Hơi nước bốc mờ mịt trong phòng tắm.
Cô thả lỏng đầu óc, ngâm mình trong nước nóng hai mươi phút. Lông mi, mũi và tóc đều dính ướt. Cô ngửi mùi sữa tắm nam trong làn hơi nước, lồng ngực khẽ phập phồng, rồi thở dài thườn thượt.
Cách này đúng là có hiệu quả.
Liên Thược Tư không lừa trẻ con.
Cô ngâm người lâu đến nỗi các đầu ngón tay đã trở nên nhăn nheo, cảm thấy tâm trạng đã tốt lên không ít, nghĩ bụng cứ mặc cho người ta thích nói gì thì nói đi. Sau khi xây dựng xong phòng tuyến tâm lý, cô quấn khăn, bước ra khỏi nhà tắm, vừa lau mái tóc ẩm ướt của mình vừa dùng chân mở cửa phòng quần áo của Cận Dịch Khẳng ra, rồi bước vào trong chọn một chiếc áo phông để mặc đi ngủ.
Tại vì cô lười mở vali.
Nhưng càng chọn thì cái này cũng muốn mà cái kia cũng muốn. Áo của Cận Dịch Khẳng mặc lên người cô đều thành áo oversize. Nhiều thương hiệu thời trang dành cho nam giới rất hợp mốt, vì vậy từ hồi cấp ba tủ quần áo của cậu đã trở thành “khu vực bị tàn phá nặng nề” mà cô hở chút là lại “chiếm làm của riêng”. Cô chọn ra những món đồ mình thích, sau đó lại đi kiểm tra hàng giày trên tường. Quả là một boy sành điệu chính hiệu, mỗi ngày đi học đều mang một đôi giày khác nhau. Nếu không phải vì cỡ chân khác nhau thì phân nửa số giày trên tường có khi cũng bị cô vơ vét. Đang lúc ngắm nghía thì sực nhớ ra đã đến giờ Cận Dịch Khẳng tan học, cô cũng nên mở điện thoại lên rồi.
Long Thất dựa người vào chiếc tủ đặt giữa phòng, mở máy lên. Điện thoại vừa được khởi động, thông báo các cuộc gọi nhỡ của lão Bình cũng theo đó nhảy ra, còn có cả cuộc gọi nhỡ của Ban Vệ, Phương Toàn và Thư Manh. Điện thoại rung liên hồi, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp.
Sau đó, cuộc gọi video của Cận Dịch Khẳng cũng đến rất đúng giờ.
Cậu chắc chắn đã biết chuyện.
Cô nhận máy, còn chặn họng trước một câu: “Được rồi, em không sao đâu.”
Nói đoạn, cô xoay camera về phía những bộ quần áo trên tủ, nói tiếp câu thứ hai: “Em muốn những thứ này.”
Cận Dịch Khẳng ngẩn người.
Cậu ngồi đó, hỏi: “Đâu đây?”, lại hỏi thêm, “Gì đây?”
“Phòng của anh, quần áo của anh.” Cô lại xoay ống kính camera ngược về phía mình, tay nâng mặt, nói tiếp: “Bạn gái của anh.”
Cận Dịch Khẳng im lặng trong giây lát, song cô có thể đoán được tốc độ “nảy số” của bộ não thông qua ánh mắt của cậu, bèn chủ động nói: “Anh đừng đoán mò nữa. Em được mẹ anh cưu mang đấy.”
“Em nói gì cơ?”
Cô lại xoay ống kính lần nữa, quay căn phòng của cậu, đồng thời đi đến bên giường ngồi xuống: “Đây là lần đầu tiên em ngủ một mình trên chiếc giường này, anh có kinh nghiệm gì muốn chia sẻ với em không?”
Tuy nhiên, vẻ mặt của cậu lại như thể đã bị mắc mưu, ngón tay phải gõ lên mu bàn tay trái, có vẻ như đang suy ngẫm điều gì đó. Long Thất lúc này mới phát hiện ra điều bất thường, vội đưa ống kính lại gần hơn. Cô nghe thấy tiếng nhốn nháo của sân bay ở đầu dây bên kia: “Anh đang ở đâu đấy?”
“Sân bay.”
“Ở nước nào?”
“Còn chưa bay.”
“Anh đừng có về.” Cô lập tức nói, “Chút chuyện vặt này em tự mình giải quyết được. Vả lại, em đang cắm chốt ở nhà anh, anh mà về thì không những không gặp được em mà không có nhà để về nữa đấy. Như thế thì thảm lắm.”
“Hay là…” Cậu đổi ý, “Em thu dọn đồ đạc đi, anh đặt vé máy bay cho em, em sang đây với anh.”
“Tại sao? Em đang ăn uống thỏa thích ở nhà anh cơ mà.”
“Em sang đây với anh cũng được ăn uống thỏa thích.”
“Ở Anh không có canh bong bóng cá, cũng chẳng có thịt kho tàu.”
“Nhà anh thì có chắc?”
“Trong nhà anh có nhiều thứ hay ho lắm nhé.”
Cuộc đối thoại này cứ quanh đi quẩn lại một vấn đề, vì thế Cận Dịch Khẳng nói: “Mẹ anh đang “chỉnh” anh đấy, em đừng có mắc mưu.”
“Thế này cũng tốt mà, vừa khéo cho em một cảng tránh gió.”
“Gia mới là cảng tránh gió của em.”
“Em cảm thấy ở bên mẹ anh có cảm giác an toàn hơn.”
Màn hình rung lên, cậu ném điện thoại lên bàn, nhưng ba giây sau lại nhặt lại, rồi xoa mặt, có vẻ như đã chịu thua: “Anh nhớ em, nhớ không chịu nổi.”
Nghe vậy, cả người cô mềm nhũn. Cô nằm xuống gối. Đốm lửa cảm xúc nào đó lại nhen nhúm.
“Cận Dịch Khẳng, em cũng nhớ anh. Nhưng mà, mẹ anh cho em ở nhờ thế này thực sự là một việc rất có ý nghĩa đối với em. Anh đừng lo, đợi em thêm vài tuần nữa, đợi em có kết quả xét nghiệm đã.”
Cậu nhìn cô.
“Em suy nghĩ xong rồi à?”
“Ừ.” Cô đáp, “Anh mau về nhà đi. Muộn quá rồi, em muốn đi ngủ. Ngày mai còn phải bàn bạc với lão Bình nữa. Anh cứ lên lớp như bình thường, chuyện của em đã có lão Bình lo. Chú ấy mới là người đại diện của em.”
Nhìn vẻ mặt “em nghĩ anh có nghe lời em không” của cậu, cô liền đoán ra được cậu lại định giở trò quỷ gì, bèn chống tay lên má và nói: “Mẹ anh đã nhọc lòng lắm rồi, chúng ta đừng để bà ấy lo lắng nữa. Mẹ anh còn nói sẽ nấu canh cho em uống đấy.”
“Mẹ anh nói thế á?” Lực chú ý của cậu đã được chuyển dời.
“Ừ.”
Cận Dịch Khẳng chống cằm, gác khuỷu tay lên tay vịn ghế. Một lúc sau, cậu mới đáp: “Em đi ngủ sớm đi. Quần áo là của em tất.”
“Ừm. Anh cũng đừng giấu em làm chuyện gì đấy nhé.” Cô khẽ chỉ vào cậu.
Cậu gật đầu một cách qua quýt.
May mà tin tức trên mạng chỉ nói về việc cô bị nhiễm HIV-AIDS, chứ không nhắc đến chuyện giữa cô và Cát Nhân Ninh. Có điều, sau khi cúp điện thoại, cô vẫn mơ hồ cảm thấy Cận Dịch Khẳng chắc chắn sẽ nhúng tay vào vũng nước đục này, mà còn nhúng tay một cách thần không biết quỷ không hay, để cô chỉ nhìn thấy kết quả chứ không thấy được quá trình. Dù sao thì Cát Nhân Ninh cũng là họ hàng của Thiệu Quốc Án, cô chỉ sợ hai bên va chạm với nhau sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này của Cận Dịch Khẳng. Nghĩ đến đây, cô bèn gọi lại cho cậu, muốn trò chuyện nghiêm túc thêm một lần nữa.
Nhưng đầu dây bên kia lại thông báo rằng máy cậu đang bận.
...…
Thôi vậy.
Sau đó, cô ngủ liền một mạch đến 3 giờ chiều ngày hôm sau.
Căn phòng được che chắn rất tốt, nếu không phải trông thấy thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại thì còn tưởng rằng mới có 6 giờ sáng. Điện thoại đã được điều chỉnh sang chế độ im lặng trước khi đi ngủ, thế nên dù ai gọi đến thì cũng không quấy rầy đến giấc ngủ của cô. Cô vùi cằm trong chăn, mở Weibo ra, hai từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất là Long Thất và HIV-AIDS.
Xem ra, lão Bình vẫn không chọi nổi khí thế vung tiền như nước của ê kíp Hề Tĩnh. Chỉ sau một đêm, tin tức được lan rộng một cách chóng mặt. Tình hình lúc này như núi lửa phun trào. Hàng loạt nghệ sĩ nam từng hợp tác với cô cũng bị tai bay vạ gió mà lên hot search theo. Vụ việc trên du thuyền ba tháng trước cũng được đào lại, gây nên một cơn sốt dư luận. Studio của vài nhà đã đứng ngồi không yên, vội vàng đưa tin đính chính. Người đại diện của Chu Dĩ Thông phản ứng nhanh nhất. Tuy “Lãnh thiền” còn chưa ra rạp, nhưng họ đã phủ nhận toàn bộ quan hệ với cô, đã thế còn dắt mũi dư luận bằng câu “Chu Dĩ Thông trước giờ không thích dính dáng đến chuyện gây scandal lăng xê tác phẩm”, để chuyển hướng sang vấn đề “lăng xê”. Long Thất thật sự không biết nếu đem so với chủ đề HIV-AIDS ban đầu thì bọn họ là đang “giậu đổ bìm leo” hay là đang giúp cô nữa. Phòng làm việc của Tang Tập Phổ không đưa ra phản hồi. Tên của Ban Vệ đang đứng thứ ba trong bảng xếp hạng tìm kiếm, bởi lẽ anh ta đặc biệt ấn like một bài viết trên Weibo của cô trong lúc cô đang bị cộng đồng mạng “ném đá” dữ dội. Cận Dịch Khẳng không có tài khoản mạng xã hội, nhưng những bức ảnh cũ và cuộc sống hàng ngày của cậu cũng được đẩy lên hot search.
Sợ rằng những người bạn học cùng lớp với cô cũng không tưởng tượng được sự việc sẽ phát triển đến mức độ này. Lần đầu tiên trong đời họ được mở mang kiến thức về tác động tiêu cực của “hiệu ứng người nổi tiếng” đem lại. Giáo viên hướng dẫn đã cảnh cáo bọn họ trong nhóm chat của lớp rằng không được tham gia vào việc phát tán những tin đồn thất thiệt trên mạng. Người nào người nấy đều nhất mực nói rằng bạo lực mạng thật đáng sợ, nhưng biết đâu được những người đang hớn hở nói hăng say trên mạng kia có đang nằm trong nhóm này hay không.
Chỉ có mỗi Cát Nhân Ninh là Long Thất biết chắc rằng sẽ không tham gia vào chuyện “phát tán” này.
Nói một cách chính xác hơn thì cô ta chỉ phụ trách việc vạch trần cô giữa chốn đông người, sau đó sẽ không xuất đầu lộ diện thêm nữa. Cô ta còn đang chập chững bước vào nghề, mới chỉ là một tân binh, nên càng hiểu rõ sự khủng khiếp của “vết nhơ”. Long Thất giờ đã dính dáng đến HIV-AIDS, nếu Cát Nhân Ninh còn muốn làm căng thì mớ lộn xộn của Phó Vũ Ngao sớm muộn gì cũng bị dư luận cắn trả. Xem ra, Cát Nhân Ninh cũng có tí đầu óc.
Tài khoản chính thức của các nhãn hàng mà Long Thất làm đại diện cũng được công chúng được dịp “rửa tội” ở các mức độ khác nhau.
Đây mới là chuyện nghiêm trọng nhất đối với lão Bình.
Lão Bình gửi tin nhắn đến, nói rằng các nhãn hàng đều rất xem trọng chuyện tổn hại về mặt hình ảnh lần này. Ông đã nghiêm túc phủ nhận tin đồn cô dính HIV-AIDS với họ, đồng thời căn dặn cô không được đến bệnh viện trong khoảng thời gian này, để tránh cho người ta lại tung tin đồn thất thiệt nữa.
Cho nên, khó khăn lắm cô mới quyết tâm đi kiểm tra máu thì lại gặp cản trở.
Rèm cửa kéo kín mít, trong phòng chỉ có ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại. Long Thất bấm khóa màn hình, rồi thở hắt ra một hơi.
Sau khi đánh răng rửa mặt, cô khoanh tay, ủ rũ đi ra khỏi phòng. Lúc chuẩn bị đi xuống cầu thang lại nghe thấy tiếng bú sữa, cô nhìn căn phòng dành cho trẻ con ở gần đó, sau đó dừng lại trong chốc lát, rồi chậm rãi đi về phía đó.
Trong phòng, bảo mẫu đang ngồi bên nôi, nhẹ nhàng vỗ về em bé đang mở mắt tròn xoe, hai chân khua khoắng. Nghe thấy tiếng động, bảo mẫu định đứng dậy, nhưng cô đã ra hiệu cho cô ấy giữ im lặng. Cô còn nở nụ cười thay lời chào hỏi với cô ấy, sau đó đi đến bên nôi, nhìn đứa bé đang nằm bên trong.
Đứa bé mặc bộ váy màu xanh lợt, đôi mắt to rất sáng, trông rất dễ thương. Lúc cô nhóc trông thấy cô, hai mắt tròn xoe nhìn cô, cái miệng nhỏ nhắn mở ra khép lại, hai chân đạp một cách rất thích chí.
“Bà chủ đang ở dưới lầu.” Bảo mẫu nhẹ giọng nói.
“Vâng.”
Long Thất không nhìn đứa bé nữa, chỉ khẽ gật đầu.
Lúc đi xuống lầu, cô không trông thấy dì Ngô nhưng lại ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng. Giờ đã là 3 giờ chiều, đang lúc ánh nắng đẹp nhất, hoa tươi trên bàn lấp lánh những giọt sương vương trên cánh hoa.
Mùi thơm dẫn dụ cô đi đến cửa bếp, liền trông thấy Liên Thược Tư đang lấy cốt bánh gato hình vuông vừa nướng chín từ trong lò ra. Mùi sô cô la tỏa ra nức mũi, còn mùi sữa xuất phát từ nồi sữa bò đang được đun trên bếp. Các loại khuôn bánh và nguyên liệu được sắp xếp gọn gàng trên kệ. Liên Thược Tư búi tóc sau gáy, đeo tạp dề. Trông thấy cô, bà ấy thong thả cởi găng tay chống bỏng ra, nói: “Thất Thất dậy rồi à?”
Bà ấy vừa nói vừa đi đến kệ bếp, mở vung một cái nồi khác: “Ăn chút cháo hải sản cho ấm bụng, buổi tối nếm thử bánh mousse nhé.”
Cô nhận lấy bát cháo từ trong tay Liên Thược Tư, nhẹ giọng đáp: “Cháu cảm ơn dì. Cháu dậy muộn quá.”
“Đêm qua dì để cháu uống rượu, cháu nên nghỉ ngơi thật tốt mới phải. Huống chi, tối qua Dịch Khẳng còn bắt cháu nấu cháo điện thoại.”
Lòng cô khẽ dậy sóng, không ngờ đến chuyện này mà Liên Thược Tư cũng biết, nhưng chưa gì đã nghe bà ấy nói tiếp: “Lúc mới đầu nó không gọi được cho cháu, sau khi nói chuyện với cháu xong nó mới gọi cho dì. Dì đã phê bình nó một trận rồi. Sao có thể để con gái bận lòng vào giờ đi ngủ cơ chứ?”
"..."
“Cháu lấy giúp dì khay trứng trong tủ lạnh.”
Long Thất lấy trứng trong tủ lạnh ra, rồi đưa cho Liên Thược Tư. Bà ấy đập trứng, lấy lòng đỏ cho vào bát, rồi đổ thêm sữa.
“Ra bàn ăn cháo đi, đừng để bụng rỗng.”
Nhưng Long Thất vẫn dựa vào kệ bếp, vừa dùng thìa múc cháo vừa nói: “Không sao đâu dì ạ. Cháu ăn ở đây cũng được. Cháu muốn xem dì làm bánh gato. Cháu không biết mấy món này đâu ạ.”
Liên Thược Tư cười nhẹ: “Vậy thì cháu xem đi.”
Cháo hải sản rất ngon, mới ăn một thìa đã thấy kích thích vị giác, cô thuận miệng hỏi: “Dì Ngô đâu rồi ạ?”
“Chị ấy đi mua thức ăn rồi.”
Cô gật đầu, nhìn Liên Thược Tư đun sữa, rồi nói: “Dạo trước, có một lần cháu đến đây đã ăn thử bánh gato dâu tây trong tủ lạnh. Lúc đó đang là giữa hè, bánh gato vừa ngọt vừa mát. Cận Dịch Khẳng nói rằng đó là bánh dì làm trước khi đi cho anh ấy và em trai uống trà chiều. Mùi vị ấy cháu vẫn nhớ in, ngon lắm ạ.”
“Bánh gato dâu tây…” Liên Thược Tư ngẩng đầu lên, “Kỳ nghỉ hè năm lớp 11 của Dịch Khẳng, đúng không?”
“Dạ.”
“Kỳ nghỉ hè năm đó nó không chịu theo dì sang Pháp, trong khi hè năm nào nó cũng đi.”
Long Thất lại múc một thìa cháo. Liên Thược Tư khẽ lắc đầu: “Đợt ấy, lúc gọi video với thằng bé, dì có thấy vết xước trên cổ và cánh tay của nó, hỏi thì nó bảo là nhặt được một con mèo hoang, rất dữ, phải cho ăn thì mới chịu thu móng vuốt. Dịch Khẳng còn nói muốn nuôi con mèo đó.”
“Anh ấy nhặt được mèo khi nào ạ?”
Cô buột miệng hỏi, nhưng ngay sau đó liền vỡ lẽ.
“Dì bảo rằng móng sắc quá nên không cho nuôi. Nó lại nói rằng mèo hoang quen sống lang thang nên mới thế, nếu cho nó một mái nhà thì nó sẽ rất bám người. Thế nên dì cũng kệ. Hết kỳ nghỉ hè, dì về nước, hỏi thằng bé là mèo đâu, nó lại bảo mèo vỗ béo xong thì chạy mất rồi.”
Vành tai Long Thất nóng ran.
Liên Thược Tư bật cười: “Đợt đó vì tìm mèo mà thằng bé gầy rộc cả người đấy.”
Lò nướng phát ra tiếng động khe khẽ. Sau một thoáng im lặng, Long Thất nói: “Không phải là cháu cố ý cào anh ấy đâu. Anh ấy cứ trêu cháu suốt, tay chân cứ táy máy liên hồi. Có ai lại thích bị gãi cằm khi đang ăn cơm cơ chứ.”
Chỉ có điều, vừa nói hết câu cô lại muốn bôi keo siêu dính lên miệng mình. Liên Thược Tư biết hết, nhưng chỉ cười trừ, rồi đổ hỗn hợp sữa trứng vào sô cô la.
Long Nhị có lẽ ngửi thấy mùi cháo hải sản nên chạy tới chỗ cô. Nó chồm hai chân trước lên eo cô đòi ăn. Liên Thược Tư gọi một tiếng “Hans”, nó liền thu hai chân trước lại, rồi ngồi xuống, thở phì phò nhìn Long Thất một cách rất biết điều.
Thì ra tên thật của Long Nhị là “Hans”, thảo nào trước đây dạy nó thế nào nó vẫn nhây. Hóa ra, nó vẫn chưa quen với cái tên đã được đổi này. Cô bèn hỏi: “Năm nay Hans mấy tuổi ạ?”
“Sắp được 9 tuổi rồi. Dịch Khẳng nuôi nó từ hồi còn học cấp hai.” Nói đến đây, ngón tay bà ấy khẽ gẩy nhẹ một cái trong không khí, sau đó cởi tạp dề ra: “Có ảnh chụp của Hans lúc nhỏ đấy, đáng yêu lắm.”
Chưa đầy hai phút, Liên Thược Tư đã lấy ra một quyển album ảnh, rồi đặt trên kệ để đồ ở giữa phòng khách. Long Thất đặt bát cháo sang một bên, rồi lật xem album. Quả nhiên, vừa lật đến giữa quyển album liền thấy ngay ảnh của Hans lúc mới đến nhà họ Cận. Khi đó, nó vẫn còn là chú cún con đang chập chững tập đi trong sân, trông đáng yêu hơn bây giờ rất nhiều. Cô giở sang trang tiếp theo thì thấy ảnh của Cận Dịch Khẳng hồi cấp hai.
Bỗng dưng nhớ đến chuyện cậu từng nói “em có biết hồi cấp hai chồng em ngầu thế nào không”.
Cuối cùng cô cũng có cơ hội để ngắm ảnh của Cận Dịch Khẳng khi đó. Dưới ánh chiều tà sau giờ tan học, cậu và em trai đều đang mặc trên người bộ đồng phục của trường tư thục. Cận Dịch Khẳng học cấp hai, còn em trai học lớp mẫu giáo. Một tay cậu đút túi quần, tay kia cầm dây xích dắt Long Nhị. Còn Cận Thiếu Hạo đang nhấm nháp một mẩu bánh mì. Cận Dịch Khẳng hoàn toàn không nhìn vào ống kính. Hồi đó, cậu đã rất cao, rất sáng sủa, nhưng cái miệng cười gian kia thì không lẫn đi đâu được, là một thiếu niên xuất sắc xấu xa. Ánh hoàng hôn hắt lên vai cậu, gió khẽ thổi bay những lọn tóc trên trán cậu và bộ lông của Hans.
Khí chất của Cận Dịch Khẳng thật sự rất khác biệt với Phó Vũ Ngao. Trong khi đó, Phó Vũ Ngao đã được coi là nam sinh đẹp trai nhất mà cô biết hồi học cấp hai rồi.
Long Thất ngắm nghía bức ảnh thật lâu. Liên Thược Tư lấy một chai rượu rum từ trong tủ ra, xoay người tiếp tục làm bánh. Cô lật lại những tấm ảnh phía trước, trông thấy rất nhiều ảnh hồi đó của cậu. Có vẻ như cậu thiếu niên năm nào rất được lòng các cô gái. Trong đó có một bức ảnh chụp lại cảnh hoạt động cắm trại của lớp, cậu đang cúi đầu nghiên cứu lều vải, mà ở đằng sau lưng lại có nửa già các bạn nữ đang lặng lẽ nhìn trộm cậu.
Càng lật về phía trước, tuổi tác của Cận Dịch Khẳng ở trong những tấm ảnh càng nhỏ dần, cô không kìm được liền buột miệng khen: “Hồi nhỏ anh ấy đáng yêu quá.”
“Thằng bé còn có cả ảnh chụp lúc thay răng đấy.”
“Cái đó cháu xem rồi ạ.” Long Thất ngẩng đầu lên, cười nói: “Tư Bách Lâm từng đăng bức ảnh đó lên web trường để chọc tức anh ấy. Nhưng nguồn cơn vẫn là do anh ấy đăng ảnh Tư Bách Lâm bị cạo trọc đầu lúc 10 tuổi lên trước.”
“Ảnh của Bách Lâm cũng nhiều lắm. Hai đứa nó chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Cháu giở về trước mà xem.”
Cô làm theo lời Liên Thược Tư, quả nhiên trông thấy rất nhiều ảnh chụp chung của Cận Dịch Khẳng, Tư Bách Lâm, Bành Tử và Thư Manh. Kể ra bốn người họ đã là thanh mai trúc mã với nhau từ hồi tấm bé. Hồi đó, Thư Manh ăn mặc như một nàng công chúa nhỏ, chơi còn hăng hơn cả ba cậu con trai kia, nhìn biên độ động tác của cô ấy thì có lẽ là đang thản nhiên mặc sức phơi bày bản thân. Long Thất cười đau cả bụng. Sau đó, cô còn lật đến một bức ảnh chụp Cận Dịch Khẳng, Tư Bách Lâm và Bành Tử bị bắt đứng phạt ở góc tường. Bành Tử vừa đứng vừa khóc, trông rất tếu.
“Mấy đứa nó hồi nhỏ nghịch như quỷ, không thích chơi chung với các bạn gái đâu. Manh Manh lại thích bám đuôi chúng nó, mấy đứa liền dùng súng nước bắn con bé. Lúc bị phụ huynh phát hiện ra, cả ba đứa bị cho ăn no đòn.” Liên Thược Tư vừa cất chai rượu rum đã dùng xong vào tủ vừa nói với Long Thất.
“Quá nghịch luôn ấy ạ.”
“Trước khi lên cấp ba, Dịch Khẳng không thích chơi với các bạn nữ, dì còn lo nó bị vô cảm đấy, sợ rằng nó lớn lên sẽ không có bạn gái.”
“Sao mà vậy được, dì ơi. Quý tử nhà dì thu hút con gái lắm đấy ạ.”
Liên Thược Tư lại cười. Long Thất tiếp tục lật về sau một trang thì thấy bộ dáng của Cận Dịch Khẳng hồi tiểu học, sau đó nhìn thấy ảnh chụp chung của cậu và một cô bé khác.
Khác với bức ảnh bốn đứa trẻ là bạn thời thơ ấu phía trước, trong bức ảnh này có cả Liên Thược Tư và mẹ của cô bé kia. Cận Dịch Khẳng được mẹ nắm tay, không nhìn vào ống kính, trông có vẻ đang mất tập trung. Cô bé kia thì ngồi trên đùi mẹ mình. Bốn người họ hình như đang tham gia một buổi tiệc trà của những người bạn cũ.
Liên Thược Tư dừng động tác trên tay lại, nhìn sang rồi nói: “Đây là Ngải Đình.”
Cô bỗng nhớ ra Bạch Ngải Đình và Cận Dịch Khẳng cũng được coi là thanh mai trúc mã của nhau, lại nhớ ra việc trước đây Liên Thược Tư rất thích Bạch Ngải Đình, bàn tay đang đặt trên bàn của cô có hơi chút mất tự nhiên: “Bạch Ngải Đình hình như không hay chơi chung với nhóm của Bành Tử thì phải.”
“Ngải Đình khá kiệm lời, không thích chơi cùng với các bạn nam. Nó thường lẽo đẽo sau lưng Dịch Khẳng. Tính hai đứa nó không hợp nhau cho lắm.”
Liên Thược Tư khom người, từ từ đổ phần hỗn hợp mousse đã trộn xong vào khuôn.
Long Thất tiếp tục lật quyển album, sau đó, ấy vậy mà lại trông thấy cảnh Cận Dịch Khẳng ba, bốn tuổi đang đứng khóc bên cạnh ghế sô pha, ở dưới khóe mắt còn có vết cào. Mặt cậu đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại. Cô có chút không chắc chắn nên cố tình hỏi lại: “Đây là cậu anh hay cậu em vậy ạ?”
Liên Thược Tư thoáng nhìn qua bức ảnh, rồi đáp: “Cậu anh đấy.”
“Anh ấy mà cũng khóc giống vậy ạ?”
Long Thất một tay chống cằm, tay kia cầm điện thoại định chụp lại. Liên Thược Tư bỏ phần kem mousse vào trong tủ lạnh, nói: “Hiếm thấy nhỉ?”
“Cả đời cũng khó thấy được một lần ạ.”
“Thằng bé bị một cô bé ở trường mẫu giáo đánh đấy. Cô giáo kể là Dịch Khẳng tự làm một món đồ chơi, cô bé kia cảm thấy nó rất siêu, bèn đi theo xem, nhưng nó không chịu, đã thế còn đối xử với cô bé như với Manh Manh vậy. Kết quả là bị cô bé kia đánh cho te tua.”
“Cô bé kia khoẻ vậy cơ ạ.”
“Mẹ của cô bé đó cũng rất dữ, một mực cho rằng con gái mình làm thế là đúng, còn gọi cả giáo viên lẫn phụ huynh ra lên lớp một trận. Một tuần sau, chị ta liền tìm trường mới, rồi chuyển trường cho con gái. Cô bé đó trông rất đáng yêu, dì rất có ấn tượng với con bé.”
Nghe đến đây, Long Thất chợt cảm thấy câu chuyện này quen thuộc một cách lạ lùng. Cách xử sự của bà mẹ ghê gớm mà Liên Thược Tư nhắc tới cũng hết sức thân quen. Đầu ngón tay khẽ miết trên quyển album, cô hỏi: “Dì ơi, nhà trẻ đó tên gì ạ?”
“Trường mầm non tư thục Y Trúc…” Liên Thược Tư ngẩng đầu lên, nói đến giữa chừng thì dừng lại, một lát sau mới nói tiếp, “Cô bé kia cũng là con lai.”
...…
...…
...…
Long Thất cảm thấy sự trùng hợp chết tiệt này… quả là lừa đảo.
Những ký ức hồi mẫu giáo đã trở thành một bức tranh mơ hồ đối với cô. Song, khi được Liên Thược Tư và bức ảnh này gợi lại, cô nhớ ra đúng là từng có chuyện như vậy xảy ra. Hồi đó, Long Tử Nghi bề ngoài thì che chở cô, nhưng về đến nhà liền bỏ đói cô hai bữa, sau đó chuyển cô sang trường mẫu giáo công lập, còn vứt cô ở nhà Long Tín Nghĩa cho mợ trông nom. So ra thì Cận Dịch Khẳng không thảm bằng cô.
Có điều, không ngờ rằng cô và cậu còn từng học chung một trường mẫu giáo với nhau. Liên Thược Tư nghiêng đầu nhìn cô.
Long Thất xóa bức ảnh vừa chụp trong điện thoại đi.
Lúc này, ngoài cửa sổ phòng bếp có ánh đèn lóe lên, một chiếc xe băng qua sân trước, lái vào trong gara. Liên Thược Tư chuyển lực chú ý về phía chiếc xe đó: “Chị Ngô về rồi.”
“Cháu đi giúp dì Ngô mang đồ vào nhà ạ.” Cô chuyển chủ đề.
Dứt lời, cô lập tức đi về hướng hiên nhà, nhưng vừa định mở cửa ra thì cánh cửa đã được mở ra trước. Thế nhưng đập vào mắt cô không phải là bóng dáng của dì Ngô, mà là một bóng đen chắn hết ánh sáng của huyền quan. Người bước vào nhà rõ ràng là cao lớn hơn cô. Cô ngẩng đầu lên, cứ thế đối diện với ánh mắt của người nọ gần trong gang tấc.
Long Thất lập tức nhận ra ông ấy là ai, vội lùi về phía sau nửa bước. Cũng chính vì lần gặp mặt đầy bất ngờ này khiến trái tim trong lồng ngực cô run lên, sau đó, cô quay đầu lại theo tiếng động truyền ra từ phòng bếp. Liên Thược Tư cũng đi ra đến nơi. Bà ấy khoanh tay trước ngực, đứng ở hành lang nhìn người vừa đến, lạnh nhạt nói: “Anh về rồi à.”
Long Thất lại quay đầu.
Bố của Cận Dịch Khẳng đang nhìn cô.
Cô cũng ngước mắt nhìn ông ấy. Trước đây, bố của Cận Dịch Khẳng đã từng xuất hiện trong vài bức ảnh trong album ảnh của Bạch Ngải Đình. Nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ông ấy bằng da bằng thịt. Cuối cùng cô đã hiểu vì sao Cận Dịch Khẳng dù nổi loạn là thế, song vẫn khuất phục trước phần lớn sự sắp đặt của gia đình. Khí thế của bố cậu quá mạnh. Nếu nói khí chất của Tang Tập Phổ là kiểu đại ca xã hội đen ung dung tự tại, thì bố của Cận Dịch Khẳng lại mang khí thế vững như núi Thái Sơn của “ông trùm” chốn quan trường thâm sâu khó lường. Nhớ lúc trước cậu từng nói với cô rằng nếu cưới cô về nhà thì sẽ bị bố cậu lột da.
“Đây là Long Thất, bạn gái của Dịch Khẳng, con bé sẽ ở đây mấy ngày.”
Liên Thược Tư nói tiếp.
“Cháu chào bác ạ.”
“Ồ, Long Thất à.” Ông ấy chậm rãi tiếp lời, như thể đã quen biết cô từ lâu, sau đó đút tay vào túi quần tây, không bước vào nhà mà hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“...”
“Chị Ngô đi mua thức ăn, còn chưa về.” Long Thất còn chưa lên tiếng thì Liên Thược Tư đã trả lời thay.
“Kêu chị Ngô không phải nấu cơm nữa. Bạn gái của con trai lần đầu đến nhà chơi, tối nay ra ngoài ăn đi.”
Bố Cận nói, rồi quay đầu về phía gara: “Lão Cố, không cần phải đỗ xe nữa, lái ra đi, chúng tôi ra ngoài ăn.”
Gáy của Long Thất bất giác cứng đờ.
Cô thật sự chưa chuẩn bị tâm lý để một mình dùng bữa tối với bố mẹ của Cận Dịch Khẳng. Khi cô đang ngắc ngứ, không biết nên từ chối thế nào, nên đành quay đầu nhìn Liên Thược Tư, bà ấy tháo búi tóc ra, lại thong dong khoanh tay trước ngực, nói: “Thất Thất, vậy thì cháu lên lầu thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài ăn tối.”
...…
Vừa đi lên lầu, cô liền tức tốc gọi video cho Cận Dịch Khẳng. Cận Dịch Khẳng vừa bắt máy, cô cũng mặc kệ cậu đang làm gì, lập tức nhỏ giọng nói một tràng: “Bố anh về rồi, đang bảo em ra ngoài ăn cơm chung. Lần đầu tiên em gặp bố mẹ anh mà đã phải một mình đi ăn với họ. Có kiểu gặp mặt nào như vậy không? Em phát điên mất thôi!”
“Em siêu thế?”
Nghe xong, Cận Dịch Khẳng thế mà lại cười, còn ngồi nghiêng người trước bàn.
“Siêu cái đầu anh ý. Em sợ chết đi được. Bố anh không phải rất lợi hại sao? Chỉ vài ba giây đã nhìn thấu sự kém cỏi của em rồi.”
“Bố anh đối xử rất dịu dàng với con gái nhé.”
“Anh tìm cách gì đuổi khéo em đi. Em không muốn đi ăn đâu.”
“Có sao đâu. Chẳng phải em nói việc này rất có ý nghĩa với em sao?”
Thế giới của cô tưởng chừng như sắp sụp đổ. Chỉ là, tuy là nói vậy nhưng cô vẫn bất giác thay quần áo. Cận Dịch Khẳng ngồi thẳng lên, cuối cùng cũng nói chuyện một cách nghiêm túc: “Em đừng căng thẳng, bố anh vừa mới về, bữa đầu tiên đã bảo em ra ngoài ăn thì chắc chắn là có dụng ý khác. Ông ấy đang nhắm vào mẹ anh. Em chỉ cần ngồi đó lo ăn lo uống là được, việc nói chuyện cứ để cho hai người họ lo.”
Long Thất sực nhớ ra chuyện hai người họ đang ầm ĩ chuyện ly hôn.
Giọng điệu của cậu bình thản như đang nói chuyện của nhà người khác.
Thay quần áo xong, cô cầm điện thoại lên, nói: “Hôm qua anh còn gọi cho mẹ anh à?”
“Ừ, hàn huyên một chút về em thôi.”
“Anh chịu ở yên bên đó, không nôn nóng về nước nữa?”
“Em có phúc đấy.”
Cận Dịch Khẳng chỉ nói một câu như vậy, rồi ghé sát vào màn hình: “Tạm thời không nói với em nữa, anh phải ra ngoài bây giờ. Em cứ đi ăn một bữa thật ngon đi. Khẩu vị của bố anh rất giống em, em chắc chắn sẽ thích nhà hàng mà ông ấy chọn. Còn một việc nữa, nếu ông ấy tặng quà gặp mặt cho em thì em cũng đừng khách sáo, cứ nhận thoải mái, nhận hết đi nhé. Ông ấy có nhiều đồ tốt lắm. Em nhận thì cũng thế cả thôi.”
Cô nghe ra ẩn ý “dù sao cũng sắp phân chia tài sản rồi” ở trong lời cậu, bèn trợn mắt một cái. Cậu chỉ cười khì, sau đó ngắt máy.
Chắc hẳn trên mạng lúc này vẫn đang bấn loạn với chủ đề HIV-AIDS của cô, còn cô thì đang bận rộn trang điểm ở trong phòng của Cận Dịch Khẳng. Mà Liên Thược Tư và bố Cận thì đang đợi cô ở dưới phòng khách.
Long Thất nhanh nhẹn thay quần áo, chỉnh sửa mái tóc, rồi đeo hoa tai vào. Lúc này, trong lòng cô cũng đang bấn loạn, thấp thỏm không để đâu cho hết.
- -----oOo------