Những ngày tiếp theo Ngôn Tuấn Hàn đều ở trong phủ nghỉ ngơi dưỡng thương, đương nhiên người luôn bên cạnh chăm sóc y không ai khác là Tại Chính Hiên
Cũng trong mấy ngày này Ngôn Tuấn Hàn phát hiện ra Tại Chính Hiên còn nhiều thứ mà y chưa hề biết được, tỉ như tửu lượng của Tại Chính Hiên không giỏi, điều này được Ngôn Tuấn Hàn phát hiện ra khi nhờ Tại Chính Hiên nếm thử mấy hủ rượu vừa được Chu Đình tặng xem thử mùi vị thế nào
Nhưng có lẻ rượu mà Chu Đình tặng quá mức lâu năm cho nên uống chưa đến hai chén Tại Chính Hiên đã say đến ngất đi, làm cho Ngôn Tuấn Hàn cực khổ mà đỡ người đi nghỉ ngơi
Còn chuyện là Tại Chính Hiên cư nhiên lại không hề thích mùi phấn son của nữ nhân, nhớ lại vài hôm trước trong cung Ngôn Tuấn Vĩ dai người đem một ít đồ tốt đến phủ của y, trong đó có son phấn cho nữ nhân, thấy vậy Ngôn Tuấn Hàn liền ban cho Tôn Tình, Tôn Tình cũng sử dụng, nhưng kể từ khi Tôn Tình sử dụng mấy món đồ đó Tại Chính Hiên mỗi lần gặp Tôn Tình đều né xa ra
Ngôn Tuấn Hàn lấy làm lạ cho nên liền hỏi, Tại Chính Hiên chỉ nói mùi quá nồng nhưng Ngôn Tuấn Hàn thì thấy có gì nồng đâu cơ chứ, không bằng phấn son mà mẫu hậu dùng nữa cơ mà
Những ngày qua phải nói là những ngày bình yên nhất từ khi sống lại một đời của Ngôn Tuấn Hàn, mỗi ngày đều có người phục vụ y ăn uổng, không cần phải vào triều, cuộc sống tự do tự tại, chỉ là cuộc sống bình yên này không biết được bao lâu mà thôi
Ngôn Tuấn Hàn hiện tại đang ngồi trước hiên phòng nhìn bên ngoài, trời như vậy mà sắp vào đông rồi, y như vậy mà sắp sống lại được gần một năm rồi, quả thật nhanh thật đấy, nghĩ đến đây Ngôn Tuấn Hàn không khỏi lo lắng
Nếu theo như những gì y nhớ thì năm tiếp theo long thể của phụ hoàng xảy ra vấn đề, bệnh tật khiến người không còn khoẻ mạnh nữa, mùa đông năm đó phụ hoàng băng hà, nghĩ đến đây y vẫn còn chút bâng khuâng, rốt cuộc cái chết của phụ hoàng là do ai gây ra, người âm thầm hạ độc khiến bệnh tình phụ hoàng trở nặng sau đó liền vô phương cứu chữa rốt cuộc là ai
Hơn hết người đó bắt đầu hạ độc từ khi nào, vì khi y biết được phụ hoàng chết không phải do bạo bệnh mà là do có kẻ âm thầm hạ độc trong nhiều năm, độc này không dễ phát hiện khi phát hiện độc đã ăn vào xương máu, không còn cách cứu chữa nữa
Tại Chính Hiên trở về từ bên ngoài phủ, trong tay là hai xâu kẹo hồ lô vô cùng ngon miệng, nhìn thấy nét mặt không vui của Ngôn Tuấn Hàn, hắn liền bước đến đưa hai xâu hồ lô trước mặt y
Ngôn Tuấn Hàn bất ngờ sau đó liền ngước lên nhìn thì ra là Tại Chính Hiên, hắn vẫn thói quen mọi ngày đều mua hai xâu hồ lô cho y vậy
“Ngươi hôm nay lại ra ngoài phủ sao”
Ngôn Tuấn Hàn hỏi
“Ta cùng Dinh Lâm theo dõi nhất cử nhất động của phủ nhị hoàng tử và phủ của Phùng thượng thư, kể từ khi người đột nhập vào phủ Phùng thượng thư nơi đó ngày càng canh phòng nghiêm ngặt, nhìn bên ngoài thì rất bình thường nhưng bên trong nhất là thư phòng của Phùng thượng thư đó có thêm rất nhiều người thay phiên canh gác”
Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy liền cười khổ, lần này y hành động sơ suất đánh rắn động rừng nhưng không sao cũng nhờ vậy y mới biết được một chuyện, người đang ở phủ nhị ca y không phải là nữ nhân mà thực chất là một nam nhân, có điều thân phận vẫn chưa rõ ràng, nhưng nếu y đoán không sai người này chắc chắn có liên quan đên âm mưu tạo phản của nhị hoàng huynh
“Lần trước là do ta sơ suất, bây giờ muốn tìm chút manh mối cũng khó khăn, tạm thời cứ quan sát ở phủ Ngôn Đình Anh là được, còn về phía Phùng thượng thư chúng ta tạm thời bỏ qua đi”
Tại Chính Hiên gật đầu, sau đó liền hỏi
“Ngươi hôm nay tâm trạng không tốt sao, ta làm phật ý ngươi việc gì sao”
Không biết từ khi nào Tại Chính Hiên mọi việc đều cẩn thận không dám phật ý của Ngôn Tuấn Hàn, hoàn toàn nhẫn nhịn tính cách hiện tại của Ngôn Tuấn Hàn, Ngôn Tuấn Hàn của bây giờ khác hoàn toàn so với lúc còn làm thái tử, y dường như được lột bỏ gánh nặng trên vai mà trở thành một tiểu hài tử vậy, đôi khi không làm theo ý y y liền giận dỗi, có khi lại vì thuốc đắng mà không uống, đòi nhất định phải có kẹo, mỗi ngày như thế nào cũng phải có một xâu hồ lô, hơn nữa còn rất ham uống rượu
Mặc dù Huỳnh Liên đã căn dặn y hiện tại không được uống rượu nhưng Ngôn Tuấn Hàn vẫn thường xuyên lén uống, khi Tại Chính Hiên phát hiện ra cũng không dám lớn tiếng mắng y, chỉ cố gắng khuyên y hoặc đem giấu hết số rượu kia đi
“Không có chuyện gì chỉ là ta đang nghĩ một số chuyện, sắp vào đông rồi, nếu trong cung mang đồ gì đến cứ nhận hết đi, nói với bọn Tôn Tình mấy thứ cống phẩm đó cứ dùng thoải mái ta không để tâm đâu, còn ngươi nữa sắp vào đông rồi cũng nên may áo choàng đi nếu không đến lúc đó lại lạnh chết ngươi thì sao”
Ngôn Tuấn Hàn nói, Tại Chính Hiên nghe vậy cũng gật đầu vui vẻ, Ngôn Tuấn Hàn là quan tâm hắn sao
Hai người cùng nhau ở trước hiên phòng nhìn ra ngoài cho đến khi Ngôn Tuấn Hàn ăn xong hai xâu hồ lô liền trở vào trong, bên ngoài nổi chút gió, Ngôn Tuấn Hàn không chịu được lạnh
Vào trong phòng Tại Chính Hiên liền giúp y bôi thuốc lên vết thương, vết thương của Ngôn Tuấn Hàn đã lành được phần nào, suy cho cùng là Tại Chính Hiên chăm sóc y quá cẩn thận cho nên mới mau lành lại như vậy, hơn hết phải nói đến cao dược mà Tống Kỳ Nam tặng
Quả thật Tống Kỳ Nam có rất nhiều đồ tốt, thứ nào trên người hắn hoặc lấy từ chỗ hắn đều là đồ tốt, không uổng công Ngôn Tuấn Hàn kết giao bằng hữu với Tống Kỳ Nam
Nhưng có lẽ Tại Chính Hiên thì không, mỗi lần bôi dược mà Tống Kỳ Nam cho Ngôn Tuấn Hàn hắn đều rất muốn quăng lọ dược đi nhưng vì nghĩ đến Ngôn Tuấn Hàn cho nên kiềm nén lại
Tại Chính Hiên quả thật nghĩ bản thân mình rất ngốc, rốt cuộc Ngôn Tuấn Hàn khi nào lại kết giao được nhiều bằng hữu bên ngoài đến vậy chứ, trước đây Tại Chính Hiên cho rằng với tính tình của Ngôn Tuấn Hàn sẽ không có được bằng hữu còn chưa nói đến thân phận của y như vậy kẻ nào thật tâm kết giao bằng hữu với y cơ chứ nhưng khi sống lại một đời hắn phát hiện ra được Ngôn Tuấn Hàn tuy không nhiều bằng hữu nhưng ba người bằng hữu kia của y quả thật rất tốt, có lẻ là trừ Tống Kỳ Nam ra vì Tại Chính Hiên biết ánh mắt Tống Kỳ Nam nhìn Ngôn Tuấn Hàn vốn không p.
Danh Sách Chương: