Những tay săn ảnh mới chụp ảnh tôi lia lịa. Tiếng máy ảnh tanh tách nghe như tiếng súng nghèn nghẹt, trống rỗng. Các phóng viên tiến đến, nhưng tôi xua họ đi.
“Thôi đi các anh,” cuối cùng tôi cảnh báo một vài người trong số họ. Lời cảnh báo nghiêm túc. “Đây không phải lúc. Không phải bây giờ!”
Nhưng tôi nhận ra rằng ngay cả phóng viên cùng người quay phim trông cũng thật bàng hoàng, bối rối và choáng váng.
Cả FBI và cảnh sát đồi Chapel đều đang ở hiện trường vụ tấn công hèn nhát, ghê tởm. Tôi thấy rất nhiều cảnh sát địa phương. Nick Ruskin và Davey Sikes cũng lặn lội từ Durham đến đây. Sikes nhìn tôi vẻ khó chịu ngụ ý anh tưởng mình đang làm gì ở đây vậy hả?
Kyle Craig cũng đã có mặt ở hiện trường. Anh ta đích thân gọi đến khách sạn để thông báo cho tôi cái tin khủng khiếp này.
Kyle tiến về phía tôi, khoác tay lên vai tôi, thì thà thì thầm. “Tình trạng cô ấy rất tệ, Alex, nhưng rồi cô ấy sẽ vượt qua bằng cách nào đó. Cô ấy cần phải có khát vọng sống mãnh liệt. Họ có thể đưa cô ấy ra ngoài bất kỳ lúc nào. Hãy ở đây với tôi. Đừng vào trong. Hãy tin tôi, được không?”
Tôi lắng nghe lời Kyle nói và sợ rằng mình sẽ quỵ ngã trước tất cả ống kính máy ảnh, tất cả những người lạ, và vài người tôi biết. Đầu tôi, lòng tôi hỗn loạn quay cuồng. Cuối cùng tôi đi vào trong nhà, gồng mình chứng kiến cảnh tượng ấy.
Hắn lại vào phòng ngủ của cô… hắn đã ở ngay đây.
Có gì đó không ổn, mặc dù… nhất thời tôi không thể nghĩ rõ ràng. Có gì đó… có gì bất ổn ở đây?
Đội cấp cứu trung tâm y tế Duke đặt Kate lên cáng, loại cáng dùng cho nạn nhân bị gãy lưng và chấn thương đầu nghiêm trọng. Tôi nghĩ mình chưa từng thấy ai được đưa đi một cách nhẹ nhàng đến thế, trong bất kỳ hoàn cảnh bi thảm nào. Các bác sĩ đưa cô ra ngoài nhà mà tái mét mặt mày. Đám đông đột ngột nín lặng khi đoàn cứu thương xuất hiện bên ngoài.
“Họ sẽ đưa cô ấy đến trung tâm y tế Duke. Người trong trường đại học có thể phản đối, nhưng đó là cơ sở tốt nhất trong tiểu bang này,” Kyle nói với tôi. Anh cố gắng vỗ về tôi bằng những lời nói nhẹ nhàng, có phần máy móc. Thực sự thì anh làm điều đó tốt đến mức đáng ngạc nhiên.
Có gì đó không ổn… có gì đó nằm ngoài trật tự bình thường… Nghĩ đi. Tập trung suy nghĩ bằng cách nào đó đi. Điều này có thể rất quan trọng… nhưng tôi không thể nghĩ thông suốt được. Chưa được, tôi không thể.
“Wick Sachs thì sao?” tôi hỏi Kyle.
“Hắn về nhà trước mười giờ tối. Giờ hắn vẫn ở nhà… Chúng tôi không biết chắc hắn có ra ngoài hay không. Cũng có thể hắn đã giở trò gì đấy qua mặt chúng tôi. Có lẽ hắn có lối ra. Nhưng tôi không nghĩ thế.”
Tôi chào Kyle Craig rồi tiến đến chỗ một bác sĩ Đại học Duke mặc áo blu trắng gần xe cứu thương. Ánh đèn flash nhấp nháy khắp nơi xung quanh họ. Hàng trăm hình ảnh “đáng nhớ” đã được dân săn tin chụp lại tại hiện trường vụ án.
“Tôi đi cùng với cô ấy được không?”
Bác sĩ cứu thương nhẹ nhàng lắc đầu. “Không, thưa ngài,” anh ta nói. Có vẻ anh ta nói khá chậm. “Không, thưa ngài, chỉ có gia đình mới có thể đi cùng xe cứu thương. Xin lỗi tiến sĩ Cross.”
“Đêm nay tôi là gia đình của cô ấy,” tôi nói. Tôi đẩy anh ta ra, rồi leo lên phía sau xe cứu thương. Anh ta không tìm cách chặn tôi lại. Mà có cố cũng chẳng làm được.
Toàn thân tôi tê liệt. Kate nằm giữa đám thiết bị theo dõi, thiết bị hồi sức im lìm đặt san sát trong xe cứu thương. Tôi chỉ sợ rằng khi tôi vào xe cứu thương, hoặc khi họ mang cô ra bên ngoài thì cô đã chết rồi.
Tôi ngồi bên cạnh Kate nắm đầu ngón tay cô. “Anh Alex đây. Anh ở đây vì em.” Tôi thì thầm với cô. “Mạnh mẽ lên. Dù sao thì em rất mạnh mẽ mà. Hãy mạnh mẽ lên.”
Vị bác sĩ vừa bảo tôi không được lên xe cứu thương bước lên ngồi cạnh tôi. Anh ta cảm thấy có nghĩa vụ cho tôi biết quy tắc, nhưng không quan tâm đến việc có ai tuân thủ hay không. Biển tên của anh ta có đề Bác sĩ B.Stringer, Đội Cấp cứu Đại học Duke. Tôi nợ anh ta một ân huệ lớn.
“Anh có thể cho tôi biết cơ hội hồi phục của Kate là bao nhiêu được không?” Tôi hỏi khi chiếc xe cứu thương chầm chậm lăn bánh khỏi hiện trường kinh hoàng ở đồi Chapel.
“Tôi e rằng đây là một câu hỏi khó. Cô ấy vẫn còn sống, tự thân điều đó đã kỳ diệu lắm rồi,” anh ta nói thấp giọng, đầy kính cẩn. “Có nhiều chỗ bị gãy và giập nát, một số chỗ có vết thương hở miệng. Cả hai bên má đều bị gãy xương. Cô ấy có thể bị trật cổ. Chắc cô ấy phải giả chết với hắn. Bằng cách nào đó, cô ấy đã tỉnh táo đánh lừa hắn.”
Mặt Kate sưng tấy lên và đầy vết cắt rạch. Gần như không thể nhận ra cô. Cả người cô cũng vậy. Tôi nhẹ nhàng nắm tay Kate khi xe cứu thương tăng tốc về phía trung tâm y tế Duke. Cô ấy đã tỉnh táo đánh lừa hắn ư? Đúng vậy, đó là Kate. Dù thế tôi vẫn hơi băn khoăn.
Tôi bám vào một giả thuyết choáng váng. Khi đứng ngoài nhà, suy nghĩ ấy đã khiến tôi sững sờ. Tôi nghĩ mình biết chuyện bất ổn xảy ra trong phòng ngủ của Kate.
Có phải Will Rudolph đã ở trong phòng ngủ không? Kẻ Lịch Thiệp đã ra tay ở đây. Chính gã. Đó là phong cách của gã. Tàn bạo tột độ. Cơn cuồng nộ.
Có rất ít bằng chứng của Casanova. Không có những dấu vết mang tính nghệ sĩ. Dù vậy vẫn có dấu hiệu bạo lực dã man… Chúng là song sinh! Hai gã quái vật hợp lại thành một. Có lẽ Will Rudolph căm ghét Kate vì Casanova đã từng yêu cô. Có lẽ cô đã chen vào mối quan hệ của gã. Có thể chúng cố tình để Kate sống - cho cô sống thực vật suốt phần đời còn lại.
Giờ chúng đang cấu kết với nhau sao? Cần tóm gọn và ngăn chặn hai kẻ ấy.