Đột nhiên lưỡi dao thời gian trong chỗ sâu hành lang gấp khúc thời gian trở nên không còn đáng sợ như vậy.
Sở Chước thậm chí hoàn toàn thả lỏng thân thể, cho phép những lưỡi dao thời gian tiến vào thân thể của chính mình, lấy thân thể làm môi giới, chuyển hóa gắn liền với lực lượng mà Thời Mệnh Châu cần.
Phong Chiếu canh giữ ở một bên, hai tròng mắt thâm trầm, chớp cũng không chớp nhìn nàng chằm chằm, chỉ cần nàng hơi có không khoẻ, hắn lập tức mang nàng tiến vào trong không gian.
Nhưng mà, trừ bỏ sắc mặt tái nhợt một chút, nàng từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh.
Phong Chiếu an tĩnh chờ đợi.
Thẳng cho đến khi Thời Mệnh Châu bắt đầu nở rộ hào quang sáng lạn, hào quang này giống như ở khi chiến trường thượng cổ Cửu U Minh, mang nàng vào trong chiến trường thời kì thượng cổ, vờn quanh nở rộ quanh nàng, Sở Chước thậm chí có thể cảm giác được Thời Mệnh Châu nhắn tới cảm xúc cho nàng, hân hoan vui vẻ, còn có thân cận với nàng, dính dính dán dán, giống như một tiểu hài tử.
Đây là một kiện khí linh đã sinh ra ý thức ngây thơ, vô cùng sinh động, biểu đạt đối với nàng sự thân cận.
Ở trong giới tu luyện, ít có pháp khí có thể tu luyện ra linh thức, cho dù là bán thần khí cũng cực ít, có thể làm cho một kiện pháp khí sinh ra ý thức, cần có sẵn điều kiện thiên nhiên ưu đãi.
Hiển nhiên Thời Mệnh Châu đã sinh ra linh thức, tuy rằng ngây thơ, lại cực hiếm có.
Cảm giác được sự thân cận của Thời Mệnh Châu, trên mặt Sở Chước lộ ra vẻ vui mừng.
Nàng không nghĩ tới một chuyến lữ hành Thời Chi Hạp này, có thể làm cho Thời Mệnh Châu đã mất đi lực lượng nở rộ ánh sáng thuộc về nó một lần nữa, khôi phục ý thức.
Nàng đoán, năm đó khi chủ nhân Thời Mệnh Châu lưu nó lại, Thời Mệnh Châu cũng đã hao hết tất cả lực lượng, ý thức lâm vào trong ngủ say, thế cho nên làm cho nó từ một kiện pháp khí cường đại lại trở nên tầm thường.
Ở khi nàng có được Thời Mệnh Châu, Thời Mệnh Châu không có lực lượng, mới sẽ giống như vật phẩm trang sức, làm cho người ta không cảm giác lực lượng của nó.
Hiện tại, trong Thời Mệnh Châu tràn đầy lực lượng, ngay cả nàng cũng cảm giác được nó cường đại.
Thời Mệnh Châu thoát ly cổ tay nàng, treo lơ lửng ở giữa không trung, hào quang nhu hòa xua tan sương trắng chung quanh, mây màu vân trong mỗi một hạt châu bắt đầu khởi động, tụ tán bất định, dần dần mà hình thành hình ảnh bất đồng, giống như trong mỗi một hạt châu đều là một thế giới nhỏ phấn khích.
Những lưỡi dao thời gian chủ động bổ về phía Thời Mệnh Châu, tiến vào trong hạt châu của Thời Mệnh Châu.
Phong Chiếu vội vàng đi tới, đầu tiên là kiểm tra thân thể của nàng, phát hiện tu vi của nàng vẫn chưa khôi phục, thân thể lại không có gì trở ngại.
"Không có việc gì chứ?" Mắt hắn hàm chứa lo lắng.
Sở Chước cười cười với hắn: "Ta không sao." Đột nhiên, nàng trong lòng khẽ động, nhìn về phía Thời Mệnh Châu.
Thời Mệnh Châu hấp thu xong lưỡi dao thời gian khổng lồ, hào quang rót thành một bó, bổ về phía trong chỗ sâu sương trắng, bổ ra một vết nứt không gian.
Đi đến trong chỗ sâu hành lang gấp khúc, bởi vậy khắp nơi tràn ngập lực lượng thời gian cường đại, dù là Phong Chiếu, cũng khó mà xé rách không gian, chỉ có đi vòng vèo trên đường.
Nhưng lúc này, Thời Mệnh Châu lại bổ ra một cái không gian vết nứt, mặc dù không biết không gian thông tới phương nào, nhưng cũng làm cho người ta rất ngoài ý muốn.
Đại khái là Sở Chước lựa chọn Thời Mệnh Châu, nàng bị Thời Mệnh Châu nhận định là tộc trưởng Bách tộc kế nhiệm, lúc này nàng cùng Thời Mệnh Châu có thể nói là tâm ý tương thông, khi Thời Mệnh Châu bổ ra không gian, Sở Chước vươn tay, Thời Mệnh Châu bay trở về trong tay nàng, nàng lôi kéo Phong Chiếu, đi vào vết nứt không gian mà Thời Mệnh Châu bổ ra.
Phong Chiếu mặc dù cảnh giác, lại bản năng tín nhiệm nàng, mặc cho nàng dẫn hắn đi vào không gian không biết.
Sau vết nứt không gian là không gian hắc ám hư vô, Thời Mệnh Châu tụ tập một luồng hào quang sáng lạn, chiếu sáng đường ở phía trước.
Hai người một đường đi tới, thẳng đến khi lại vượt qua một cái vết nứt không gian, xuất hiện ở trong một mảnh không gian càng trống trải.
Dưới chân là đám mây tụ tán bất định, chung quanh một mảnh trống rỗng, phóng mắt nhìn lại, nhìn không tới cuối cùng, cái gì cũng không có.
Đây là không gian Thời Mệnh Châu mang bọn họ đến.
Sở Chước và Phong Chiếu đều có chút kỳ quái.
Nhưng mà ý thức trong Thời Mệnh Châu còn quá yếu ớt, trừ bỏ có thể biểu đạt những cảm xúc hỉ nộ ái ố đơn giản ra, thì căn bản không thể trao đổi, cho nên Sở Chước cũng không biết đây là nơi nào.
Phong Chiếu kêu Huyền Uyên cùng Huyễn Ngu trong không gian ra.
Hai đứa tiểu động vật phát hiện bọn họ đã không còn ở hành lang gấp khúc thời gian, cũng rất là kinh ngạc, hỏi: "Chủ nhân, lão đại, đây là chỗ nào?"
"Không biết."
Sở Chước nói đơn giản chuyện lúc trước cùng hai đứa tiểu động vật, nhận được ánh mắt sùng bái của bọn họ.
ChieuNinh@dien~dan~{}:D^d^l^q^d
"Chủ nhân thật ngấy (lợi) hại ~~" Huyền Uyên miệng còn ngậm quả linh quả, thanh âm hàm hồ, hiển nhiên ở trong không gian Phong Chiếu, đi giày vò thức ăn trong không gian không ít.
Huyễn Ngu gật mạnh đầu đồng ý, trước khi bọn họ tiến vào không gian Phong Chiếu, đã cảm giác được nguy hiểm trong hành lang gấp khúc thời gian, lực lượng nơi đó, giống như muốn đè ép xé vỡ thân thể bọn họ, nhưng mà Sở Chước lại an toàn mà lưu lại, thậm chí bởi vậy làm cho Thời Mệnh Châu khôi phục lực lượng một lần nữa.
Sở Chước xoa xoa đầu hai đứa tiểu động vật, cười cười, không nói cái gì.
"Chủ nhân, thời gian nguyền rủa giải trừ chưa?" Huyễn Ngu hỏi.
Sở Chước tiếc nuối lắc đầu: "Chưa từng."
Tuy rằng Thời Mệnh Châu được khôi phục lực lượng, nhưng hiển nhiên thời gian nguyền rủa còn chưa giải trừ, thế cho nên tu vi của nàng bây giờ còn chưa khôi phục.
Nghe vậy, hai đứa tiểu động vật đều có chút thất vọng.
Phong Chiếu thả linh thức thăm dò ở chung quanh một lần, không tìm được chỗ khả nghi nào, xách Huyễn Ngu tới: "Mi đến xem, nơi này thì có ảo cảnh nào đó hay không?"
Huyễn Ngu lấy ra Huyễn Tâm Kính, lấy Huyễn Tâm Kính làm mắt, cẩn thận nhìn nhìn, cuối cùng lắc đầu: "Hình như không có."
"Hình như?" Phong Chiếu nhíu mày.
Huyễn Ngu nuốt nước miếng, yếu ớt nói: "Huyễn Tâm Kính phản ứng rất kỳ quái, lão đại, muội không biết phải nói như thế nào." Khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé nhăn thành một cục, mắt mở to, tu vi không đạt tới cảnh giới nhất định, mặc dù có thể từ trong Huyễn Tâm Kính trộm thấy phiến không gian này bất phàm, nhưng không cách nào nhìn thấu.
Phong Chiếu nghe xong, thoáng suy tư, cuối cùng nói: "Quên đi, đi bước nào thì xem bước nấy."
Tiếp theo, bọn họ thăm dò tại phiến không gian này.
Không gian rất lớn, phóng mắt nhìn lại, bốn phương tám hướng đều không có thứ gì coi là dấu hiệu, khiến người ta không thể nhận biết phương hướng.
Dưới chân mây mù tụ tán bất định, dẫm lên chúng, giống như giẫm lên cục bông vải mềm nhũn.
Đi được một lát, dưới chân Sở Chước đột nhiên giẫm đến cái gì đó, không khỏi dừng lại.
Những người khác cũng nhìn qua, chỉ thấy nàng cúi đầu nhìn mây mù dưới chân, sau đó ngồi xổm xuống, sờ tới sờ lui mây mù ở dưới chân.
"Chước Chước, tìm cái gì?" Phong Chiếu hỏi.
Sở Chước đã lập tức móc ra thứ dưới chân, cái loại cảm giác này vô cùng kỳ quái, giống như đưa tay móc vào trong bông vải mềm nhũn, từtrong đó lấy ra một vật cứng rắn.
Nàng lấy ra một cái tráp không biết dùng tài liệu gì chế thành.
Tráp cả vật thể xanh ngọc, nở rộ ánh sáng óng ánh nhuận, mấy người tiến đến cùng nhau, xem tường tận cái tráp.
Phong Chiếu nhìn một lúc lâu sau, tiếp nhận mở ra, một đoàn bạch quang vèo một cái bay vọt ra, sau đó nhanh chóng vọt tới hướng Sở Chước.
Phong Chiếu dung sắc lạnh lùng, làm sao có thể cho nó đạt được, vươn tay ôm lấy Sở Chước bay nhanh đi.
Bạch quang đó cũng đuổi theo Sở Chước.
Hai đứa tiểu động vật bị bỏ lại trợn tròn mắt.
Phong Chiếu mang theo Sở Chước nhảy vọt di chuyển vài lần, thậm chí dùng thuật ảnh thu nhỏ liễu không gian, bên này bóng dáng còn chưa biến mất, hai người đã muốn xuất hiện ở bên kia, hai đứa tiểu động vật nhìn xem mà hoa cả mắt.
Nhưng bạch quang đó cũng không rời không bỏ chạy đuổi theo bọn họ, không có bị tàn ảnh lừa gạt.
Chỉ là phiến không gian này tuy lớn, nhưng không có đường ra, mặc kệ Phong Chiếu chạy thế nào, cũng chạy không ra.
Thẳng đến cuối cùng, Phong Chiếu đã nổi giận, hắn bảo hộ Sở Chước đến phía sau, ngay tại khi bạch quang đụng tới, đã giơ tay nắm giữ, cũng nhanh chóng làm ra một cái nhà giam không gian, phong ấn bạch quang trong đó.
Bạch quang tán loạn khắp nơi ở trong nhà giam không gian, còn muốn tới gần hướng Sở Chước.
Huyễn Ngu cùng Huyền Uyên thở hồng hộc đuổi theo, tò mò nhìn bạch quang đó: "Lão đại, đây là gì?"
Phong Chiếu dùng linh thức kiểm tra bạch quang đó một lần, trên mặt lộ ra thần sắc cổ quái, nhịn không được liếc mắt nhìn Sở Chước một cái, nói: "Công pháp." ChieuNinh tại: diendan.com
"Công pháp của vị đại năng phi thăng kia lưu lại?" Sở Chước phản ứng cực nhanh, nháy mắt liền đoán được.
Hai đứa tiểu động vật lại lộ ra vẻ sợ hãi thán phục: "Vị đại năng kia thì ra lưu giữ công pháp của hắn ở loại địa phương này, chẳng trách chúng ta khi còn ở hành lang gấp khúc thời gian, cái gì cũng chưa phát hiện."
Phong Chiếu nghiên cứu bạch quang đó một lần, sau khi xác định nó không có gì nguy hiểm, coi thường nói: "Thì ra là thế, người nọ tu luyện thuật thời gian, nghiên cứu hiểu thấu đáo ảo diệu thời gian ở trong hành lang gấp khúc thời gian, mới có thể thành thần phi thăng ở Thời Chi Hạp.
Hắn lưu lại công pháp, cũng là có liên quan cùng thời gian."
Sở Chước chớp chớp ánh mắt: "Cho nên, công pháp này lựa chọn ta?"
Nàng bị thời gian nguyền rủa, lại có Thời Mệnh Châu, giống như thời gian và nàng có gắn bó keo sơn công pháp, này đã có liên quan cùng thời gian, sẽ lựa chọn nàng giống như cũng không kỳ quái.
Phong Chiếu ừ một tiếng, hỏi: "Nàng nguyện ý nhận bộ công pháp này không?"
Sở Chước nghĩ nghĩ, nói: "Hiện tại chúng ta cũng không biết đi nơi đâu, nếu bộ công pháp này được ta phát hiện, có thể thấy được ta cùng với nó có duyên, đầu tiên ta nhìn thử xem." Muốn nhận bộ công pháp này hay không, chi bằng xem nó và mình có thích hợp không.
Đối với công pháp lựa chọn, Sở Chước vô cùng thận trọng.
Phong Chiếu nghe xong, triệt tiêu nhà giam không gian.
Sau khi nhà giam không gian biến mất, bạch quang liền bay đi qua hướng Sở Chước, trực tiếp nhập vào trong thức hải của nàng.
Sở Chước vẫn có chút lo lắng trong lòng, may mắn trong thức hải của nàng còn có âm cát dị thủy, ở sau khi bạch quang tiến vào, âm cát dị thủy lập tức trương ra một cái thủy kết giới, vây khốn bạch quang ở trong đó.
Sở Chước ngồi xếp bằng, nhắm mắt xem xét thức hải biến hóa.
Nàng mặc dù không thể tu luyện, nhưng nội xem thức hải thì vẫn có thể làm được, thức hải giống như một tiểu thế giới, có thể cất chứa vạn vật, bạch quang tiến vào thức hải của nàng rồi, toàn hoàn mở chính mình ra, triển lãm công pháp của vị đại năng kia lưu lại.
Nửa ngày sau, Sở Chước mới mở mắt ra.
Trong mắt nàng xẹt qua một tia tinh quang.
"Thế nào?" Phong Chiếu dò hỏi.
Sở Chước nhịn không được nhìn về phía Huyễn Ngu, hỏi: "Huyễn Ngu, Huyễn Tâm Kính của muội, có thể tương thông cùng thời gian?"
Huyễn Ngu đầu tiên là ngây thơ nhìn nàng trong chốc lát, về sau nghĩ đến cái gì, vooội vàng gật đầu: "Thông nha, trong thế giới Huyễn Tâm Kính, kỳ thực dung nhập thời gian, người tiến vào Huyễn Tâm Kính, mới có thể trải qua thời gian bất đồng khảo nghiệm."
Chính như lúc trước ở long mạch đại lục Ứng Long, khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị kéo vào Huyễn Tâm Kính, đi một con đường nhân sinh hoàn toàn bất đồng cùng đời này, lặp lại con đường mà Sở Chước biết được ở đời trước.
Huyễn Tâm Kính tuy rằng lợi hại, nhưng mà không có khả năng làm cho một người trải qua kinh nghiệm từng trải chân thật như thế ở trong ảo cảnh, hoàn toàn là vì trong đó cũng dung nhập phép tắc thời gian, mới có thể trải qua thời gian bất đồng khảo nghiệm.
Nghe xong, trong lòng Sở Chước nhẹ nhàng thở ra, thận trọng nói với Huyễn Ngu: "Huyễn Ngu, Huyễn Tâm Kính có thể cho bản tôn tiến vào trong đó sao?"
Huyễn Ngu thoáng chần chờ, nói: "Ở trong truyền thừa của muội, bản tôn là có thể tiến vào, nhưng muội chưa từng đưa người đi vào, muội..." Nàng không dám, lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì.
Sở Chước nói: "Vậy đưa ta đi vào thôi.".
Danh Sách Chương: