“Tôi đi với bạn tôi thôi!” Trần Vũ nói.
“Hơ, lại là đám bạn xấu của anh chứ gì? Chị tôi đúng là mắt mù, chị ấy đang có thai mà anh còn ra ngoài chơi bời lêu lổng.” Diệp Thiến cười lạnh.
“Vậy còn cô, cô ở nơi này làm gì vậy?” Trần Vũ nhíu mày.
“Tôi đi chơi với bạn của tôi.” Diệp Thiến khinh thường nói: “Trân Vũ, những nơi sang trọng như thế này, anh biết một đêm tốn hết bao nhiêu tiền không? Anh đến đây chắc chẳng mua nổi một bình rượu đâu nhỉ.”
“Tốn bao nhiêu tiền đều không thành vấn đề, vấn đề là cô đến đây làm gì, trong lòng cô không tự biết sao?” Trần Vũ cười lạnh: “Cô với người yêu của cô chắc sắp bàn chuyện kết hôn rồi nhỉ.”
“Nếu như anh ta biết cô ăn mặc như thế này đến đây lêu lổng thì sẽ nghĩ như thế nào?”
“Trần Vũ, anh đừng có nói linh tinh!” Sắc mặt Diệp Thiến đột nhiên thay đổi, Phương Thần là con rể có tiền có quyền, là đối tượng tốt để kết hôn, hắn đến với cô ta là do cô xuất thân dòng dõi con nhà gia giáo, là người con gái tốt.
Nhưng một nơi như vậy, nói thật thì con gái đàng hoàng thì chẳng ai đến đây cả, nếu như Phương Thần biết được, bọn họ chắc chắn sẽ chia tay.
“Tôi nói linh tinh sao?” Trần Vũ cười lạnh.
“Trần Vũ, anh hãy coi như chưa từng nhìn thấy tôi hôm nay, anh đừng nói ra có được không?” Diệp Thiến bắt đầu lo lắng.
“Vậy đừng có mà chọc giận tôi, cút!” Trần Vũ lạnh lùng nói.
“Anh...” Vẻ mặt Diệp Thiến tái nhợt, thường ngày, nếu Trần Vũ dám nói chuyện với cô ta như vậy, cô ta đã bùng nổ rồi, nhưng cô ta lén đến nơi này, nếu như bị người yêu biết, hậu quả sẽ cực kì nghiêm trọng.
“Diệp Thiến, tôi cứ tưởng cô chạy rồi chứ, hóa ra là ở đây, trả đồ của tôi lại đây!” Đúng lúc đó, một người con gái quần áo sang trọng, sắc mặt u ám dẫn theo một đám người đi đến.
“Thời Vi, có chuyện gì thế?” Diệp Thiến ngạc nhiên, vốn dĩ mấy cô gái này là bạn của cô ta, vừa rồi còn cùng nhau uống rượu, nhảy múa điên cuồng, chỉ trong chớp mắt đã lật mặt rồi...
“Nói cho cô ta biết tại vì sao đi!” Thời Vi cười lạnh một tiếng.
“Diệp Thiến, chị Vi mua một chiếc nhãn phiên bản giới giạn của Cartier ở nước ngoài, giá mấy trăm nghìn, chỉ quay qua vài cái là không thấy đâu, đã khám xét qua mấy người ở phong phòng, chỉ còn cô đi ra ngoài trong lúc chiếc nhẫn mất thôi.” Một cô gái lạnh giọng nói.
“Cô có ý gì chứ, ý của cô là tôi trộm đồ của cô sao?” Diệp Thiến hoảng sợ: “Vừa nấy tôi chỉ đi vào nhà vệ sinh thôi.
“Hừ, cô vội vàng vào nhà vệ sinh để phi tang vật chứng đúng không?” Một cô gái khác khinh thường nói.
“Diệp Thiến, chúng tôi coi trọng cô mới dắt cô đến đây chơi, không ngờ cô là loại người như vậy.”
“Đúng vậy, lại còn xuất thân dòng dõi gia giáo cơ đấy, thủ đoạn bỉ ổi.”
“Ha ha, cô ta cũng không nhìn lại bản thân xem bản thân là ai, lúc nãy Vương Hiên - cậu ấm đẹp trai nhất tới thì đã câu hồn cô ta đi mất rồi.”
“Vương Hiên là người chị Vi nhìn trúng, muốn chơi trội cũng phải chọn đúng lúc chứ, đáng đời.”
Phụ nữ ầm ï lên thật sự rất đáng sợ, gia đình của Thời Vi cũng có chút điều kiện, tính cách cũng hào phóng, mấy cô gái hôm nay đi chơi đều muốn bám víu vào cô ta, rõ ràng Diệp Thiến đang bị cô lập.
“Tôi không lấy, tôi căn bản không biết chiếc nhãn đó trông như thế nào.” Diệp Thiến vội vàng nói: “Các người đừng có vu khống tôi!”
“Tôi đã nhìn thấu từ đầu rồi mà, Diệp Thiến cô là cái thá gì chứ, Vương Hiên là người tôi nhìn trúng, lúc nãy cô dính sát vào người anh ấy làm gì? Cũng biết câu dẫn người khác đấy, ánh mắt Vương Hiên không rời cô luôn mà.
“Tôi không lấy." Diệp Thiến tức giận nói: “Thời Vi, cô nói cho rõ ràng, tôi xuất thân thế nào? Sao có thể lấy đồ của cô chứ?”
“Gô xuất thân như thế nào?” Thời Vi đột nhiên bước lên trước, tát một bạt tai lên mặt Diệp Thiến.
“Sao cô lại đánh người? Tôi muốn báo cảnh sát.” Diệp Thiến bị đánh đến đầu choáng váng.
“Báo cảnh sát?” Thời Vi cười lạnh một tiếng: “Đè cô †a xuống.”
Mấy cô gái ở bên cạnh bước lên giữ chặt Diệp Thiến, Diệp Thiến giãy dụa nói: “Các người muốn làm gì, buông Tôi ra.”
“Bốp...” Lại một cái tát nữa rơi trên mặt Diệp Thiến, mỗi khi cô ta kêu lên, Thời Vi liền tát cô ta một cái.
Diệp Thiến cuối cùng cũng biết sợ, cô ta nhìn Thời Vi một cách sợ sệt, khóc lóc nói: “Thời Vi, tôi thực sự không được lấy chiếc nhẫn của cô, sau này tôi sẽ tránh xa Vương Hiên, cô bỏ qua cho tôi đi, tôi thực. sự sai rồi”
“Cô thực sự biết sai rồi?” Thời Vi cúi người xuống nắm lấy tóc của cô ta: “Đáng tiếc, muộn rồi, hôm nay, một là đền cho tôi chiếc nhẫn mấy trăm nghìn, hai là tôi sẽ rạch vài đường trên khuôn mặt cô, để xem sau này cô còn dụ dỗ người khác bằng cách gì.”
“Đừng mà, đừng mà Thời ViI T: u xin cô, sau này tôi sẽ biến mất khỏi tâm mắt của cô, tôi sẽ không bao. giờ đến nơi như thế này nữa, tôi có bạn trai, tôi sẽ không cướp Vương Hiên của cô.” Diệp Thiến bị dọa đến nỗi hét lên.
Cô ta biết rằng loại con gái như Thời Vi cực kì tàn nhẫn, cô ta nói được thì chắc chắn sẽ làm được.
“Không muốn à? Vậy tôi sẽ rạch nát khuôn mặt này, để xem sau này Vương Hiên còn nhìn cô thêm lần nào nữa không?” Trong tay Thời Vi có thêm một con dao nhỏ sắc bén, cô ta cắt tóc của Diệp Thiến, cầm con dao định rạch lên mặt của Diệp Thiến.
“Cứu mạng..." Con dao lạnh băng khiến cho Diệp. 'Thiến sợ hãi hô lên, mấy cô gái bên cạnh giữ chặt cô ta, khiến cô ta không thể động đậy.
“Cứu mạng? Hôm nay, ở nơi này, ông trời cũng không thể cứu cô." Thời Vi lạnh lùng nói: “Rạch vài đường lên mặt cô cũng là để cảnh cáo mấy con hồ ly tinh khác, tránh xa Vương Hiên của tôi ra...”
Chỉ cần tay cô ta cử động một chút là sẽ rạch trúng mặt Diệp Thiến, Diệp Thiến bị dọa đến mặt mày trắng bệch, nhắm chặt mắt lại.
Đột nhiên, một bóng người lóe lên, bên người của Diệp Thiến tạt qua một cơn gió, hai người con gái đang †óm chặt cô ta bị đau vội bỏ tay ra, một cánh tay mạnh mẽ đỡ cô ta đứng dậy, che chở cô ta đằng sau mình.
Là Trần Vũ ra tay cứu Diệp Thiến, dù sao cũng là em vợ của mình, cho dù vừa rồi châm chọc mình, nhưng anh cũng không thể nhìn cô ta bị hủy dung được.
“Trần Vũ, là anh làm sao?” Diệp Thiến mở mắt ra, có chút ngạc nhiên.
“Đủ rồi, nhẫn của cô bao nhiêu tiền, tôi đền cho cô!” Trần Vũ hờ hững nói.
“Trần Vũ, tôi không lấy nhẫn của cô ta, còn nữa, anh đền nổi sao? Cái nhãn đó mấy trăm nghìn lận.” Diệp 'Thiến có chút không dám tin nhìn Trần Vũ.
Cô ta không thể ngờ rằng, trong lúc nguy cấp như: vậy, là người anh rể mà cô ta luôn khinh thường ra mặt giúp mình.
“Câm mồm, chuyện này để tôi xử lí, sau này xem cô còn dám đến những nơi như vậy nữa không.” Trần Vũ nhíu mày nói.
“Anh...” Diệp Thiến theo bản năng muốn mắng người, nhưng thấy tình hình trước mắt, cô ta vẫn biết điều ngậm. miệng lại, dù sao Trần Vũ cũng là đàn ông, chí ít cũng có thể ngăn cản được đối phương.
“Anh là ai?” Thời Vi đứng dậy nhìn chằm chằm Trần Vũ.
“Tôi là anh rể của cô ấy, có chuyện gì nhắm vào tôi.” Trân Vũ hờ hững nói.
“Chị Vi, tôi biết anh ta, anh ta là tên anh rể lông bông của Diệp Thiến, con nghiện cờ bạc chẳng còn một cắc, hơn nữa còn đánh vợ.” Có một giọng nữ vang lên.
Diệp Thiến co rúm, cảm thấy xấu hổ vô cùng, anh rể. của cô ta cũng nổi tiếng quá rồi.
“Một tên ham mê cờ bạc mà cũng dám chọc vào Thời Vĩ tôi , anh không muốn sống nữa hay sao, câu lạc bộ này do anh họ của tôi mở, anh có tin, chỉ cần một cuộc điện thoại, anh tôi sẽ dẫn người đến băm anh thành thịt nát không?”
“Có chuyện gì thì cứ bình tĩnh bàn bạc, đừng có uy hiếp người, bằng không hậu quả thế nào, cô không gánh nổi đâu!” Trần Vũ lạnh nhạt nói.
“Uy hiếp anh? Đấy là coi trọng anh đấy, anh thử nói nhảm thêm một câu nữa xem” Thời Vi tức giận, bước lên muốn giơ tay đánh Trần Vũ.
Trần Vũ vươn tay trái ra đỡ, bắt được cổ tay của cô ta.
“Anh còn dám chống đối à? Con rùa rụt cổ, hôm nay. tôi muốn đánh gãy chân anh, cào rách mặt cô em vợ anh, đến nhà anh bắt vợ anh cởi hết quần áo rồi vứt ra ngoài đường lớn.” Thời Vi tức giận.
Danh Sách Chương: