Mục lục
Cao Thủ Y Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bản thể thật của Tiểu Triệu đã bại lộ, bản thể thật của cậu ta đã hơi mục nát, chắc chắn đã chết từ lâu.

Hoàng Diệc Cường và Hạ Thiên sớm đã chết lặng, vừa rồi thi thể này còn đang nói chuyện với bọn họ, lái xe chở họ đi khắp công trường, nhưng trong chớp mắt đã biến thành một xác chết.

"Người anh em, đây là thứ gì vậy?" Hoàng Diệc Cường lắp bắp mà hỏi.

“Hành thi (xác chết biết đi), trông bộ dạng này thì chắc chắn đã chết ít nhất một tuần, nhưng linh hồn vẫn còn ở trong cơ thể, lại có cao nhân dùng chú thuật để điều khiển, nên nó có thể đi lại bình thường như con người.”

"Hơn nữa nó tự mình sinh ra thi khí (năng lượng của xác chết), khiến người ta bị ảo giác, cho nên những người ở bên cạnh không thể nhận ra thân thể này đang dần thối rữa." Trần Vũ nói.

"Chết tiệt, chết tiệt!" Hạ Thiên ném gạch trong tay xuống đất: "Có thứ này ở đây, khó trách công trường cứ liên tục xảy ra chuyện."

"Chờ một chút, Trần Vũ, ý của anh là có người ở phía sau thao túng cậu ta?" Hoàng Diệc Cường hỏi.

“Không có người điều khiển thì làm sao nó có thể trở thành hành thi được?” Trần Vũ nói: “Thứ này không thể hoạt động dưới ánh nắng mặt trời, cho nên vẫn luôn làm ca đêm.” 

“Vậy người đồ tể vừa rồi cũng giống vậy à?” Hạ Thiên hỏi.

"Ông ta không phải, ông ta là một con người, bởi vì trước kia làm đồ tể, trong tay có con dao giết heo sát khí rất nặng, cho nên những thứ bình thường không dám tới gần." Trần Vũ nói.

“Nói cách khác, có người đứng sau giở trò?” Sắc mặt Hạ Thiên tối sầm.

"Đúng vậy, khi tới đây, tôi đã nhìn thế đất ở đây, là vùng đất phong thủy cực tốt, cho nên tuyệt đối sẽ không có tình huống ma quỷ tụ tập." Trần Vũ nói: "Khi đấu giá mảnh đất này, có người cạnh tranh không?"

"Có, công ty Bất động sản Vĩnh An của nhà họ Triệu đã đấu thầu với chúng tôi, nhưng cuối cùng chúng tôi đã thắng với giá cao, ý anh là Triệu Trung đã giở trò?" Hạ Thiên nổi giận: “Tên khốn Triệu Trung kia, lúc sau tôi sẽ †ìm hản tính sổ.”

"Không thể chắc chắn 100% là hắn, nhưng chuyện này có thể liên quan đến đối phương." Trần Vũ gật đầu nói: "Tôi đưa hai người về trước, lát nữa tôi sẽ tìm người xử lý thi thể này, đây hẳn là công nhân của hai người, nhưng ban đầu bị người hại sau đó khống chế."

"Tên khốn nạn, tên họ Triệu đó không coi mạng người ra gì, tôi sẽ không buông tha cho hắn." Hạ Thiên tức giận nói.

"Chúng ta đang ở nơi quỷ quái gì vậy?" Lúc này Hoàng Diệc Cường mới nhận ra rằng không biết từ lúc nào họ đã rời khỏi công trường, phía trước xe tham quan có một cái hồ, nếu lái xe về phía trước vài phút, xe sẽ rơi xuống hồ.

"Ma che mắt, chúng ta về trước đi." Trần Vũ nói.

Mấy người trở lại công trường, người bảo vệ lớn tuổi đang lo lắng chờ đợi, thấy có người quay lại ông ta mới thở phào nhẹ nhõm: “Sếp Hạ, Tiểu Triệu vừa lái xe ra ngoài, lúc đó tôi gọi nhưng không có ai phản ứng.”

"Ông Lý, ông và Tiểu Triệu vẫn luôn làm việc cùng nhau sao? Ông không nhận thấy cậu ta có gì bất thường sao?" Hạ Thiên hỏi.

"Đúng vậy, chúng tôi đều làm ca đêm." Ông Lý đáp: "Không có gì bất thường cả, chỉ là cách đây một tuần, chợt phát hiện cậu ta không thích nói chuyện nữa, trước đây cậu ta nói rất nhiều."

Hạ Thiên và Hoàng Diệc Cường nhìn nhau, quả nhiên, Tiểu Triệu đã chết được một tuần.

"Hai người lái xe trở về đi, tôi đi xem bên trong công trường, nơi này đã bị người xáo trộn, đã là đất âm, tất cả cô hồn và quỷ quái xung quanh đều bị thu hút tới đây." 'Trần Vũ cau mày, bây giờ đã qua giờ Tý, công trường thực sự trở nên “sôi động” hơn.

Từng luồng khí đen lớn nhỏ khác nhau bay khắp nơi, bóng đen trong suốt đang lang thang khắp ngóc ngách. 

"Tôi không đi, cả đời ông đây chưa bao giờ nhìn thấy ma, hôm nay tôi phải xem thử cho biết." Hoàng Diệc. Cường nghiến răng nghiến lợi nói.

"Vậy... Tôi cũng không trở về, có anh ở chỗ này, tôi còn sợ cái gì?" Hạ Thiên cũng mạo hiểm nói.

"Được rồi, một lát nữa hai người đừng sợ đó." Trân Vũ nhếch miệng cười: "Đi thôi."

Ba người cầm đèn pin đi tới công trường, đến ngay trung tâm cát vị của công trường, Trần Vũ dừng lại.

Hạ Thiên và Hoàng Diệc Cường không khỏi rùng mình, nơi này lạnh thấu xương, một loại cảm giác rùng rợn tự động dâng lên.

"Hản là ở chỗ này, nơi này âm khí rất mạnh." Trần Vũ chỉ xuống đất, nơi này âm khí rất mạnh, vô số cô hồn hóa thành từng luồng khí đen, liều mạng tụ tập ở đây, vấn đề chắc chản đã phát sinh ở đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK