Cô ta vừa khóc lóc vừa tự tát vào mặt mình, nhưng cũng không dám đánh cho có nữa, chưa đầy năm phút, mặt cô ta đã sưng tấy như đầu heo.
"Cậu Trần, nếu như anh không hài lòng, ngày mai tôi sẽ khiến Mặt Rỗ biến mất." Lý Hàn đi đến bên cạnh Trần Vũ.
"Đừng mà, cậu Trần, tha cho tôi đi, tôi sẽ trả lại tiền cho ngài, tôi thực sự không dám làm nữa." Hai chân của Mặt Rỗ bị đánh gấy, trên người hắn ta bê bết máu, bò về phía Trần Vũ.
"Vừa phải là được rồi, bảo hắn ta cút khỏi Phong Lăng là được." Trần Vũ nhàn nhạt nói.
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Lý Hàn gật đầu.
Trần Vũ đi xuống tầng một, Diệp Hân Vũ vội vàng đứng dậy nói: “Chồng ơi, thế nào rồi?”
"Không sao đâu, mọi chuyện đã giải quyết xong, bọn họ đã hoàn tiền." Trần Vũ cười nói: "Sau này em phải nhớ kỹ, không được nhận ngọc bằng tay, chờ đối phương đặt lên quầy rồi em hẳn lấy, không thể dùng tay cầm trực tiếp được."
"Em hiểu rồi, tại sao em lại vô dụng như vậy, em gây ra nhiều phiền toái cho anh quá." Diệp Hân Vũ có chút hối hận nói.
"Được rồi, không sao đâu, tại sao giờ này mà em lại đi ra ngoài?" Trần Vũ nói.
“Em nghĩ ngày kia là sinh nhật của bố, em muốn đến đây chọn quà để mang về tặng ông ấy, chồng à, anh đã lâu không về, giữa bố con với nhau không có mối thù nào là còn mãi cả, hơn nữa, bây giờ anh đã thay đổi rồi." Diệp Hân Vũ ngẩng đầu lên nói.
"Ngày kia là sinh nhật của ông ấy rồi sao?" Trần Vũ vỗ đầu, suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.
"Đúng vậy, ngày kia là sinh nhật của ông ấy, anh xem, anh bận quá quên hết mọi thứ rồi." Diệp Hân Vũ cười nói: "Chúng ta nên chuẩn bị quà gì cho ông ấy đây?"
"Anh sẽ chuẩn bị, em không cần phải lo những chuyện này."
Trần Vũ ôm cô nói: "Chúng ta về nhà đi."
"Anh... Tại sao trên người anh lại có mùi nước hoa?” Diệp Hân Vũ đột nhiên hỏi.
"A?" Trần Vũ ngơ ngác, anh vừa xử lý xong chuyện của Tống Mộng Nghiên, khi đưa cô ấy về nhà sẽ không tránh khỏi có chút tiếp xúc da thịt.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất mạnh, đặc biệt là phụ nữ mang thai càng đa nghi hơn, nhưng anh và Tống Mộng Nghiên thực sự không có gì cả.
"Vợ à, em nghe anh nói, một trong những cộng sự của anh đã xảy ra chuyện, anh đã đưa cô ấy về, nhưng em đừng lo lắng, giữa anh và cô ấy thực sự không có gì cả." Trần Vũ lắp bắp.
"Thật sao?" Diệp Hân Vũ nửa tin nửa ngờ nhìn Trần Vũ.
"Thật sự, anh thề." Trần Vũ kiên định nói.
"Phụt." Nhìn thấy thần sắc lo lắng của Trần Vũ, Diệp Hân Vũ mỉm cười: "Đừng căng thẳng, em cũng chưa nói gì mà, bây giờ chồng em có năng lực, xung quanh anh sẽ có rất nhiều loại phụ nữ."
"Nhưng... Em tin anh." Diệp Hân Vũ nói.
"Vậy là tốt rồi, chúng ta về nhà đi vợ." Trần Vũ mỉm cười đỡ Diệp Hân Vũ rời đi.
"Này, hai ngư: ghĩ rằng em là không khí sao?” Diệp Thiến tức giận đến dậm chân, cô ta cảm giác khi hai vợ chồng này nói chuyện cô ta không xen vào được. câu nào, cô ta chỉ như một cái bóng đèn sáng choang.
Ngày mốt, núi Dược.
Núi Dược cách Phong Lăng khoảng ba mươi km về phía đông, nơi này rất giàu trung dược, mỗi nhà đều có nhà kính để trồng trung dược.
Nhà của Trần Vũ nằm trong một ngôi làng dưới chân núi Dược, sau hàng chục năm phát triển, nơi này đã trở thành thị trường trung dược khổng lồ.
"Tiểu Vũ, cậu về rồi à?" Có người quen nhìn thấy Trần Vũ.
Danh Sách Chương: