Thành Khúc Hòa là một tòa thành trì khổng lồ lân cận cửa vào thông đạo không gian của đại lục Nghiễm Nguyên cùng với đại lục khác, mỗi ngày đều có vô số người tu luyện lui tới, vọ cùng náo nhiệt.
Bởi vì mỗi ngày người tu luyện ra vào thành quá nhiều, thế cho nên tửu quán khách điếm trong thành kín người hết chỗ ngày ngày, nếu như không tới đặt phòng trước, lâm thời thật đúng là đặt không được, cuối cùng chỉ có thể đến một ít khách điếm điều kiện cực kém trong thành cùng ghép giường với những người khác.
Có người của Dịch Chấn đi đặt phòng trước, hơn nữa mặt mũi Dịch gia Tây Đình phủ, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không đặt phòng quá kém.
Dịch Chấn để cho người đặt phòng là khách điếm cao cấp, tính phòng ngự thượng đẳng, tuyệt đối an toàn, không cần lo lắng khi ngủ bị người đánh trộm.
Khi bọn họ vào thành, người tu luyện ngoài thành không có hảo ý nhìn chằm chằm vào người đang vào thành, nói không chừng còn có thể thừa dịp ban đêm đánh lén, cho nên ở trong thành tìm một địa phương an toàn nghỉ ngơi rất tất yếu.
Mới từ thành Hắc Xuyên trở về, đại đa số nhóm người tu luyện cũng muốn ngủ một giấc thật ngon, dưỡng đủ tinh thần, lại tìm cách khác. Cho nên Dịch Chấn cũng không dong dài lắm, sau khi đưa mấy người Sở Chước đến sương phòng, thì trực tiếp rời khỏi.
Tiểu nhị khách điếm đưa tới món ngon đầu bếp tỉ mỉ nấu nướng rất nhanh, có mặn có chay, linh khí sung túc, khiến người ta ngón trỏ chuyển động nhanh.
Trừ bỏ Bích Tầm Châu còn chưa thức tỉnh, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đến A Chiếu, Huyền Uyên vô cùng vui vẻ hưởng thụ một chút món ngon phong phú, cảm thấy Dịch Chấn an bài hết thảy coi như thuận mắt.
"Tuy rằng không có ngon như Tầm Châu ca làm, nhưng mà cũng là món ngon hiếm có." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói: "Chẳng trách người người đều muốn đi đại lục cao cấp, mọi thứ ở đại lục cao cấp quả thật tốt, ngay cả nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhất, đều ẩn chứa linh khí."
"Chọn nguyên liệu nấu ăn cao cấp, làm cái gì cũng ăn ngon." Sở Chước nói.
【Tầm Châu ca làm ăn rất ngon.】Huyền Uyên ngẩng đầu, cũng phụ họa nói một câu.
A Chiếu không nói chuyện, bình tĩnh gặm nhấm chân gà nướng Sở Chước đặc biệt kêu người ta làm cho nó, chân gà nướng được ngoại giòn trong mềm, quét lên một tầng tương đầu bếp đặc chế biến, rắc vừng trắng lên, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta mở rộng khẩu vị.
Ăn cơm xong rồi, Sở Chước pha một bình trà linh quả, hai người hai yêu ngồi ở chỗ kia vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.
Tán gẫu là kế hoạch về sau của bọn họ ở đại lục Nghiễm Nguyên.
"Ta muốn nán lại một đoạn thời gian ở đại lục Nghiễm Nguyên, nhìn xem có người tu luyện đại lục Tấn Thiên hay không, đều tìm ra bọn họ. Nếu không có, ta phải đi một đại lục khác, nói chung phải tìm bọn họ mới được." Sở Chước nâng một ly linh trà, dung mạo hơi thu lại, an tĩnh mà nhu hòa.
"Sở tỷ cô đi đâu, thì ta cùng đi nơi đó." Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng thể hiện lòng trung thành, dừng lại, hắn lại nói: "Nếu có cần giúp, cô cứ việc mở miệng."
Sở Chước khẽ cười, dung mạo tinh xảo xinh đẹp giống như hoa ngọc lan nở rộ.
"Ta biết, cảm ơn huynh."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ gãi gãi mặt, có chút ngượng ngùng nói: "Nhưng mà, ta cũng chỉ có tay nghề luyện đan này là lấy ra được, Sở tỷ cô không ghét bỏ là được."
"Tất nhiên sẽ không ghét bỏ." Sở Chước buồn cười nói: "Hiếm khi đi đến đại lục Nghiễm Nguyên, cũng là cơ hội của chúng ta, đại lục Nghiễm Nguyên thực lực cường hãn, tông môn mọc lên như nấm, thế lực lâu đời lại càng không thiếu, chắc chắn có rất nhiều đan phương cổ xưa, đợi có cơ hội, ta giúp huynh tìm vài đan phương. Còn phương diện linh thảo, huynh cũng không cần quan tâm, việc này giao cho Dịch Chấn là được."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe xong, đầu tiên là cảm động một phen, sau đó rốt cục hiểu rõ ràng vì sao Sở Chước sẽ hợp tác với Dịch Chấn.
Giai đoạn hiện tại, chọn Dịch Chấn quả thật là người vô cùng thích hợp, bỏ qua một bên không nói chuyện nhân phẩm của Dịch Chấn, hắn là đệ tử dòng chi của Dịch thị Tây Đình phủ, có dã tâm có thủ đoạn, hơn nữa cũng đủ ích kỷ.
Đối với bọn họ mà nói, hợp tác với hắn càng có lợi hơn là hợp tác cùng một gia tộc thậm chí là một thế lực nào khác.
Cho nên, đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước Sở Chước không có hoàn toàn cự tuyệt Dịch Chấn, vẫn muốn trước tiên chấn trụ hắn rồi lại nói chuyện hợp tác, để tránh người này quá nhiều tâm tư, liên hợp cùng Dịch gia lừa gạt bọn họ. Hiện tại Dịch Chấn bị trói đến trên thuyền bọn họ, Dịch Chấn vì ích lợi của mình, cũng sẽ càng phải che chở bọn họ, để tránh thiên tài luyện đan sư Mặc Sĩ Thiên Kỳ gặp chuyện không may.
Kế tiếp, Sở Chước liền định ra kế hoạch tương lai của bọn họ ở đại lục Nghiễm Nguyên. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Một là muốn tìm kiếm người tu luyện đại lục Tấn Thiên thất lạc ở trong thông đạo không gian, hai là tìm kiếm đan phương cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ, ba là bọn họ thuận tiện phát triển thế lực của mình.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Sở Chước sẽ cự tuyệt gia nhập bất cứ thế lực nào, so với gia nhập thế lực khác cầu tìm sự che chở, nàng càng tin tưởng chính mình cùng đồng bạn bên cạnh. Ngày đó khi ở đại lục Thiên Thượng Hải, lựa chọn gia nhập Nhân Gian phường là phải như vậy, nay có điều kiện lại có linh thạch lại càng không thiếu người, không bằng tự mình tổ chức thành lập một thế lực, để tương lai đại lục Tấn Thiên phát triển ở Linh thế giới.
Nghe xong kế hoạch của Sở Chước, Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút dại ra nhìn nàng.
Thiếu nữ mười bảy tuổi, dung mạo giãn ra, khóe môi hơi nhếch, tuy rằng cười dịu dàng yếu ớt, ánh mắt cũng không dấu ngạo nghễ và dã tâm, đều đối lập với bất cứ nữ tu nào mà hắn đã gặp qua, mâu thuẫn mà mê người.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ tiếp xúc qua không ít nữ tu, nhóm sư tỷ sư muội trong sư môn thì một đống lớn, nhưng không có một ai giống như Sở Chước, làm cho hắn không biết hình dung nàng như thế nào, nhưng có thể cảm giác được sức quyến rũ chỉ thuộc về nàng, đấy mới là nguyên nhân hắn nguyện ý đi theo nàng, tôn nàng làm "Tỷ".
Mặc Sĩ Thiên Kỳ liếm liếm khóe miệng: "Sở tỷ, cho nên cô mang theo đội Chiến Huyết, chính là muốn đội Chiến Huyết trở thành thành viên tổ chức để tổ chức thành lập thế lực của mình?"
"Tất nhiên." Sở Chước mỉm cười nhìn hắn: "Cũng bao gồm huynh."
Khuôn mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ dần dần nhiễm đỏ ửng, trong mắt để lộ ra hưng phấn, cao hứng nói: "Vậy rất tốt, Sở tỷ, chúng ta cùng nhau nỗ lực lên."
Sở Chước khẽ cười, vừa nói kế hoạch của chính mình với hắn, vừa chậm rãi hoàn thiện kế hoạch ở trong lòng.
***
Ngày hôm sau, khi Kha Tử Văn tới tìm Sở Chước, Sở Chước giao cho hắn một xấp bức họa và một cái túi càn khôn.
"Sở cô nương, đây là..." Kha Tử Văn khó hiểu nhìn bức họa trong tay, linh thức đảo qua túi càn khôn, khi thấy rõ ràng linh thạch và linh đan trong túi càn khôn, nhất thời có chút kinh ngạc.
Sở Chước nhìn hắn mỉm cười, không đáp mà hỏi lại: "Kha Tử Văn, thành viên đội Chiến Huyết, đều là người đại lục Nghiễm Nguyên sao?"
Ở khi Đỗ Bá Dương còn sống, đội Chiến Huyết có tổng cộng năm mươi ba người, xem như là một đội ngũ có thực lực bậc trung trong thành Hắc Xuyên. Sau đó Đỗ Bá Dương bị Sở Chước giết chết, phó đội trưởng Kha Tử Văn này trở thành đội trưởng, nghe theo ý kiến của Sở Chước, rửa sạch nhân tố không an phận trong đội Chiến Huyết, loại bỏ một vài người, hiện tại đội Chiến Huyết chỉ còn lại có ba mươi hai người.
Ba mươi hai người này là người tu luyện đến từ đại lục Nghiễm Nguyên, hơn nữa vừa khéo là, bọn họ đều là tán tu, không có môn phái và gia tộc, nếu không cũng sẽ không gia nhập đội Chiến Huyết, cùng nhau làm chuyện thương thiên hại lí với Đỗ Bá Dương.
Kha Tử Văn đều báo một lần tình huống ba mươi hai đội viên đi theo bọn họ trở về cho Sở Chước biết.
Sở Chước nghe xong, trong lòng đã có cân nhắc, nói cùng hắn: "Kha Tử Văn, ngươi cũng rõ ràng tình huống của ta, ta muốn tổ chức thành lập một thế lực thuộc về của mình ở đại lục Nghiễm Nguyên..."
Kha Tử Văn mới đầu an tĩnh nghe nàng nói chuyện, đợi nghe đến cuối cùng, hắn trừng to mắt, được yêu thích mà kích động mắt cũng đỏ lên, gắt gao nắm chặt túi càn khôn trong tay, tâm tình kích động không thôi.
Hắn đã biết, đi theo Sở Chước là đúng.
Sở Chước thả chậm thanh âm, nói: "Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi, chỉ cần ngươi không hai lòng, mặc kệ là địa vị, linh thạch, linh đan... Ta đều có thể cho ngươi."
Kha Tử Văn lập tức nói: "Sở cô nương yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không hai lòng."
Khế ước còn không có giải trừ đâu, làm sao có thể sinh hai lòng đây?
Hơn nữa sau khi đã hiểu biết qua sức chiến đấu của Sở Chước, thuật luyện đan của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Kha Tử Văn cảm thấy, chỉ cần là người đầu óc không có bệnh, cũng không sẽ rời khỏi. Nếu như rời khỏi, lại trở thành tán tu, tự do là có đấy, nhưng mà muốn linh đan linh thạch, lại chỉ có thể tự mình giãy dụa mưu cầu, nói không chừng cuối cùng lại giống như trước đây, lưu lạc đến giết người cướp bóc, lại còn có ý tứ gì?
Không bằng đi theo Sở Chước, chỉ cần nghe lời, nàng cũng không keo kiệt linh đan linh thạch.
Nghĩ đến đây, Kha Tử Văn càng phát ra quyết tâm kiên định đi theo mấy người Sở Chước làm một trận.
Sở Chước tự nhiên nhìn ra được thần sắc biến hóa của hắn, trong lòng vừa lòng, tiếp tục nói: "Còn bức họa ta đưa cho ngươi, mặt người trên đó ngươi phải nhớ kỹ, đó đều là cố nhân của ta, ta cần các ngươi giúp ta tìm ra bọn họ. Nhớ kỹ, âm thầm tìm là được, không cần gióng trống khua chiêng, để tránh mang đến phiền toái và nguy hiểm cho bọn họ." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
"Dạ, ta đã biết, xin ngài yên tâm." Kha Tử Văn hồi đáp.
Sở Chước rõ ràng cảm giác được biến hóa trên thái độ của Kha Tử Văn, mỉm cười: "Còn có, linh thạch và linh đan trong túi càn khôn, ngươi cứ việc cầm dùng, nếu như hết, lại đến gặp ta lấy thêm."
"Dạ." Kha Tử Văn cao hứng đáp.
Tiếp theo, Sở Chước lại nói một lát cùng Kha Tử Văn, mới để cho hắn rời khỏi.
Kha Tử Văn rời khỏi rồi, Huyền Uyên bò tới, dùng đầu cọ cọ tay Sở Chước, nói:【Chủ nhân, tỷ yên tâm, về sau đệ cũng sẽ giúp tỷ đát.】
Sở Chước cúi đầu nhìn nó, cảm giác được tâm tình nó truyền qua, cười nói: "Huyền Uyên không cần nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần vui vẻ mà lớn lên là được." Đây là yêu thú nàng tuyển chọn, cho dù hiện tại nó không có biện pháp giúp nàng, nàng cũng sẽ cẩn thận mà bảo hộ nó lớn lên.
Bé rùa thấy chủ nhân coi mình trở thành đứa bé, nhất thời có chút mất hứng:【Đệ sẽ lớn lên rất nhanh đát.】
Sở Chước cười như cũ sờ sờ mai rùa của nó.
Bé rùa càng mất hứng, mệt mỏi nói:【Quả nhiên phải để Tầm Châu ca nhanh chóng khỏe lên mới được, chủ nhân đều nghe không hiểu lời của đệ... Hoặc là đệ ăn cỏ biến hóa trước để biến hóa? Lão đại, huynh nói như vậy có được không?】
A Chiếu vốn không muốn để ý nó, nghe xong lập tức nói:【Không được!】
Huyền Uyên vẫn là một con rùa ấu tể, hiện tại biến hóa, chính là bộ dạng bé con nhân loại, biến thành bé con, chẳng phải là muốn cho người ta mỗi ngày ôm nó mới được sao? Đến lúc đó Sở Chước nhất định luyến tiếc để cho nó đi, sẽ tự mình mỗi ngày ôm bé rùa biến thành trẻ con...
Ừ, nó vẫn làm một thằng nhóc rùa như trước đi.
Vì thế A Chiếu một móng vuốt chụp nó đến trên bàn, đứng ở trước mặt nó, móng vuốt vỗ cái bàn, giáo dục thằng nhóc rùa còn chưa biết đi đã muốn chạy này. Cần phải cho nó biết, ấu tể chỗ có hại của yêu thú biến hóa sớm.
Sở Chước thấy A Chiếu không biết sao lại giáo huấn nghiêng lệch gì đó cho Huyền Uyên, nhưng mà cũng không ngăn cản. Lấy hộp ngọc trong túi linh thú ra xem xét, thấy nhện con trong hộp ngọc còn đang hôn mê, suy tư một lát, dùng truyền âm thạch gọi Dịch Chấn tới.
Dịch Chấn ở sương phòng cách vách, sau khi tiếp nhận truyền âm, lập tức đi tới.
Đợi nghe được lời Sở Chước nói, hắn trừng mắt to, kinh ngạc hỏi: "Cô muốn linh đan cấp mười hai?"
"Đúng vậy, lần này Tầm Châu bị thương rất nghiêm trọng, linh đan phổ thông không có biện pháp trị liệu, cần linh đan cấp mười hai mới được, huynh cảm thấy ở đâu có thể có linh đan tới cấp mười hai?" Sở Chước vẻ mặt chờ đợi hỏi hắn.
Dịch Chấn nhìn nàng, nháy mắt dâng lên một loại tâm tình dở khóc dở cười, lúc này thì mới phát hiện, bộ dạng ý nghĩ kỳ lạ của nữ nhân này, mới là bộ dạng tiểu cô nương mới có hơn mười tuổi. Trước kia cái loại hình tượng hờ hững khó chơi, càng giống hù dọa trêu người.
Dịch Chấn thở sâu, khó được hòa khí nói: "Sở cô nương, không phải ta đả kích cô, chỉ sợ toàn bộ đại lục Linh thế giới, đều tìm không ra linh đan cấp mười hai, chỉ có Đại Hoang giới mới có."
Sở Chước liếc nhìn hắn một cái.
Dịch Chấn bị một cái liếc mắt này nhìn xem mà có chút run run, vội vàng thu hồi lại cái loại tư tưởng đáng sợ lúc trước, nữ nhân này tuy rằng cốt linh chỉ có mười bảy tuổi, nhưng tâm địa đanh đá, nói nàng một trăm tuổi cũng không quá đáng.
"Sở cô nương, ta không có lừa cô, cô cũng biết linh đan cấp mười hai là có đại biểu ý tứ gì, nếu như cô muốn tìm linh đan cấp mười một, ta còn có thể giúp cô, Dịch gia chúng ta cũng cung cấp nuôi dưỡng một luyện đan sư cấp mười một. Nhưng cấp mười hai... Tha cho tại hạ vô năng, không thể giúp cô."
Sở Chước nhìn hắn một lát, thất vọng nói: "Quên đi, đành phải đợi Tầm Châu tự mình thức tỉnh."
Tuy rằng nàng cũng biết không dễ dàng tìm linh đan cấp mười hai, nhưng nơi này là đại lục Nghiễm Nguyên, là đại lục cao nhất trong Linh thế giới, linh khí sung túc, người tài ba xuất hiện lớp lớp, có lẽ sẽ có thì sao? Hiện tại nghe Dịch Chấn nói trắng ra như vậy, làm cho nàng hiểu rõ ràng, ngay cả đại lục Nghiễm Nguyên đại lục cao nhất như vậy, cũng là không có luyện đan sư cấp mười hai.
Dịch Chấn âm thầm thở dài một hơi, sợ nàng vì con yêu thú đó lại có ý nghĩ kỳ lạ gì nữa, vội vàng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, Sở cô nương, không biết kế tiếp các người có an bài gì?"
Lúc trước chuyện Kha Tử Văn đến chỗ Sở Chước, sau đó tất cả người của đội Chiến Huyết rời khỏi, cũng không có giấu diếm được Dịch Chấn, cũng biết Sở Chước khẳng định là có an bài.
Sở Chước nghĩ nghĩ, nói: "Ta nghĩ tìm vài đan phương cho A Kỳ nhà chúng ta, không câu nệ là đan phương phẩm chất gì, chỉ cần là có giá trị nghiên cứu đều được." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Dịch Chấn nghĩ nghĩ, nhân tiện nói: "Nếu là như thế, ta đề nghị các ngươi đi Thánh Đan phường tìm. Trong Thánh Đan phường có rất nhiều đan phương cổ xưa, chỉ cần có linh thạch đều có thể mua được. Đương nhiên, nếu như không đủ linh thạch, có thể đấu đan cùng luyện đan sư trong đan phường..."
Tiếp theo, Dịch Chấn lại nhất nhất nói rõ quy tắc đấu đan Thánh Đan phường.
Sở Chước nghe xong, để cho bé rùa đi kêu Mặc Sĩ Thiên Kỳ trong phòng cách vách đến, để cho Dịch Chấn nói cùng hắn.
Quả nhiên Mặc Sĩ Thiên Kỳ vô cùng cảm thấy hứng thú đối với Thánh Đan phường, lại thăm dò một lần, lại hỏi quy tắc đấu đan, hai mắt sáng lấp lánh, quay đầu nhìn về phía Sở Chước, nóng bỏng nói: "Sở tỷ, không bằng kế tiếp chúng ta liền đi Thánh Đan phường đi?"
Sở Chước tạm thời cũng không có kế hoạch gì, nghe xong trực tiếp đáp: "Được, vậy đi Thánh Đan phường đi."
Dịch Chấn không nghĩ tới bọn họ quyết định thẳng thắn như vậy, nhất thời có chút trợn tròn mắt.
So với Thánh Đan phường, hắn càng muốn an bài Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở khu vực Tây Đình phủ, như vậy tìm bọn họ luyện đan cũng thuận tiện, mà không phải đi Thánh Đan phường cách xa vạn dặm cùng Tây Đình phủ.
Chỉ là nhìn hai người hưng trí bừng bừng, hắn biết mình tốt nhất không cần phản đối —— hơn nữa hắn phản đối cũng vô dụng, cuối cùng chỉ nói: "Ta cần về Tây Đình phủ một chuyến trước, chờ ta an bài xong rồi, lại đi tìm các ngươi."
Sở Chước gật đầu, tùy hắn an bài.
Định xong kế tiếp kế hoạch, hôm sau Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền trả phòng rời khỏi.
Dịch Chấn đưa bọn họ ra thành Khúc Hòa, hơn nữa bố trí xe đi đường cho bọn họ.
Xe này tự nhiên không giống Tê Vũ thú đại lục Thiên Thượng Hải, mà là một loại hạc Thiên Âm tốc độ nhanh hơn.
Hạc Thiên Âm thật sự tiên tư tú dật, đứng ở nơi đó, cũng có một cỗ ngạo khí dị thú tiên cầm, làm cho người ta vừa thấy liền có chút yêu thích, mà tốc độ cực nhanh, là linh cầm thiết yếu cho người tu luyện chọn lựa xuất hành.
"Hai vị bảo trọng, nhiều nhất là ba tháng, ta sẽ đi tìm hai vị." Dịch Chấn vẻ mặt lưu luyến không rời.
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn xem mà nổi hết cả da gà ra, làm sao không biết hắn không nỡ là cái gì, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói: "Dịch công tử yên tâm, linh thảo huynh đưa ta, ta sẽ tìm thời gian luyện thành đan, nhất định sẽ không phụ nhờ vả của huynh."
Biết hôm nay bọn họ phải đi, lúc này Dịch Chấn cũng đưa đến một đám linh thảo, đều là linh thảo luyện chế đan cấp bảy, để cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút vui mừng, nhóm linh thảo này, cũng đủ hắn lại tiêu phí một hai tháng.
Cùng nói lời từ biệt với Dịch Chấn lưu luyến không rời, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền cưỡi hạc Thiên Âm đi hướng Thánh Đan phường.