Mục lục
Cùng Trời Với Thú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ba ngày sau, Sở Thanh Sương mang theo người Tuyết Thần cung bí mật rời khỏi Tuyết Vụ Đảo.

Sở Chước bọn họ cũng cáo từ rời khỏi theo.

Sở Thanh Giáng vẻ mặt mê mang nhìn bọn họ, hoài nghi hỏi: "A Chước, bọn muội sẽ không phải cũng phải đi Thiểm Kim Lâm chứ?"
"Đúng vậy.

" Sở Chước cũng không dự tính lừa bọn họ, nói rất thản nhiên: "Nghe nói trong Thiểm Kim Lâm có thần mộc, chúng ta cũng rất ngạc nhiên, nếu có thể kiếm được vài cọng thần mộc, mặc kệ chỉ dùng để đến làm vũ khí, hay là trận bàn, hoặc là cái khác, đều rất không tệ.

"
Thần mộc có thể nói là bảo vật thiên nhiên ưu đãi trong thiên tài địa bảo, có tác dụng ở rất nhiều phương diện, mỗi khi có thần mộc xuất thế, đều đưa tới phần đông người tu luyện điên cuồng cướp đoạt.

Sở Chước tỏ vẻ động tâm cũng không phải không có đạo lý, nhưng Sở Thanh Giáng cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó.

Đối với cái này, Phong Chiếu bình tĩnh làm tổ ở trong lòng tiểu cô nương nhà hắn, cái đuôi lắc lắc.


Trong không gian của hắn chính là trải sàn gỗ thần mộc đầy đất, phải nói là thần mộc, bọn họ kỳ thực cũng không thiếu.

"Nhưng mà, việc này khả năng có liên quan với hậu duệ Thần tộc, A Chước, muội vẫn đừng nên đi, nếu để cho bọn chúng biết thân phận của muội! " Sở Thanh Giáng băn khoăn giống như Sở Thanh Sương, thầm nghĩ Sở Chước cứ giống như quá khứ, tự do tự tại kinh nghiệm từng trải ở các đại lục.

Nếu thân phận của Sở Chước có một ngày bị hậu duệ Thần tộc biết được, có thể tưởng tượng, đến lúc đó tránh không được ám sát cùng truy kích ùn ùn kéo đến, khó m có được một chút an bình, cực kì bất lợi cho nàng trưởng thành.

Sao không làm cho nàng giống như bây giờ, lấy thân phận một tán tu, thuận lợi trưởng thành.

Sở Chước biết ý tốt của hai vị huynh tỷ, chính là nàng cũng không cần.

Nàng mỉm cười nói: "Nhị ca làm sao lại có thể cho rằng ta nhất định sẽ bại lộ đây? Ta chính là đi qua tham gia náo nhiệt, sẽ không bại lộ chính mình.

"
"Thánh nữ giả Bát Thần cung thì lại nói như thế nào?" Sở Thanh Giáng hỏi lại.

"Đó là ngoài ý muốn.

" Sở Chước bình tĩnh nói: "Thứ như ngoài ý muốn này, không phải con người có thể khống chế , đến lúc đó chỉ cần bóp chết ngoài ý muốn là tốt rồi.

Huynh xem, sau đó không phải cũng không có việc gì sao, thậm chí còn cứu bọn họ trở về! "
Sở Thanh Giáng tự nhủ ta nghe muội lừa dối, nhưng miệng có chút kém cỏi, không có biện pháp phản bác.

Trong lúc nhất thời, hắn có loại cảm giác đối mặt với phụ thân, đều vô lực.

Cuối cùng Sở Thanh Giáng vẫn là phụng phịu, tự mình đưa bọn họ rời khỏi Tuyết Vụ Đảo, đưa đến đảo Linh Châu, rồi lại tự đưa bọn họ lên thuyền.

Vô cùng khéo là, đường về ngồi thương thuyền là thuyền của Thẩm tiên tử.

Nhìn thấy bọn họ, Thẩm tiên tử rất cao hứng, vội vàng để lại cho bọn họ khoang thuyền thượng đẳng, giống như nàng từng ưng thuận hứa hẹn, chỉ cần bọn họ ở trên thuyền của nàng, hết thảy đều miễn phí.


Sở Chước cũng không chiếm tiện nghi của nàng ấy, chỉ cần trên đường gặp phải động vật biển quấy rối, bọn họ sẽ ra tay giải quyết, xem như đều cùng vui.

Thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, đến thành thị bên Tù Tiên Hải, còn chưa đầy hai mươi ngày.

Đoàn người Sở Chước cáo từ cùng Thẩm tiên tử, tiến vào một tòa thành tu luyện bên bờ biển, ngồi truyền tống trận đi tới thành thị gần với Thiểm Kim Lâm.

Hai ngày sau, bọn họ đi đến thành Kim Diệp.

Thành Kim Diệp là khu vực linh thực đều lấy màu vàng làm chủ, từ xa nhìn lại, giống như hoàng kim trải từng chút một, bởi thế mà được gọi tên là vậy.

Khi bọn họ đi đường ra truyền tống trận, thì nhìn đến sơn mạch xa xa bị màu vàng nhuộm dần, chân trời mây màu hồng rực sáng chói dừng ở trên mảnh màu vàng đó, giống như nhuộm màu máu, tăng thêm vài phần rực rỡ.

Bọn họ cũng không có nghỉ ngơi, mà là suốt đêm chạy tới Thiểm Kim Lâm.

Từ lúc truyền ra tin tức trong rừng Thiểm Kim có thần mộc, đã sớm có nhiều thế lực phái người tiến vào Thiểm Kim Lâm, bọn họ ở trên đường trì hoãn chút thời gian, hiện tại đi qua, phỏng chừng đã trễ hơn rất nhiều so với những người khác.

Nhưng mà bọn mục đích của bọn họ cũng không ở trên thần mộc, trễ chút cũng không cần gấp.

Theo càng đền gần Thiểm Kim Lâm, một đám người càng kích động.


"Nếu lần này là âm mưu của hậu duệ Thần tộc, mọi người nói xem mục đích của bọn chúng là cái gì?" Khúc Sơn Hà hỏi.

Sở Chước trầm ngâm, cuối cùng nói: "Ta cũng không biết, đây mới là kỳ quái.

"
"Chẳng lẽ là muốn hấp dẫn hậu nhân Bách tộc, dễ ra tay với bọn họ?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ đoán.

Hỏa Lân bọn họ cũng hiểu được quả thật khả năng này rất lớn.

Sở Chước và Khúc Sơn Hà liếc nhau, đều hiểu rõ ý tứ của nhau, chỉ sợ mục đích của những hậu duệ Thần tộc đó sẽ không đơn giản như thế.

Giống như hậu nhân Bách tộc có điều phòng bị đối với âm mưu của Thần tộc, những hậu duệ Thần tộc đó cũng giống vậy, sẽ không làm một âm mưu đơn giản đến làm cho người ta nhìn thấu, mục đích của bọn chúng mặc dù đang giết hại hậu nhân Bách tộc, nhưng cũng không thể bại lộ chính mình, chống lại cùng nhân tộc khổng lồ.

Hậu duệ Thần tộc muốn phục hưng
.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK