Bất luận là địa phương nào đang diễn ra hoạt động đếm ngược, đều chẳng có lấy một cái qua mặt nổi Chiêu Hoa quán - chốn hộp đêm thành đàn. Thời điểm ấy, ở chốn này so với đâu cũng đông vui nhộn nhịp hơn gấp trăm ngàn lần. Long Thất dựa vào sự chỉ dẫn của Ban Vệ tiến vào hộp đêm có tiếng nhất, trước cửa siêu xe xếp thành dàn, gương mặt thân quen tới tới lui lui không ngớt, còn hạn chế khách khứa không cho vào, nói ở đây đã bao trọn bãi rồi. May mắn, Long Thất cũng tính là cái “gương mặt thân quen”, quản lý nể mặt nên mời cô vào. Âm nhạc bên trong đinh tai nhức óc, đèn nhấp nháy chiếu loạn xạ chẳng phân biệt được ai với ai. Trên tay cô đang cầm áo khoác của Tang Tập Phổ và túi xách của chính mình, tay còn lại đẩy người chắn trước mặt ra, chen chúc ở giữa dòng người. Cô ả người mẫu người nước ngoài ăn mặc hở hang đụng trúng khuỷu tay cô, cái mùi nước hoa đó, mùi rượu, mùi thuốc lá ở trên chóp mũi khẽ khàng lướt qua.
……
Mùi thuốc lá.
Bước chân như có ý thức mà chậm lại, cô bởi vì mùi hương quen thuộc hoà lẫn trong không khí mà chuyển hướng tầm mắt. Luồng sáng trên cao nhanh chóng vụt qua, một tím một xanh, lúc sáng lúc tối. Trái tim đập loạn như trống bỏi, nhìn trái nhìn phải rồi nhìn phía trước, nhìn thẳng đến chỗ mùi thuốc lá càng lúc càng nồng, lách qua đám người, những khuôn mặt thân quen xuất hiện dày đặc, đều là đám hồ bằng cẩu hữu mà Cận Dịch Khẳng từng mang cô đi gặp trước đây. Đây là tiệc của ai đã rõ như ban ngày, trái tim lại càng thêm phiền loạn. DJ đang chà đĩa, âm thanh đột nhiên phát ra tiếng chói tai, cô cau mày, mọi người xung quanh cũng bịt tai lại, mà lúc này, người đang chắn phía trước mặt cũng tránh người đi.
Vì vậy, ở cách đó năm mét.
Ở trong vòng trung tâm.
Thế giới trầm bổng trước mắt.
Cô cuối cùng cũng nhìn thấy Cận Dịch Khẳng ở trong ánh sáng đỏ dày đặc.
Tiếng nhạc edm vẫn xuyên thủng màng nhĩ như cũ, đám người bên cạnh vẫn như cũ high đến độ giơ cao tay, mà Long Thất trầm lặng đứng đó không có chút ăn nhập nào với quần thể, nhìn Cận Dịch Khẳng đang châm thuốc. Bốn phía xung quanh Cận Dịch Khẳng khói thuốc bay lượn lờ, phảng phất nghe được cả tiếng cậu đặt điếu thuốc Marlboro lên môi, tiếng đầu lọc bị cắn vỡ tạo thành tiếng “ka da”, nghe được cả tiếng “cạch” mà chiếc bật lửa phát ra. Thuốc lá thiêu đốt thanh âm. Cô nhìn điếu thuốc cậu kẹp giữa đầu ngón tay, dọc theo cánh tay buông xuống bên hông, tia lửa ánh lên, toả ra khói, từ thắt lưng chầm chập lan đến cánh tay, tới bả vai, một tay cậu đút túi quần, quay lưng về phía cô, đang nói chuyện với người khác. Khói thuốc chịu ảnh hưởng của không khí, khẽ xao động.
Cận Dịch Khẳng, hơn một tháng không gặp, lại giống như niết bàn trùng sinh, cả người càng thêm đĩnh đạc.
Trên cánh tay đã nhiều thêm một hình xăm lớn, là chú chó Alaska mà cậu nuôi. Cận Dịch Khẳng bởi vì lời nói đùa của người bên cạnh, khẽ cong môi, giữa hàng lông mày hiện lên nét chán đời nhàn nhạt, độ cong của cằm so với trước đây lại càng thêm rõ ràng, dù rằng chẳng nói năng câu nào thì vẫn toát ra một cỗ ám chỉ mãnh liệt, giống như tuỳ thời sẽ lôi người ta xuống địa ngục rồi đẩy vào vòng lao lửa, khiến người ta chết cũng khiến người ta sống.
Đúng vậy, chính là Cận Dịch Khẳng này.
Điện thoại trong túi xách đang rung, cô theo phản xạ mà đặt lên tai, thế nhưng lại như chẳng nghe được gì cả, chỉ biết vô thức tiến lên một bước. Đột nhiên ở bên cạnh cậu xuất hiện một người.
Bất quá chỉ là một tích tắc đồng hồ.
Năm ngón tay tinh tế nắm lấy bàn tay đang nhét trong túi quần của cậu, lắc lắc, ý muốn cùng cậu nói chuyện. Tầm mắt của Cận Dịch Khẳng chuyển qua, nhưng âm thanh chói tai vẫn còn chưa dứt, cậu có lẽ không nghe rõ đối phương nói gì, khẽ nhíu mày. Dưới sự ám chỉ của người kia, Cận Dịch Khẳng hơi cúi đầu, rút ngắn khoảng cách.
Trong nháy mắt, bị Ô Gia Quỳ hôn chụt một cái lên mặt.
Sợi dây chuyền bạc trên cổ Ô Gia Quỳ sáng lấp lánh, giống hệt ánh mắt của cô ta lúc này.
Long Thất ở trong một khoảnh khắc đó cũng chẳng phân biệt được thứ âm thanh đang xì xào bên cạnh là tiếng nhạc edm, tiếng ù tai, hay là câu trần thuật của Ban Vệ. Mà phản ứng của Cận Dịch Khẳng và Ô Gia Quỳ đều giống như cao thủ gặp dịp thì chơi.
Cô không thấy rõ được biểu cảm trên mặt cậu.
Chỉ thấy Cận Dịch Khẳng dí điếu thuốc đang kẹp trong tay vào ly rượu trên bàn, vỗ vỗ vai Ô Gia Quỳ, không phải vui sướng cũng không phải bài xích, mà là một loại phản ứng tập mãi thành quen, sau đó mập mờ không rõ vòng qua Ô Gia Quỳ đi về hướng khác. Năm đầu ngón tay của Ô Gia Quỳ lướt qua hình xăm trên cánh tay cậu, không kịp nắm lấy, cũng không thể nắm lấy, chỉ có thể mặc cậu lướt qua người mình. Ô Gia Quỳ vén tóc, tựa như một con mèo mới nếm trộm được nước thánh mà nhoẻn miệng cười, dù cho có lưu luyến thì vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, đứng nguyên tại chỗ, nhìn cậu biến mất ở trong đám đông.
Đây không phải lần đầu tiên.
Thoạt nhìn, rõ ràng không phải là lần đầu hai người có hành động như thế với nhau.
Trong điện thoại, tiếng của Ban Vệ như gần như xa, cũng ồn ào hơn trước. Long Thất nghe không rõ, vô thức hỏi một câu “Cái gì?”. Ban Vệ lặp lại: “Tôi nói, người ở góa của Ô Gia Quỳ là Cận Dịch Khẳng, đờ mờ, vậy mà lại là Cận Dịch Khẳng. Hồi ở Anh, cô ấy theo đuổi Cận Dịch Khẳng đến độ cả đám du học sinh bên đó đều biết. Mẹ nó, cô không hay biết gì á?”
Mà lần thứ hai Ô Gia Quỳ nghiêng đầu vén tóc, vừa lúc trông thấy Long Thất đang đứng cách đó năm mét.
Ở ngoài năm mét, không có âm thanh, chỉ có một Long Thất ngùn ngụt lửa giận.
Tay của Ô Gia Quỳ khựng lại, nụ cười cũng từ từ tan biến. Di động bên tai vẫn còn văng vẳng những lời chất vấn lặp đi lặp lại của Ban Vệ. Giờ phút này hai người đứng đối diện với nhau, tựa như một vở kịch câm mang tên “bắt gian” được trình diễn ở giữa nơi thanh sắc.
…
“Mọi người trong hội du học sinh đều biết cả, cô ấy đăng ký khóa học của cái trường đó, khoảng thời gian trước nói là đi xem show nhưng thực chất là lên lớp cùng với Cận Dịch Khẳng. Tôi nói này Long Thất, bọn họ đã dan díu đến thế rồi, cô làm nghề gì kiếm ăn mà không biết?”
Ban Vệ hẵng còn lải nhải không ngừng, trút hết lửa giận vì tình báo đến trễ lên người cũng ở trong cuộc là cô. Long Thất không nói lời nào mà nhìn Ô Gia Quỳ. Ô Gia Quỳ sau hai ba giây ngắn ngủi cuối cùng cũng có phản ứng lại, cười cười với cô hệt như lúc rạng sáng năm giờ gặp nhau ở đoàn phim.
Sau đó đi về hướng ánh đèn đỏ dày nặng.
“...Vậy anh có biết,” Long Thất không đuổi theo, từ tốn hỏi Ban Vệ, “Bọn họ đến trình độ nào rồi không?”
“Đệch, sao tôi biết được,” Ban Vệ cáu, “Cận Dịch Khẳng thích kiểu như cô. Cô cảm thấy từ đầu đến chân Ô Gia Quỳ, mẹ nó có chỗ nào giống cô không? Tôi làm sao biết được cậu ta có ăn kiểu như Ô Gia Quỳ hay không? Nói chung, Ô Gia Quỳ rất mê cậu ta, còn tôi thì con mẹ nó rất mê kiểu như Ô Gia Quỳ! Hai người bọn họ làm thế nào mà quen nhau được chứ, mẹ kiếp!”
Có tầm mắt lướt qua đỉnh đầu, như thể là ai đó đang dõi theo cô. Long Thất nhìn lên hành lang gấp khúc tầng hai, thấy bóng Cận Dịch Khẳng lướt qua lan can, nhưng lại đi vào trong, dần dần bị che khuất bởi một người đàn ông và hai nữ sinh cao ráo. Cậu đi đến đâu, tầm mắt của hai cô bé kia đuổi theo đến đó.
Long Thất khi ấy mới ý thức được, từ trước đến nay cô đều xem nhẹ một chuyện.
Cận Dịch Khẳng đẹp trai, đầu óc thông minh, con người có độc lập có chủ kiến. Cô vẫn luôn biết kiểu người như cậu dù có đặt ở bất cứ đâu thì đều sẽ có khối em xếp hàng theo đuôi. Hồi ấy, cô không luyến tiếc cậu, hết lần này đến lần khác đều dùng cái lý do “nhìn đã biết là xấu xa” mà xa lánh cậu. Nhưng thành thật mà nói, từ ngày cô và Cận Dịch Khẳng thiết lập quan hệ, ngoại trừ một người tồn tại trên danh nghĩa - Bạch Ngải Đình và một người “vì cô mà chiến đấu” - Đổng Tây ra, Cận Dịch Khẳng chưa từng đi chọc hoa đào bao giờ.
Đúng vậy, không có oanh oanh yến yến, không có gặp dịp thì chơi. Tài khoản xã hội thậm chí còn chưa từng cùng nữ sinh nói chuyện phiếm quá ba câu, trên người lúc nào cũng hiển hiện cái khí thế “tôi đã có bạn gái”, đẩy lùi triệt để những cô gái đang có ý đồ nhăm nhe ra khỏi ranh giới. Cậu rõ ràng là bản lĩnh đầy mình, lại một lòng treo cổ trên cái cây Long Thất, chuyên chú không hai lòng trong suốt ba năm.
Nhưng một khi Cận Dịch Khẳng loại bỏ cái nhận thức đó đi, một khi Cận Dịch Khẳng hoàn toàn khôi phục lại trạng thái độc thân.
Như vậy sẽ có rất nhiều rừng cây chờ chết cháy vì cậu.
Bởi vì có được không tốn chút công sức nào cho nên chưa từng lo sợ một ngày sẽ mất đi. Cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, Cận Dịch Khẳng - một người chưa từng được cô thiên vị qua, hiện tại có thể thảnh thơi ngồi ở trên đầu quả tim người khác, rõ ràng có thể nhìn thấy cô, thế nhưng cũng chỉ coi cô thành hạng oanh yến tầm thường, chỉ liếc mắt một cái, không còn quan tâm, so với người lạ còn xa lạ hơn.
……
Dựa vào đâu?
Mười hai giờ kém mười, cô đi lên tầng hai, lượn vài vòng vẫn chưa tìm thấy người, ấy vậy mà bắt gặp bác và trợ lý của Ô Gia Quỳ ở một lối đi hẻo lánh. Bác của Ô Gia Quỳ sắc mặt không tốt lắm, đang trách cứ trợ lý, vừa nhìn thấy cô đã đánh phủ đầu: “Gia Quỳ đâu? Gia Quỳ đâu rồi? Cô tự dưng mang con bé đến chỗ này làm cái gì? Muốn chơi thì tự chơi một mình đi, sao phải làm liên lụy đến con bé!”
Bác của Ô Gia Quỳ là người đại diện của cô ta, vì mấy tin đồn vỉa hè mà đã khó chịu với Long Thất bấy lâu nay, luôn treo nụ cười mỉm miễn cưỡng nhưng lại ra sức ngăn cản Ô Gia Quỳ và cô có cơ hội tiếp xúc. Bà ta cho rằng cô sẽ dạy hư Ô Gia Quỳ, công tác mặt mũi vốn luôn bảo trì tốt, thế mà hôm nay nói xé liền xé, cũng úp luôn cái nồi này lên đầu cô một cách đầy phi lý. Long Thất tính đi vào khu vực phòng bao phía sau bức tường, lại bị bà bác kia kéo lại đòi người. Cô phiền, trực tiếp rút tay ra đáp trả: “Bác tìm tôi đòi người? Đứa cháu gái ngoan của bác chơi xỏ tôi gần một tháng nay, đã thế còn lêu lổng với bạn trai cũ của tôi. Anh ấy “dạy hư người khác” còn quen tay hay việc hơn cả tôi đấy! Quấn lấy tôi làm cái gì, không bằng đi bắt cô ta về đây rồi cho tôi một lời giải thích ấy, bác nhỉ?”
Ô tỷ sửng sốt. Trợ lý từ nãy đến giờ vẫn còn đang cố gắng liên lạc với Ô Gia Quỳ, đầu dây bên kia đột nhiên có động tĩnh, trợ lý che một bên tai lại lớn tiếng hỏi: “Quỳ Quỳ, Quỳ Quỳ, chị Ô tới tìm em, em đang...”
Long Thất vươn tay cướp lấy điện thoại, vừa mới đặt lên tai đã nghe thấy nửa câu đáp lại của Ô Gia Quỳ: “Đừng để bác ấy đến đây.”
Sau đó một tiếng ‘cạch’ vang lên, giống như là va chạm với mặt phẳng nào đó, ngoài ra không còn bất kỳ tạp âm nào nữa, nghe có vẻ như là đang trong phòng bao cách âm. Cô phản ứng mau lẹ tiến vào lối hành lang phía sau bức tường, Ô tỷ và trợ lý vừa gọi Long Thất vừa theo sát đằng sau.
Có điều, phía bên Ô Gia Quỳ không hề có tiếng đáp lại, cũng không cúp máy. Long Thất rõng rạc kêu tên cô ta mấy lần, nhưng âm thanh như lún sâu vào trong biển cả mênh mông không có tiếng vọng. Đương lúc cô định cúp máy thì đầu bên kia bỗng truyền đến một tiếng gọi nhỏ nhẹ, có lẽ bởi vì cách điện thoại một khoảng mà trở nên mơ hồ, song cũng khiến bước chân của Long Thất chậm lại, bởi vì nghe rõ ràng rành mạch đó là một tiếng “Cận Dịch Khẳng” của Ô Gia Quỳ.
Không nhẹ không vang, trộn lẫn nỗi ưu sầu và tâm tư thiếu nữ hiếm thấy, tựa như Cận Dịch Khẳng đang ở chung một phòng với cô ta.
Máu toàn thân Long Thất đều đang chảy ngược.
Bước chân tăng tốc, vội vã tìm từng phòng bao như một kẻ điên, thế nhưng mãi vẫn chẳng thể xác định chính xác được là căn phòng nào. Đầu dây bên kia không hề bị quấy nhiễu mà tiếp tục: “Em đã thẳng thắn rồi, trước khi tới Anh em cũng đã coi toàn bộ tin tức liên quan đến anh. Em biết anh đã trải qua những chuyện gì, biết anh đang thất vọng, biết anh đang ở trong giai đoạn bài xích chuyện tình cảm nhất. Em cũng đã nói, em không để bụng, dù cho anh có ở trong cái trạng thái này bao lâu, em đều sẽ luôn ở bên.”
……
“Anh không nhớ em, em sẽ kể đi kể lại câu chuyện của mình cho anh nghe. Em sẽ không so sánh bản thân mình với người anh từng yêu, nhưng em hứa em sẽ không sáng nắng chiều mưa, sẽ không vong ân phụ nghĩa. Anh nói tham vọng của em quá lớn, đúng, mục đích của em rõ ràng như vậy đó. Em làm bạn bên anh là bởi vì em muốn có được anh, em hy vọng một ngày nào đó khi anh sẵn sàng bước ra khỏi cái đáy vực ấy, người đầu tiên xuất hiện trong mắt anh là em, chỉ một mình em.”
……
“Có bà đây là đủ rồi, mắt anh ấy mà chỉ thấy mình cô thì có mà bị dị tật ấy!” Xoạch, cô xông vào một phòng bao, quấy rầy một đám người đang cuồng hoan. Long Thất không tìm thấy Ô Gia Quỳ và Cận Dịch Khẳng giữa những gương mặt đang đưa mắt nhìn nhau kia, liền quay người đi, tìm phòng khác. Mà tiếng của cô căn bản là truyền không đến không gian ở đầu dây bên kia, cuộc trò chuyện của họ vẫn tiếp tục. Ô Gia Quỳ nói: “Nhưng anh nào đâu biết, ở bên anh là một chuyện cần đến khả năng tự chủ đến nhường nào.”
“Mẹ nó, anh ấy biết.” Long Thất lại cáu, hét vào điện thoại, “Bản lĩnh tán gái đầy mình ra đấy, mẹ nó, là đang dùng cô để khích tôi, dùng ngón chân cũng có thể nhìn ra.”
…….
“Rất thích, lại không thể quá thích, rất muốn chiếm lấy làm của riêng, nhưng phải làm từng bước một... Bố em thích nuôi cá. Mỗi lần thay bể mới, ông ấy đều phải thả một con vào để thích nghi thử với môi trường mới. Nếu sau một tháng cá vẫn còn sống thì nước đó nuôi thành công, bầy cá mới có thể chuyển vào ở. Nếu cá chết, ông ấy chỉ có thể tiếp tục nuôi nước, vì cá nào vào đều sẽ chết. Những con đi đầu đó được gọi là cá xông bể.”
…….
Lời Ô Gia Quỳ kết thúc đã chỉ còn nửa phút là đến giao thừa, phía xa xa truyền đến tiếng mọi người đồng thanh đếm ngược, Long Thất rốt cuộc cũng chạm đích, tiến đến căn phòng nơi ở cuối hành lang. Khác hẳn với những căn phòng huyên náo khác, cửa phòng này đóng chặt, ánh sáng mập mờ, không có tiếng nhạc. Cơn tức của Long Thất hẵng còn đang trào dâng, ngực phập phồng tiến lại gần, sau đó liền trông thấy qua tấm kính, Ô Gia Quỳ và Cận Dịch Khẳng ở bên trong.
