Tại Chính Hiên bước vào, trên tay cắm một túi lớn đồ ăn còn có kẹo hồ lô, Ngôn Tuấn Hàn ngửi thấy là mùi thức ăn liền hết mệt mỏi
Mặc dù Nam Thành này đã sớm bị người đem ra thành một nơi không còn tốt đẹp nhưng phải nói thức ăn nơi đây vô cùng ngon
“Ngươi ra ngoài mua sao”
Tại Chính Hiên gật đầu
“Từ nay không cần tốn công như vậy nếu lỡ may đụng phải tên tri phủ kia thì phải làm sao”
Tri phủ đại nhân nơi đây là thúc thúc của Ngôn Đình Anh, từng tiến cung cho nên cũng đã gặp qua Tại Chính Hiên và y, nếu như vô tình gặp phải e là không xong
“An tâm ta không sao, ta biết tính toán, hơn nữa ra ngoài cẩn thận trước sau”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu
“Ta đã gửi thư cho ca ca ta nhưng vẫn chưa có hồi âm, không biết là xảy ra chuyện gì nhưng tin tức truyền về tri phủ nơi đây không để binh lính của biên cương vào trong thành còn ngan nhiên thu hồi binh lính ở biên cương về nơi này”
“Vậy ca ca ngươi có làm sao không”
Tại Chính Hiên lắc đầu, hắn đã cho Dinh Lâm đi dò la mong là ca ca sẽ không sao
“Không sao, tin tức ở kinh thành hoàng thượng quyết định lập tân thái tử, việc ngươi mất tích hoàng thượng không nhắc đến”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, như vậy cũng tốt xem như nếu trở về y cũng không còn là thái tử nữa như vậy chẳng phải tốt hơn sao
“Vậy là ai sẽ trở thành thái tử”
“Chuyện này vẫn chưa quyết định được, ngươi thật sự không muốn làm thái tử nữa sao”
Tại Chính Hiên hỏi
“Ta vốn dĩ không xứng làm thái tử, ta không làm thái tử ngươi liền thấy ta không thể lợi dụng được nữa sao”
“Không phải, ta không có ý đó, chỉ là bao nhiêu năm qua ngươi cố gắng nhiều như vậy, ở vị trí thái tử chưa hề làm ra việc gì quá.
.
”
Ngôn Tuấn Hàn cười khổ, chính vì bao nhiêu năm qua y cố gắng trở thành một vị thái tử tốt mà kiếp trước đã là một thảm kịch không thể cứu vãn, kiếp này đối với y làm thái tử hay không sớm đã không còn quan trọng, quan trọng vẫn là bảo vệ tất cả những người ở kiếp trước đã bảo vệ y được bình an mà thôi, cũng như có thể lần nữa gặp lại cái người mà y muốn hận cũng không hận được
Không khí của hai người liền rơi vào trầm mặc, Tại Chính Hiên muốn nói gì đó nhưng lại thôi, đúng lúc này Tống Kỳ Nam đẩy cửa bước vào
“Xem ra ta vào không đúng lúc rồi”
“Không có, có việc gì sao”
Ngôn Tuấn Hàn hỏi
“Lúc nãy tri phủ cho người mời chúng ta ba ngày nữa đến phủ một chuyến, muốn chiêu đãi khách quý cùng chúng ta bàn chút chuyện”
“Nhanh vậy sao, xem ra tri phủ đại nhân thật tin tức nhanh nhậy, bàn chuyện gì đây”
“Đương nhiên ông ta là muốn chúng ta ăn chi việc buôn ngọc rồi”
Ngôn Tuấn Hàn cười, quả thật tham vọng, bọn họ lén lút buôn muối bây giờ còn muốn lén lút buôn ngọc kiếm lời sao thật là cần nhiều tiền như vậy để nuôi binh sao, suy nghĩ này liền khiến y sực tỉnh ra, đúng vậy Ngôn Đình Anh chắc chắn đang nuôi binh nếu không tại sao tri phủ Nam Thành lại kiếm nhiều ngân lượng như vậy để làm gì
“Ngươi vừa nghĩ ra gì sao”
Nhìn Ngôn Tuấn Hàn, Tại Chính Hiên liền hiểu y đã nghĩ ra được chuyện gì rồi
“Ngôn Đình Anh đang nuôi binh, đúng vậy hắn ở phía nam này nuôi binh”
Tại Chính Hiên và Tống Kỳ Nam có chút bất ngờ sau đó liền hiểu ra, bọn họ trên đường đến phủ này nhìn thấy có rất ít nam hài ở tuổi thiếu niên, chủ yếu chỉ là nữ nhân cũng như ngững người độ tuổi đã tứ tuần, không thì là những cụ ông cụ bà
“Xem ra hắn đã có ý tạo phản rồi”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu
“Ta ra ngoài điều tra một chút, Tuấn Hàn ngươi vừa hắn ở lại đi, bên ngoài e là không an toàn, còn việc đến chỗ chi phủ chúng ta liền để sau đi”
Tống Kỳ Nam nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài
Tại Chính Hiên nhìn Ngôn Tuấn Hàn sau đó liền nói
“Lúc nãy ta phát hiện có rất nhiều người giống người của địch quốc xuất hiện, chỉ là không tiện theo dấu bọn chúng”
“Vậy sao, ngươi không nên theo dấu bọn chúng, rất nguy hiểm, mặc dù ta đã sớm đoán được đám người địch quốc sẽ xuất hiện ở đây, nhưng không nghĩ đến Ngôn Đình Anh thế nhưng đem Nam Thành thành nơi nuôi binh của hắn”
“Nói như vậy hắn ta nhất định cần một tướng lĩnh, có khi nào…”
Tại Chính Hiên nghĩ đến đây liền bất ngờ, quả thật kiếp này có nhiều việc thay đổi nhưng hắn vẫn công nhận một chuyện dã tâm của Ngôn Đình Anh rất lớn
“Có lẻ không phải như vậy, có thể tướng lĩnh của bọn chúng là người của Địch quốc cũng nên”
Ngôn Tuấn Hàn biết Tại Chính Hiên lo lắng điều gì
“Ta vẫn nên ra ngoài một chuyến, ta sẽ gọi Tôn Tình đến đây bảo vệ người”
Tại Chính Hiên đứng dậy rời đi, Ngôn Tuấn Hàn liền đưa tay kéo áo y lại, lực kéo có hơi quá tay liền khiến hắn ngã nhào vào người y
“Đừng đi, ngươi ở lại đi”
Ngôn Tuấn Hàn lo lắng Tại Chính Hiên sẽ không suy tính chu toàn cho nên liền không để hắn đi
Tại Chính Hiên nghe câu nói của Ngôn Tuấn Hàn cùng vẻ mặt của y liền không kiềm được mà hôn xuống, Ngôn Tuấn Hàn cũng không trốn tránh mà đáp trả lại người
Hai người ôm lấy nhau mà hôn, đúng lúc này Tôn Tình chạy vào bẩm bảo nhìn thấy một màn này liền nhanh chân mà chạy ra ngoài
Sao lần nào nàng cũng không đúng lúc mà đi vào thế này, làm thuộc hạ quả là khổ mà
Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên liền buông nhau ra, hai người vô cùng gượng gạo, Tại Chính Hiên đối với nụ hôn kia liền có chút tiếc nuối, Ngôn Tuấn Hàn thì mặt vô cùng đỏ thầm mắng mình bị điên rồi, thế mà đáp lại nụ hôn của hắn
“Ngươi…ngươi ra ngoài đi, gọi.
.
gọi Tôn Tình vào đây”
Tại Chính Hiên biết Ngôn Tuấn Hàn ngại liền ra lui ra ngoài
Tôn Tình bước vào nhìn điện hạ đang đỏ mặt liền muốn cười
“Cười cái gì, lúc nãy có chuyện gì sau”
“A, chỉ là thuộc hạ đến báo với người một chuyến Huỳnh Liên đã được Tứ vương gia đón về kinh thành rồi”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu như vậy cũng tốt, để Huỳnh Liên về kinh thàn ở chỗ ca ca y sẽ an toàn hơn
“Điện hạ, người và Tại Chính Hiên…”
“Không phải ngươi lần trước nói với ta cái gì mà hãy suy nghĩ hay sao, nên để mọi thứ theo tự nhiên sao, cho y cơ hội hay sao”
Tôn Tỉnh nghĩ nghĩ nàng có nói vậy sao, điện hạ người rõ ràng là đổ lên đầu ta mà ta có nói như vậy khi nào chứ, nhưng mấy lời này Tôn Tình chỉ dám nói trong lòng, nếu nói ra ngoài nàng liền biết bản thân nhất định bị điện hạ trừ bổng lọc a, làm thuộc hạ thật khổ mà
“Điện hạ người có tính toán gì chưa, Hoa An cùng Trình Nam hai người bọn họ ra ngoài thám thính rồi lát nữa sẽ trở về”.
Danh Sách Chương: