Kate McTiernan ráng mở mắt từ từ trong một căn phòng lờ mờ sáng… ở một nơi nào đó.
Sau khi chớp mắt vài cái, cô tin rằng mình đang ở trong một khách sạn mà cả đời không thể nhớ đã vào như thế nào. Một khách sạn thực sự kỳ lạ trong bộ phim nghệ thuật còn kỳ lạ hơn của Jim Jarmusch. Mặc dù vậy, cũng chẳng sao. Ít nhất thì cô đã không chết.
Đột nhiên, cô nhớ mình đã bị bắn thẳng vào ngực. Cô nhớ ra kẻ đột nhập. Cao… tóc dài… giọng nói dịu dàng, thân mật… thú tính khủng khiếp.
Cô gượng đứng dậy nhưng gạt ý định đó ngay lập tức. “Ối,” cô kêu to. Cổ họng khô rát, giọng nói khản đục ong ong trong đầu cô. Cô có cảm giác cần phải cạo lưỡi.
Mình đang ở địa ngục. Ở tầng thấp nhất trong Địa ngục của Dante, cô nghĩ, và bắt đầu run rẩy. Những gì xảy ra trong khoảnh khắc này thật đáng sợ, nhưng cô thấy kinh khủng, đột ngột đến nỗi không biết phải làm gì.
Xương cốt cô cứng đờ, đau đớn, khắp người nhức mỏi. Cô e lúc này đến quả tạ năm mươi cân cô cũng khó lòng nâng nổi. Đầu nặng trình trịch, sưng lên như trái cây chín nẫu, đau khủng khiếp, nhưng cô vẫn nhớ như in cái kẻ đã tấn công mình. Hắn ta cao, khoảng gần một mét chín, vẫn còn trẻ, vô cùng khỏe mạnh, ăn nói rõ ràng. Các hình ảnh đã mờ nhạt, nhưng cô hoàn toàn chắc chắn những gì mình nhớ là đúng.
Cô nhớ thêm vài chi tiết về cuộc tấn công quái dị trong căn hộ của mình. Hắn dùng một khẩu súng phóng điện hay cái gì đó giống vậy để làm cô bất tỉnh. Hắn cũng dùng chloroform, hoặc có thể là halothane. Chắc đó là lý do khiến đầu óc cô đau nhức.
Đèn đóm trong phòng vẫn được bật một cách có chủ đích. Cô nhận thấy chúng được dẫn từ công tắc điều chỉnh sáng tối có vẻ hiện đại được lắp vào trần nhà. Trần nhà rất thấp, có lẽ dưới hai mét.
Căn phòng trông như thể vừa mới được xây, hoặc tu sửa. Nó được trang trí trang nhã giống như cách mà nếu có tiền bạc và thời gian thì cô sẽ trang trí căn hộ riêng như vậy… Một chiếc giường bằng đồng thật. Chiếc tủ ngăn kéo kiểu cổ màu trắng có tay cầm bằng đồng. Một bàn trang điểm với lược tròn, lược thẳng, gương bằng bạc. Có những chiếc khăn đầy màu sắc thắt trên cột giường giống như cách mà cô vẫn làm trong căn nhà của mình. Điều đó đột nhiên làm cô cảm thấy thật kỳ lạ. Rất kỳ lạ.
Căn phòng không có cửa sổ. Cách duy nhất ra ngoài là một cửa ra vào bằng gỗ nặng nề.
“Cách trang trí hay đấy,” Kate lẩm bẩm. “Tâm thần giai đoạn đầu. Không, giai đoạn cuối mới đúng.”
Chiếc tủ quần áo nhỏ khép hờ khiến cô nhìn thấy những gì bên trong. Nó làm cô phát bệnh.
Hắn mang quần áo của cô đến nơi kinh khủng này, nhà tù kỳ lạ này. Tất cả quần áo của cô đều ở đây.
Vận hết chút sức lực còn lại, Kate McTiernan cố ngồi thẳng trên giường. Nỗ lực vừa rồi làm tim cô đập nhanh hơn, và tiếng tim đập thình thịch cũng khiến cô sợ hãi. Tay chân cô như bị bó chặt vào vật nặng.
Cô hết sức tập trung, mắt gắng nhìn vào cảnh tượng đáng kinh ngạc. Cô không rời mắt khỏi tủ quần áo.
Cô nhận ra rằng quần áo trong tủ không hoàn toàn là của cô. Hắn đã ra ngoài mua quần áo giống của cô! Đúng với sở thích và phong cách của cô. Những bộ quần áo trong tủ còn mới tinh. Cô thấy vài chiếc mác lủng lẳng ở áo váy. Hãng The Limited. Hãng Gap ở đồi Chapel. Những cửa hiệu mà cô vẫn mua sắm.
Mắt cô lia ngược lên nóc chiếc tủ ngăn kéo màu trắng khá cổ bên kia phòng. Nước hoa của cô cũng ở trên đó. Nỗi ám ảnh. Cuộc đi săn. Thuốc phiện.
Có phải hắn đã mua tất cả những thứ đó cho cô?
Cạnh giường là cuốn All the Pretty Horses, y chang cuốn sách mà cô mua trên phố Franklin ở đồi Chapel.
Hắn biết tất cả về mình!