ ngươi mau ăn đi, nếu không lại phải chăm sóc thêm một người nữa”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu nhưng t chỉ ăn được một ít, lúc này Tôn Tình chạy vào vội vã nói tin tức từ trong cung truyền ra
“Có chuyện gì mà ngươi hớt hãi vậy chứ”
“Trong cung có tin tức truyền ra”
“Tin gì”
Ngôn Tuấn Hàn hỏi
“Quý phi lại mang long thai”
Ngôn Tuấn Hàn lẫn Chu Đình đều muốn phun trà vừa uống ra, Quý phi làm sao có thể mang long thai nữa cơ chứ, rõ ràng là đang giở trò
“Quý phi quả thật mang long thai sao, thật đặc biệt đấy, gửi lễ vật chúc mừng đến”
“Còn có Hoàng thượng lập Quý phi làm Hoàng quý phi, giao quyền cai quản hậu cung”
Ngôn Tuấn Hàn cũng không mấy bất ngờ nhưng cũng chẳng sao sớm thôi chức vị Hoàng quý phi kia bà ta không thể ngồi vững được lâu đâu
“Phụ hoàng của ngươi thật ghê gớm mới đây bà ta lại mang thai rồi thật sự ghê gớm đấy”
Ngôn Tuấn Hàn nghe Chu Đình nói vậy chỉ cười nhạt, quả thật nhanh như vậy sao mới vừa sảy thai không bao lâu bây giờ lại mang thai tiếp tục chỉ có Quý phi mới làm được mà thôi
“Bên phủ Ngôn Đình Anh có động tĩnh gì không”
“Bẩm điện hạ phủ của Ngôn Đình Anh đã mang thái y từ trong cung đến phủ thái y vẫn chưa rời đi, nghe nói hắn lấy lí do vương phi của mình thân thể không tốt”
Chu Đình nghe vậy liền cười, thân thể không tốt quả thật không tốt, một chưởng của hắn thì không tốt cũng phải chỉ là một chưởng kia vẫn còn quá nhẹ, ăn thêm một chưởng nữa mạng của kẻ kia khó mà giữ được.
Danh Sách Chương: