"Anh cả, chị dâu, em trở về là để xin lỗi bố, trước kia là em sai" Trần Vũ chịu đựng sự trào phúng của những người này, cúi đầu nhận sai, trước kia anh xác thật là tên khốn!
"Trần Vũ, nếu anh còn có liêm sỉ, hiện tại lập tức biến đi." Diệp Thiến khinh thường nhìn Trần Vũ một cái: “Bố mẹ nhìn thấy anh sẽ chỉ thấy tức giận, hơn nữa ở loại địa phương này, một tên lưu manh như anh nào có tư cách vào ăn cơm?”
"Đủ rồi." Diệp Hân Vũ đột nhiên nổi giận: “Con gái mừng sinh nhật bố là điều đương nhiên, Trần Vũ không tốt thế nào nhưng các người muốn đuổi Trần Vũ đi là đang đuổi tôi đi, đến lúc đó tôi sẽ nói cho người khắp thiên hạ, nhà họ Diệp chê nghèo yêu giàu, chướng mắt đứa con rể nghèo là Trần Vũ"
Diệp Hân Vũ giận dữ lại áp chế được người nhà họ Diệp, xác thật, nhà họ Diệp là thư hương thế gia, tương đối chú trọng thể diện, nếu truyền ra ngoài tin này, Diệp Thái Hoà về sau làm gì còn mặt mũi ra ngoài.
"Ha ha, Thiến Thiến, người tới là khách mà." Phương Thần cười ha ha đi lên trước: “Anh là Trần Vũ đúng không, tôi đã nghe nói về anh từ lâu."
"Không sai, tôi là Trần Vũ" Trần Vũ gật đầu.
"Tôi là bạn trai Thiến Thiến, chúng ta xem như anh em cột chèo." Phương Thần cười ha hả nói: “Anh may mắn đấy, hôm nay có thể ở Phúc Mãn Lâu ăn ké bữa cơm, tí nữa ăn nhiều một chút, thuận tiện ở đóng gói mang về, ngày thường chắc chắn các người ăn không nổi đồ ở đây đâu."
"Cảm ơn, một bữa cơm thì tôi vẫn ăn nổi." Trần Vũ nhàn nhạt nói.
"Trần Vũ, khoác lác thời điểm phải coi cho đúng nơi đúng chỗ." Diệp Thiến cười lạnh: “Nơi này chính là Phúc Mãn Lâu, chi phí bữa ăn thấp nhất là mười tám nghìn, kinh doanh thức ăn cung đình, tổ tiên chủ bếp ở đây là ngự trù chân chính!"
"Hơn nữa, nửa tháng trước, chỗ này đã đặt đầy, vợ chồng hai người hôm nay ăn ké được là nhờ Phương Thần nhà tôi hết."
Bạn trai có năng lực, Diệp Thiến hiển nhiên cũng nở mày nở mặt, so ra, Trần Vũ mà Diệp Hân Vũ tìm chính là dế nhũi trong dế nhũi.
"Tiểu Thần tuổi không lớn nhưng bối cảnh hay quan hệ gì cũng không chê được, ở loại địa phương này ăn cơm là đại biểu cho gốc gác quan hệ đó." Người cô Diệp Lệ nịnh bợ nói
"Phải, đầu là con rể nhà họ Diệp mà ha hả... có vài người chỉ biết uống rượu đánh bài, sau đó đánh vợ, thật là vô dụng."
Một đám họ hàng họ Diệp không ngừng coi thường Trần Vũ,
Diệp Hân Vũ cắn môi, không nói một lời, chồng bị quở trách, trên mặt cô cũng xấu hổ chứ.
"Được rồi, sắp tới giờ, mọi người vào đi thôi, hôm nay chúng ta ăn ở phòng VỊP là Kim Ngọc Mãn Đường, đây chính là phòng VIP cao cấp nhất, ngày thường là không kinh doanh đâu." Nghe người nhà họ Diệp khen tặng, Phương Thần càng thêm càng đắc ý.
"Trời ạ, đó là phòng VỊP xa hoa nhất Phong Lăng, một trản đèn treo đã mấy trăm nghìn, sô pha, bộ đồ ăn đều định chế theo tiêu chuẩn cung đình.”
"Nghe nói phòng VỊP có đầu bếp riêng, là con cháu ngự trù, một tuần chỉ làm ba bàn đồ ăn, phải đặt trước một tháng mới được, tại phòng VỊP này, chỉ phí thấp nhất cũng phải mấy trăm nghìn.” Em họ Lưu Quyên kinh ngạc nói.
"Đặt trước thì không cần, tôi với giám đốc Trương của chỗ này khá thân, chào hỏi một cái là được.” Phương Thần cười to.
"Tiểu Thần thật lợi hại, Phúc Mãn Lâu giá trị gần tới tận cả tỷ, mười tám chỉ nhánh, từ trước đến nay không nể mặt ai, có thể đặt phòng VIP này chứng tỏ thân phận cùng quan hệ rất rộng, hơn nữa đây chính là đãi ngộ mà hoàng đế mới có!”
"Ha ha, tương lai nhà họ Diệp đều phải dựa Thiến Thiến, sao ma bài bạc Trần Vũ kia còn không biết xấu hổ mà tới đây thế nhỉ?”
Một đám người nịnh bộ Phương Thần, thuận thế dìm luôn Trần Vũ.
Trần Vũ coi như không nghe thấy tiếng họ hàng châm chọc.
"Ha ha, đi, chúng ta tới phòng VỊP đi.” Trong sự khen ngợi của đám họ hàng, Phương Thần càng đắc ý.
"Tổng giám đốc Phương, anh đã đến rồi.” Giám đốc Trương của Phúc Mãn Lâu tiến lên đón.
"Giám đốc Trương, phòng VỊP chuẩn bị xong rồi chứ, dẫn
chúng tôi đi thôi.” Phương Thần cười nói.
"Tổng giám đốc Phương, cái này... Ngại quá, hôm nay phòng VỊP không dùng được.” Giám đốc Trương có chút ngượng ngùng nói.
"Cái gì?” Đang đắc ý, sắc mặt Phương Thần nháy mắt thay đổi.
"Cái này... thật ngại quá, hôm nay có vị lãnh đạo muốn tới, ông chủ đích thân dặn dò, tôi chuẩn bị phòng VỊP khác cho anh” Giám đốc Trương cười bợ đỡ.
"Họ Trương, anh chơi tôi đúng không, tôi đã nói trước với anh, sao anh lại đột nhiên thay đổi?”
Phương Thần nổi giận, vừa mới khoác lác trước mặt người ta, quay đầu lại thấy phòng VỊP cũng không đặt được, đây không phải là làm anh ta mất mặt sao?
"Xin lỗi tổng giám đốc Phương, hôm nay tình huống đặc thù, anh cũng biết, phòng VỊP này vốn dĩ phải đặt trước một tháng, tôi cũng chỉ nói cố gắng giữ cho anh thôi mà.” Giám đốc Trương cười làm lành.
"Họ Trương, anh thật sự không nể mặt sao? Anh chỉ là phục vụ, hôm nay không giữ được phòng VỊP này thì đừng trách tôi không khách khí” Phương Thần quát.
"Phương Thần, nói chuyện đừng có quá đáng.” Giám đốc Trương cũng giận: "Kêu cậu một tiếng tổng giám đốc Phương là cho cậu mặt mũi, nhưng cậu đừng thật sự cho rằng mình ngon.”
Phúc Mãn Lâu mở khắp các tỉnh, tổng giá trị cả tỷ, sau lưng dựa Lâm thị, công ty Phương Thần chỉ có quy mô và chút lợi nhuận như thế, Lâm thị chẳng coi ra gì đâu.
"Anh... Phương Thần tức giận nói không ra lời.
"Anh Thần, phòng VỊP khác cũng khá tốt.” Lưu Quyên thấy Phương Thần khó xử vội tìm cách nói vào.
"Như vậy sao được?” Trần Vũ bên cạnh cười: “Thể diện của tổng giám đốc Phương có thể dùng khắp Phong Lăng, nếu chút chuyện này mà không giải quyết được, vậy không phải vả mặt mình sao?”
"Trần Vũ, câm miệng cho tôi.” Phương Thần cả giận nói: “Nơi này đến lượt anh nói chuyện sao? Anh biết nơi này là chỗ nào không?”
"Anh có tư cách gì mà nói chuyện? Nếu không nhờ chúng tôi, ngay cả cửa anh còn vào không được, đây chính là chỗ cho người của xã hội thượng lưu nhân tài tới.”
"Trần Vũ? Ngài là Trần Vũ sao?” Giám đốc Trương vừa nghe đến Trần Vũ hai chữ, anh ta lắp bắp giật mình, vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Vũ.
"Không sai, tôi là Trần Vũ” Trần Vũ có chút bất ngờ, anh không quen biết giám đốc này.
"Chủ tịch Lâm và ngài... Giám đốc Trương xác nhận. "Từng khám bệnh cho ông cụ.” Trần Vũ gật đầu một cái.
"Thực xin lỗi ngài Trần, phòng VỊP Kim Ngọc Mãn Đường ở bên này, mời sang bên này.” Thái độ của giám đốc Trương lập tức thay đổi 180°, anh ta khom người nói.
Một màn này làm tất cả mọi người nhà họ Diệp chết trân, giám đốc Trương là giám đốc Phúc Mãn Lâu, có thể làm lên chức này ở Phúc Mãn Lâu, quan hệ của anh ta hiển nhiên không tệ, nhưng vì sao anh ta lại cung kính với một kẻ vô dụng như vậy?
"Họ Trương anh không lầm chứ, anh ta chỉ là một tên lưu manh, sao lại cung kính đối với anh ta như vậy.” Phương Thần cảm thấy mình sắp điên rồi.
"Cái này... không sai được!” Giám đốc Trương cúi đầu khom lưng nói: "Đây là khách quý của Phúc Mãn Lâu chúng tôi."
Danh Sách Chương: