Bốp... Năm dấu tay nhanh chóng xuất hiện trên nửa khuôn mặt của Phương Thần, anh ta bị đánh đến mức hộc máu.
"Trần Vũ, tên khốn kiếp này, mẹ nó anh dám đánh tôi." Phương Thần rất tức giận, trong mắt anh ta thì Trần Vũ chỉ là một tên côn đồ, mà bây giờ, ngay cả một tên côn đồ cũng dám đánh anh ta như vậy sao?
Anh ta trở tay túm lấy cái gạt tàn thuốc rồi ném về phía đầu Trần Vũ, nhưng lại bị Trần Vũ chụp lấy và dùng chiếc gạt tàn đập ngược vào đầu anh ta.
"Người đâu, bảo vệ đâu, gi ết chết tên này cho tôi!" Phương Thần gào thét, tức giận rít lên.
Mấy tên bảo vệ từ bên ngoài xông vào, nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Phương Thần, những bảo vệ này kinh hãi hỏi: "Sếp Phương, anh bị sao vậy?”
"Mẹ nó, ai đã cho tên khốn này vào? Bắt lại đánh gần chết mới thôi."
Diệp Thiến sợ đến mức run bần bật, cô ta nắm lấy cánh tay của Trân Vũ, sợ hãi nói: "Anh rể, phải làm sao đây? Chúng ta gọi cảnh sát đi."
“Không sao, tôi có thể xử lý được.” Trần Vũ bình tĩnh nói: “Cô chỉ cần ở bên cạnh xem là được.”
"Các anh em, lên!" Nhân viên bảo vệ tức giận, Trần Vũ trực tiếp đánh con trai của chủ tịch, nếu hôm nay không dạy cho anh một bài học, có lẽ bọn họ sẽ không giữ nổi chén cơm này mất.
Hai nhân viên bảo vệ nhặt dùi cui của mình lên và vung về phía Trần Vũ, bóng dáng của Trần Vũ lóe lên, Diệp Thiến chỉ cảm thấy hoa mắt, bụp bụp hai tiếng, hai nhân viên bảo vệ quỳ rạp xuống đất.
Lại trở tay võ một cái hất bay người bảo vệ còn lại, Trần Vũ xắn tay áo lên nói: “Phương Thần, hôm nay chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng thôi.”
"Trần Vũ, mày là tên khốn kiếp, mày có tin là tao sẽ tìm người giết mày hay không." Phương Thần kinh hãi, anh ta vẫn luôn cho rằng Trần Vũ là một tên vô dụng, nhưng không ngờ bây giờ Trần Vũ lại mạnh mẽ như vậy.
Diệp Thiến ở một bên cũng ngơ ngác, cô ta không biết từ khi nào mà anh rể vô dụng của mình lại trở nên mạnh mẽ như vậy?
“Tìm người, vậy anh cứ tìm thử xem" Trần Vũ tát một cái vào mặt Phương Thần.
"Tao có quen biết vài đại ca xã hội đen, Trần Vũ mày cứ chờ chết đi." Phương Thần tức giận nhìn chằm chằm vào Trân Vũ với đôi mắt đây sao xẹt, trong mắt anh ta, Trần Vũ đã là một người chết.
"Ối mẹ ơi, tôi sợ quá đi." Trần Vũ cười lạnh, dùng một chân gạt đối phương ngã xuống đất, rồi lại tát bốp bốp thêm mấy cái.
Tuy không đánh quá mạnh, nhưng Phương Thần vẫn bị đập đến mức mặt đầy máu.
"Được lắm, Trần Vũ, mày nhớ rõ tất cả những gì mày đã làm hôm nay đi." Phương Thần oán hận nhìn chằm chằm Trần Vũ: "Mày có biết đối với những người giàu có. thì một cánh tay bao nhiêu tiền, một bàn tay bao nhiêu tiền không?”
"Mày và mấy người nhà họ Diệp đều sẽ không yên thân đâu, tao sẽ xử mày trước tiên, sau đó ném hai chị em nhà họ Diệp đến Châu Phi để làm gái, làm nhà họ Diệp biến mất khỏi Phong Lăng này." Phương Thần hét lên.
"Giàu có? Với số tài sản ít ỏi này mà anh cũng dám xưng mình là người giàu có sao?" Trần Vũ mỉm cười: "Bây giờ tôi sẽ cho anh biết cái gì là mối quan hệ và cái gì là quyền lực."
"Mày sao? Mẹ nó, mày chỉ là một con ma bài bạc mà lại đang nói về mối quan hệ và quyền lực với tao, mày không bị bệnh đó chứ?" Mặt Phương Thần sưng lên, anh ta không hề coi Trần Vũ ra gì.
"Công ty của nhà anh là tập đoàn Trường Phong phải không, kiếm được hàng chục triệu tệ mỗi năm? Hoạt động kinh doanh chính là phục vụ ăn uống, thư giãn và giải trí?" Trần Vũ mỉm cười: "Khách hàng lớn nhất của các người là Giải trí Ngô Quang - một công ty con của Lâm thị, đơn đặt hàng của họ chiếm tới 50% lợi nhuận của công ty anh.”
“Còn một khách hàng lớn khác là Công nghiệp Kim Thành dưới danh nghĩa của tập đoàn Hạ thị, chiếm 30% lợi nhuận của các người, đúng chứ?”
"Thế thì sao? Làm sao mày có thế biết rõ ràng như vậy?" Phương Thần hơi kinh ngạc, làm sao Trần Vũ biết được khách hàng lớn của công ty anh ta chứ?
“Sắp tới họ sẽ không còn là khách hàng của anh nữa." Trần Vũ lấy điện thoại di động ra gọi điện: “Hạ Thiên, công ty con của anh là Công nghiệp Kim Thành phải không?”
"Hình như vậy, đợi tôi xác nhận đã, công ty con nhiều quá." Hạ Thiên hỏi: "Sao vậy?"
Danh Sách Chương: