Casanova không muốn gã lộ diện ở đường phố Durham hay đồi Chapel. Thực tế thì hắn đã cấm gã. Cũng dễ hiểu thôi, đáng tôn trọng, nhưng không thể tuân theo. Chúng lại sát cánh bên nhau. Vả lại, lúc đêm hôm cũng đỡ nguy hiểm hơn còn phần thưởng thì vượt xa những rủi ro.
Cảnh tiếp theo trong vở kịch cần được thực hiện ngay, và gã là người thực hiện. Will Rudolph hoàn toàn chắc chắn. Gã không bị cảm xúc ràng buộc. Không có gót chân Asin. Casanova thì có… Tên cô ta là Kate McTiernan.
Theo một cách kỳ lạ, gã nghĩ, cô ta đã trở thành đối thủ cạnh tranh của gã. Casanova có tình cảm gắn bó đặc biệt với cô ta. Cô ta rất giống hình mẫu “người tình” mà hắn luôn khao khát tìm kiếm. Vì vậy, cô ta gây nguy hiểm cho mối quan hệ đặc biệt của gã với Casanova.
Khi lái xe tiến vào đồi Chapel, gã nghĩ về “người bạn” của mình. Có gì đó rất khác và thậm chí đáng hài lòng trong mối quan hệ giữa chúng. Bị chia cách trong gần một năm, gã đâm ra trân trọng mối quan hệ kỳ lạ này, và giờ thì nó mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Gã không thể nói chuyện với bất kỳ ai khác, không một người nào khác.
Thật buồn biết bao, Rudolph nghĩ.
Khôi hài biết bao.
Trong những năm ở California, Will Rudolph nhớ rõ mồn một nỗi cô đơn héo mòn khi gã còn nhỏ. Gã lớn lên tại pháo đài Bragg, Bắc California, sau đó là Asheville. Gã là con trai của một đại tá kỳ cựu, một thằng con nhà lính, một đứa con trai đích thực của miền Nam. Ngay từ nhỏ gã đã rất thông minh, đủ để giữ được cái vỏ bọc bên ngoài: sinh viên ưu tú, lịch sự, nhiệt tình cùng các kỹ năng giao tiếp xã hội nhuần nhuyễn để đánh bại tất cả. Kẻ lịch thiệp hoàn hảo. Không ai đoán được mong muốn và nhu vầu thực sự của gã… đó chính là lý do càng ngày gã càng không chịu nổi sự cô đơn.
Gã biết khi nào nỗi cô đơn chấm dứt. Chính xác khi nào và ở đâu. Gã nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên đầy choáng ngợp với Casanova. Nó diễn ra ngay tại khuôn viên trường Duke, và là cuộc gặp nguy hiểm cho cả hai.
Kẻ Lịch Thiệp nhớ rõ ràng cảnh tượng ấy. Hồi ấy gã ở trong một căn phòng nhỏ, giống như bất cứ sinh viên nào khác trong trường. Một lần, Casanova đã đến phòng gã lúc quá nửa đêm, gần hai giờ sáng. Khiến gã sợ chết khiếp.
Khi Rudolph ra mở cửa và nhìn thấy hắn ở đó, trông hắn có vẻ rất tự tin về bản thân. Cảnh tượng này làm gã nhớ đến bộ phim ly kỳ tên là Rope.
“Anh mời tôi vào chứ? Tôi không nghĩ anh muốn những gì tôi nói lại được thông báo rộng rãi giữa hành lang chung này đâu.”
Rudolph cho hắn vào. Đóng sập cửa. Tim gã đập thình thịch.
“Anh muốn gì. Gần hai giờ sáng rồi. Chúa ơi.”
Lại là nụ cười ấy. Quá kiêu ngạo. Quá hiểu biết. “Anh đã giết Roe Tierney và Tom Hutchinson. Anh đã theo dõi cô ta hơn một năm qua. Anh vẫn giữ kỷ vật thân thương của Roe ngay trong căn phòng này. Tôi tin đó là lưỡi của cô ta.”
Đấy là thời điểm kịch tính nhất trong đời Will Rudolph. Có người thực sự biết gã là ai. Có người đã nhận ra bản chất gã.
“Đừng sợ, tôi cũng biết họ không có cách nào chứng minh anh phạm tội giết người đâu. Anh đã gây ra một tội ác hoàn hảo. Đúng, gần như hoàn hảo. Xin chúc mừng.”
Cố gắng xoay xở trong tình thế ấy, Rudolph cười vào mặt kẻ buộc tội mình. “Anh hoàn toàn mất trí rồi. Tôi yêu cầu anh đi ngay bây giờ. Đây là điều điên rồ nhất mà tôi từng được nghe trong đời.”
“Ừ, phải rồi,” kẻ buộc tội tiếp tục, “nhưng cả đời này anh luôn khao khát được nghe những lời đó… Để tôi nói cho anh biết những lời anh thực sự muốn nghe. Tôi hiểu những gì anh đã làm và tại sao. Tôi cũng làm thế. Tôi có nhiều điểm giống anh, Will ạ.”
Ngay lập tức, Rudolph cảm thấy một sự kết nối mạnh mẽ. Lần đầu tiên trong đời, gã được kết nối thực sự với con người. Có lẽ đó là thứ người ta gọi là yêu thương? Liệu người bình thường có xúc động hơn gã không? Hay là họ tự đánh lừa mình? Tạo ra những tưởng tượng lãng mạn phô trương xung quanh việc trao đổi tinh dịch tầm thường?
Trước khi gã kịp nhận ra thì đã đến đích. Gã dừng xe dưới một cây du già cao chót vót, tắt đèn pha ô tô. Hai người đàn ông da đen đang đứng ở bậc thêm nhà Kate McTiernan.
Một trong số đó là Alex Cross.