Chỉ có hai người bọn họ.
Cận Dịch Khẳng ngồi trên sô pha, hai khuỷu tay chống đầu gối, tay kẹp điếu thuốc, đầu hơi cúi, quanh thân khói thuốc lập lờ. Ô Gia Quỳ thì quỳ xuống trước mặt cậu.
Đúng vậy, Ô Gia Quỳ trước nay kiêu ngạo, đang quỳ gối trước mặt cậu trong tư thế hèn mọn, thành kính, sống lưng thẳng tắp, nắm bàn tay đặt trên đầu gối của cậu, nhìn lên cậu như nhìn lên Chúa, nói từng câu từng chữ: “Cận Dịch Khẳng, em chính là con cá xông bể kia.”
Long Thất vặn tay nắm cửa, cửa bị khóa từ bên trong, còn cách âm. Cô cáu gắt đập một cái, bên trong không hề có phản ứng.
“Cận Dịch Khẳng!” Cô lại ra sức gõ cửa.
Trên chiếc bàn thấp phía sau Ô Gia Quỳ, điện thoại đang sáng lên hiển thị “kết nối cuộc gọi”, trong khi Cận Dịch Khẳng vẫn đang cúi đầu, cũng không rõ là đang nhìn Ô Gia Quỳ hay là đang nhìn xuống đất. Trên mặt cậu không có biểu cảm, không có cảm xúc phập phồng, chỉ có điếu thuốc trên tay là bốc cháy âm ỉ.
“Trong thế giới của anh, mặc kệ là một tháng hay là một năm, em đều sẵn sàng chịu đựng,” Ô Gia Quỳ nói, “Nhưng hôm nay, em muốn xin một chút ám chỉ, cũng có lẽ là phần thưởng, để cho em biết em có đặc biệt hơn những người khác hay không, để cho em hay cuối cùng anh sẽ làm em chết... hay khiến em sống.”
Cô đưa tay chạm lên mặt Cận Dịch Khẳng: “Em cũng đảm bảo trăm phần trăm rằng, anh ở bên em rồi sẽ hoàn toàn quên đi Long Thất.”
Sau đó rướn người lên cao hơn, đồng thời kéo cổ áo cậu. Long Thất ngoài cửa trơ mắt nhìn cô ta chạm môi hôn Cận Dịch Khẳng. Tiếng đếm ngược nơi xa kết thúc, thay vào đó là những trận hò hét vang dội vui mừng. Điếu thuốc ở đầu ngón tay Cận Dịch Khẳng rơi một đoạn tàn thuốc, nhưng cậu không phản ứng gì, cũng vì thế Ô Gia Quỳ được đằng chân lân đằng đầu vòng tay choàng qua cổ cậu, lần đầu chạm vào như chuồn chuồn nước nước, tiếp đó tiến vào trằn trọc càng sâu. Điện thoại bên tai Long Thất rốt cuộc trượt khỏi tay, lặng lẽ rớt trên sàn nhà.
Thành phố này pháo hoa nở rộ, khắp chốn ăn mừng, còn cô đang ở một vũ trường thác loạn nhìn hai người kia trầm mặc hôn nhau trong phòng bao tĩnh lặng. Mỗi một giây đều như cứa vào da thịt, máu chảy đầm đìa. Cái bóng chồng lên nhau của họ làm cô nhớ tới một ngày tuyết rơi năm lớp 12, có hai con người bởi vì cô đơn mà cấu kết với nhau làm chuyện xấu. Cũng cùng lúc đó mà cảm nhận được, khi Cận Dịch Khẳng nhìn thấy bức tranh của Đổng Tây rốt cuộc là có cảm giác gì.
Đó là một loại cảm giác mọi ý niệm đã hóa thành tro.
- -----oOo------