Tôi cố kiểm soát cảm xúc để lấy lại bình tĩnh trong lúc chạy về phía hiên kính sau nhà nằm trong bóng tối và những cái bóng chuyển động. Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng kêu phù phù của chiếc điều hoà không khí bên trong. Tôi để ý thấy một miếng đề can trên cổng hiên sơn trắng. Nó ghi: Tôi sống vì những chiếc bánh quy của Nữ hướng đạo sinh.
Hắn đã tìm thấy người đẹp ở đây rồi sao? Tối nay, hắn sẽ bắt cóc cô. Con quái vật không thể nằm yên.
“Chào Cross. Đặt súng xuống. Chậm thôi,” giọng nói trầm vang lên ngay phía sau tôi trong bóng tối.
Tôi nhắm chặt mắt chờ bị đánh. Tôi hạ súng, thả xuống đám cỏ và lá thông. Cơ thể tôi như một chiếc thang máy rơi tự do.
“Giờ thì quay lại, thằng khốn. Đồ phá đám chết tiệt.”
Tôi quay lại nhìn thẳng vào mặt Casanova. Cuối cùng hắn đứng ngay tại đó, đủ gần để tôi có thể chạm vào. Hắn gí khẩu Browning bán tự động vào ngực tôi.
Lúc này không còn thời gian suy nghĩ kỹ lưỡng, hãy để bản năng can đảm mách bảo, tôi thầm nhủ. Chân phải tôi chùn xuống như thể đứng không vững. Rồi tôi bất ngờ thoi vào bên đầu Sikes, một cú đấm như trời giáng hạ gục đối thủ.
Sikes khuỵu một bên gối xuống, nhưng hắn nhanh chóng đứng dậy trở lại. Tôi túm lấy ve áo hắn đẩy hắn ngã văng vào tường. Cánh tay hắn đập vào tấm ván ốp tường kêu răng rắc, khẩu súng thì rơi ra. Chân tôi bám chặt xuống đất, tôi chuẩn bị lao đến tấn công hắn lần nữa. Khoảnh khắc tìm lại cảm giác ẩu đả đường phố thuở nào. Tôi muốn có cảm giác ấy. Tôi khao khát được cọ xát và giải phóng cơ thể.
“Lại đây, tên khốn,” hắn thách thức tôi. Hắn cũng muốn tôi.
“Ồ, đừng lo,” tôi nói với hắn. “Tao tới đây.”
Đèn trong nhà bỗng sáng lên. “Ai ở ngoài đó đấy?” Giọng người phụ nữ làm tôi mất cảnh giác. “Ai ở đó vậy?”
Hắn tung ra một cú đấm hình vòng cung rất mạnh. Tốc độ khá tốt và gần trúng mục tiêu. Hắn không chỉ là người tình cừ khôi mà còn là tay đánh đấm khá giỏi. Tôi nhớ Kate đã nói hắn khoẻ khủng khiếp. Dù vậy, tôi không định để tên sát nhân lấn lướt quá đâu.
Tôi dùng bắp tay đỡ lấy cú đấm của hắn, tay tôi lập tức bị tê liệt. Hắn đúng là rất mạnh. Hắn đúng là rất mạnh. Né tránh sức mạnh của hắn, tôi thầm cảnh báo bản thân. Nhưng hãy khiến hắn bị thương. Bị thương nặng.
Tôi tung ra một cú đấm móc rất mạnh trúng bụng dưới của hắn. Tôi nghĩ đến Kate và những trận đòn cô đã phải hứng chịu vì không nghe lời. Tôi vẫn còn nhớ như in trận đòn cuối cùng giáng xuống đầu cô.
Tôi dùng tay phải thoi tiếp vào bụng hắn. Tôi cảm thấy bụng hắn nhũn ra. Tôi nghĩ mình đã đánh trúng phần dưới thắt lưng. Sikes rên rỉ sụp xuống như một võ sĩ quán bar bị đánh cho tơi tả. Đó là trò nghi binh; tiểu xảo đốn mạt của hắn mà thôi.
Hắn tung ra cú đấm trúng vào một bên đầu tôi. Đầu tôi ong ong. Tôi khịt mũi, khẽ lắc người để cho hắn biết tôi chẳng đau đớn gì. Đó là một cuộc ẩu đả đường phố theo phong cách D.C. Nhào vô, thằng da trắng. Lại đây với tao, con quái vật mặt người. Tôi đã chờ khoảnh khắc đối mặt với hắn như thế này từ lâu rồi.
Tôi thụi tiếp vào bụng dưới của hắn. Cơ thể tê liệt thì đầu óc sẽ không còn tỉnh táo. Tôi cũng muốn hắn choáng váng đầu óc. Tôi đấm thêm vào mũi hắn cho chắc. Nỗ lực tuyệt vời nhất của tôi từ trước đến nay. Sampson chắc chắn sẽ tự hào về cú đánh này. Tôi cũng vậy.
“Cú này dành cho Sampson,” tôi nói qua kẽ răng. “Cậu ta nhờ tao gửi cho mày. Được chuyển đến bằng tay.”
Tôi đấm vào cổ họng khiến hắn nôn khan. Tôi tiếp tục lắc người. Trông tôi chẳng hề giống võ sĩ Ali chút nào, nhưng khi cần thì tôi có thể chiến đấu như anh ta. Tôi có thể bảo vệ những gì cần được bảo vệ. Khi cần tôi cũng có thể là một tên du côn đường phố.
“Cái này dành cho Kate.” Tôi lại đấm tiếp vào mũi Sikes, không lệch một ly. Rồi tôi thọi trúng mắt trái hắn. Mặt hắn sưng phồng lên. Khử hắn đi, Alex.
Tôi biết hắn khoẻ như trâu chó, vẫn còn rất nguy hiểm. Hắn lại lao vào tôi. Sung sức như một con bò đực cáu tiết trong trường đấu bò de Toros. Tôi né sang một bên, hắn lao vào tường nhà như cố phá sập nó. Ngôi nhà nhỏ rung lắc.
Tôi đấm mạnh vào thái dương Sikes. Đầu hắn đập mạnh vào khung nhôm của ngôi nhà, để lại một vết lõm trên đó. Hắn lảo đảo, thở hổn hển. Bỗng nhiên, có tiếng còi báo động rền rĩ từ xa. Người phụ nữ trong nhà đã gọi cảnh sát. Tôi là cảnh sát cơ mà, phải không nhỉ?
Có ai đó đánh tôi từ phía sau, một cú trời giáng. “Ôi, Chúa ơi, không,” tôi rên rỉ cố gắng xua đi nỗi đau đớn.
Điều này không thể! Điều này không thể xảy ra!
Ai đã đánh tôi! Tại sao? Tôi không hiểu, không tài nào hiểu được, không thể suy nghĩ sáng suốt được.
Tôi thấy đau đớn chóng mặt nhưng vẫn quay lại.
Tôi nhìn thấy người phụ nữ tóc quăn vàng mặc chiếc áo phông Farm Aid thùng thình. Cô ta vẫn cầm khư khư cái xẻng mà vừa rồi đã dùng để nện tôi.
“Tránh xa bạn trai tao ra!” cô ta gào lên với tôi. Mặt và cổ cô ta đều đỏ phừng phừng. “Tránh xa anh ấy ra nếu không tao sẽ lại đánh mày đấy. Mày tránh xa Davey của tao ra.”
Davey của tao?... Chúa ơi! Đầu óc tôi đang quay cuồng, nhưng tôi vẫn hiểu được thông điệp ấy. Tôi nghĩ là mình đã hiểu. Davey Sikes ra đây để đến thăm bạn gái. Hắn không săn tìm bất cứ ai. Hắn không đến đây giết bất cứ ai. Hắn là bạn trai của cô gái Farm Aid kia.
Có lẽ tôi đã nhầm rồi, tôi nghĩ khi quay lại nhìn Sikes. Có lẽ cuối cùng tôi đã quá nóng vội, mờ mắt và nhầm lẫn vô phương cứu chữa. Hoặc có lẽ tôi cũng giống như hầu hết các thám tử điều tra án mạng khác mà tôi biết - làm việc quá sức dẫn đến những sai lầm đáng tiếc. Tôi vừa phạm phải một sai lầm. Tôi đã hiểu nhầm Davey Sikes - tôi chỉ không hiểu chuyện đã xảy ra như thế nào.
Trong vòng một giờ sau, Kyle Craig có mặt ở ngôi nhà tại McCullers. Anh ta vẫn bình tĩnh như mọi lần, hoàn toàn thản nhiên. Anh ta nói khẽ với tôi. “Thám tử Sikes đã đi lại với người đàn bà trong nhà này hơn một năm nay. Chúng tôi có biết điều này. Thám tử Sikes không phải đối tượng tình nghi. Anh ta không phải Casanova. Về nhà đi, Alex. Cậu phải về nhà thôi. Không còn việc gì ở đây cho cậu nữa đâu.”