Khu vực ký túc xá chính tại Duke là nơi mang đầy phong vị đồng quê, gồm những ngôi nhà nhỏ hơn, cùng vài căn nhà tranh chứ không phải các tòa nhà kiểu Gothic thông thường. Sân Myers rợp bóng những cây sồi già cao vút và tán mộc lan rộng, bao quanh là vườn hoa được chăm sóc cẩn thận. Nét lốm đốm ấy chính là vẻ huy hoàng mà Chúa ban tặng.
Một chiếc BMW mui trần màu bạc đậu ở phía trước. Miếng đề can trên tấm hãm xung quanh có dòng chữ: CON GÁI VÀ TIỀN BẠC CỦA TÔI ĐÃ ĐẾN DUKE.
Bên trong, phòng khách của ký túc xá có sàn gỗ cứng được đánh bóng và thảm phương Đông trông có vẻ là hàng thật đã nhạt màu đáng kể. Tôi nhìn quanh trong khi đợi Mary Ellen Klouk. Căn phòng đầy những chiếc ghế đẩu, đi văng, tủ com mốt cao bằng gụ đã “nhuốm màu thời gian”. Dưới cả hai cửa sổ chính đều có ghế băng.
Tôi đến được mấy phút thì Mary Ellen Klouk đi xuống cầu thang. Tôi đã gặp cô bé dăm lần trước chiều Chủ nhật hôm đó. Cô cao gần mét tám, tóc màu tro vàng, trông thật hấp dẫn - giống như những người phụ nữ đã biến mất một cách bí ẩn. Thi thể được tìm thấy bị chim thú trong khu rừng bao quanh Efland ăn nham nhở cũng từng là một phụ nữ tóc vàng xinh đẹp.
Tôi tự hỏi tên sát nhân có để ý đến Mary Ellen Klouk không. Tại sao hắn lại chọn Naomi? Hắn đưa ra lựa chọn cuối cùng thế nào? Cho đến nay đã có bao nhiêu phụ nữ bị chọn?
“Chào chú, Alex. Ơn Chúa, cháu mừng là chú ở đây.” Mary Ellen nắm tay tôi, giữ thật chặt. Gặp cô bé khiến những ký ức ấm áp nhưng cũng rất đỗi đau lòng lại ùa về trong tôi.
Chúng tôi quyết định ra khỏi ký túc xá để tản bộ trên khu đất thoai thoải của khuôn viên phía Tây. Tôi vẫn luôn yêu quý Mary Ellen. Cô bé là sinh viên ngành lịch sử và tâm lý học. Tôi nhớ rằng chúng tôi đã từng nói chuvện về phân tâm học suốt cả một đêm ờ D.C. Cô bé hiểu biết về chấn thương tâm lý cũng tương đương tôi.
“Xin lỗi cháu đã không có mặt ở đây khi chú đến Durham,” cô bé nói trong lúc chúng tôi hướng về phía Đông giữa những tòa nhà kiểu Gothic thanh lịch được xây dựng vào những năm 1920. “Thứ Sáu vừa rồi, em trai cháu tốt nghiệp trung học, Ryan Klouk bé bỏng. Thực ra thằng bé cao gần hai mét. Nặng gần một tạ như thể một chú báo tuyết. Ca sĩ chính của nhóm Scratching Blackboards. Cháu mới trở lại trường vào sáng nay, chú Alex ạ".
“Lần cuối cùng cháu thấy Naomi là khi nào?” Tôi hỏi Mary Ellen trong lúc băng qua một con phố xinh xắn tên là Wannamaker Drive. Không dễ chịu chút nào khi nói chuyện với bạn của Naomi trong vai một thám tử điều tra án mạng, nhưng tôi vẫn phải làm điều đó.
Câu hỏi vừa rồi của tôi dường như làm Mary Ellen đau nhói. Cô hít một hơi sâu rồi mới trả lời. “Sáu ngày trước, chú Alex ạ. Chúng cháu lái xe xuống đồi Chapel. Lúc ấy chúng cháu làm việc tại đó cho nhóm Mái nhà của nhân loại”.
Mái nhà của nhân loại là một nhóm phục vụ cộng đồng với mục đích xây dựng lại nhà ở cho người nghèo. Naomi chưa bao giờ nhắc đến việc cô bé là tình nguyện viên của tổ chức này. “Sau đó cháu có gặp lại Naomi nữa không?” tôi hỏi.
Mary Ellen lắc đầu. Cái chuông vàng lúc lắc trên cổ cô bé khẽ kêu leng keng. Đột nhiên, tôi có cảm giác rằng cô bé không muốn nhìn vào mắt tôi.
“Cháu e đó là lần cuối củng. Chính cháu đã báo cảnh sát, và cháu nhận ra rằng họ có quy tắc hai mươi tư giờ trong hầu hết các vụ mất tích. Naomi biến mất gần hai ngày rưỡi thì họ mới đăng bản tin. Chú có biết tại sao không?”
Tôi lắc đầu, nhưng không muốn phức tạp hóa mọi chuyện trước mặt Mary Ellen. Tôi vẫn không biết chính xác lý do tại sao lại có quá nhiều bí mật xung quanh vụ việc này. Tôi đã gọi cho thám tử Nick Ruskin sáng hôm đó, nhưng anh ta không bắt máy.
“Chú có nghĩ rằng việc Naomi mất tích có liên quan tới những người phụ nữ mất tích gần đây không?” Marry Ellen hỏi. Đôi mắt xanh chứa đầy nỗi đau đớn.
“Có thể có liên quan. Dù vậy không có bằng chứng xác thực tại vườn Sarah Duke. Thành thực mà nói thì có rất ít bằng chứng để điều tra, Mary Ellen ạ.” Nếu Naomi bị bắt cóc tại một vườn hoa công cộng ngay trong khuôn viên trường thì cũng không có nhân chứng. Cô bé đã ở trong khu vườn nửa giờ rồi trốn tiết học Hợp đồng. Casanova đã làm mọi việc hoàn hảo đến đáng sợ. Hắn như một bóng ma vậy.
Chúng tôi dừng lại sau khi đi trọn một vòng rồi trở về đúng vạch xuất phát. Khu ký túc xá còn cách chúng tôi khoảng hai, ba mươi mét qua một lối đi rải sỏi. Nơi đó có các cột cao màu trắng, hành lang lớn chứa đầy những bộ bàn và ghế chao được làm bằng liễu gai sáng bóng. Kiến trúc thời kỳ nội chiến kiểu này là một trong những sở thích của tôi.
“Chú Alex à, thực ra gần đây, Naomi và cháu không còn thân thiết như trước,” Mary Ellen đột nhiên tâm sự với tôi. “Cháu xin lỗi, cháu nghĩ chú nên biết điều đó.”
Mary Ellen vừa nghiêng người hôn lên má tôi vừa khóc. Sau đó, cô bé chạy lên cầu thang quét vôi trắng và biến mất vào bên trong.
Lại một bí ẩn nữa cần phải giải quyết.