Sự kiện đó thực sự khiến cho Long Thất ăn không ngon ngủ không yên hết hai ngày, không lúc nào là không muốn đánh cho Long Tín Nghĩa một trận tơi bời. Cô cũng nghĩ đến việc nói cho mợ biết nhưng ngẫm lại thì bà đã khuyên cô về nhà ăn cơm rất nhiều lần nhưng đều bị cô từ chối. Long Thất cũng không rõ nếu mình chọc thủng tầng quan hệ này thì sẽ dẫn tới hậu quả gì. Nghĩ tới nghĩ lui, lại thôi.
Trẻ con dù cho có gây ra rắc rối gì đi chăng nữa tốt nhất vẫn là không nên để trưởng bối can thiệp vào.
Mà hôm nay cũng là ngày công bố điểm thi giữa kỳ. Trên diễn đàn trường tràn ngập những bài viết liên quan đến chuyện điểm giả. Có người đã lén đi vào trong phòng giáo vụ chụp ảnh bảng thành tích còn chưa được dán lên đăng lên diễn đàn, tức khắc trở thành tin tức sốt dẻo nhất trong nửa giờ tự học sáng, ở dưới cũng xuất hiện không ít những bài phân tích khác nhau.
Long Thất cũng xem rồi.
Bảng xếp hạng lần này một lần nữa khẳng định ngôi vua của Cận Dịch Khẳng. Cậu vững vàng dẫn đầu với số điểm cao chót vót. Mà trận chiến được kì vọng giữa Đổng Tây và Bạch Ngải Đình, Đổng Tây toàn thắng. Không những duy trì được phong độ trước giờ mà còn phá vỡ hoàn toàn cái định kiến "nam mạnh nữ yếu", vượt lên dẫn trước cả Trác Thanh, đứng thứ hai toàn trường, thành tích chỉ xếp sau Cận Dịch Khẳng. Lần phát huy này của Trác Thanh còn tệ hơn trước, cùng với Bạch Ngải Đình đồng hạng xếp thứ ba. Còn về điểm thi của Long Thất, mặc dù không thể so sánh được với đám học sinh của lớp mũi nhọn, nhưng ít nhất cũng bật lên hơn chục hạng, trở thành người xếp cuối cùng của lớp ưu tú, kết quả này cũng đủ khiến người khác phải rửa mắt mà nhìn.
Về phần danh sách đề cử, nghe nói Cận Dịch Khẳng đã từ bỏ nhường lại cho Trác Thanh rồi. Mà……..
Mà Bạch Ngải Đình, cô ta cùng với Đổng Tây đều được đề cử.
"Không phải nói danh ngạch chỉ có một suất sao?" Có nữ sinh nói.
"Trong nhà có quan hệ làm sao mà giống nhau được. Một suất tất nhiên cũng có thể biến thành hai suất. May là gia cảnh nhà Đổng Tây cũng rất mạnh, bằng không đổi lại thành chúng ta kiểu gì cũng bị trực tiếp hất cẳng ra rồi."
Tiếng nước ngừng lại. Nữ sinh vừa nói vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh. Một giây sau, Long Thất từ trong buồng vệ sinh đi đến trước bồn rửa tay.
Kẽo kẹt——— lại có thêm một người từ buồng vệ sinh bên cạnh kéo cửa đi ra. Long Thất nhìn lên chiếc gương trước mắt thì trông thấy Bạch Ngải Đình hoá ra cũng ở đây.
Bạch Ngải Đình chỉ cúi đầu, chắc là đã nhìn thấy Long Thất. Hai người đứng trước bồn, tiếng nước ào ào chảy xuống. Bạch Ngải Đình rửa tay xong lập tức rời đi. Lúc này Long Thất mới nhàn nhạt mở miệng: "Bị người ta bàn tán sau lưng đúng là không dễ chịu lắm nhỉ?"
Bạch Ngải Đình dừng lại ở ngưỡng cửa một chốc, sau đó không nói tiếng nào nhanh chóng đi ra ngoài. Còn Long Thất đứng ở trước gương buộc tóc, không nói thêm gì nữa.
Việc gia đình Bạch Ngải Đình tác động vào danh sách đề cử khiến cho hình ảnh của cô ta trong mắt đám nữ sinh hư tổn không ít. Mà danh tiếng của Cận Dịch Khẳng trái lại càng ngày càng tốt, người người đều tán thưởng cả IQ lẫn EQ của cậu cao. Có lẽ ngoài việc im lặng bắt Trác Thanh ăn quả đắng ra thì chẳng ai nhìn ra vấn đề gì.
Nhưng trong lúc “độ hảo cảm quốc dân” tăng cao này, Cận Dịch Khẳng thế nhưng lại ra mặt giúp Bạch Ngải Đình.
Bên trong nhà thi đấu, đám nam sinh đánh bóng rổ cả một tiết học, mồ hôi người nào người nấy nhễ nhại. Cách biệt điểm số giữa hai đội là rất nhỏ. Ở những giây cuối cùng, bóng được truyền tới tay của Cận Dịch Khẳng. Đám nữ sinh cùng lớp đứng bật dậy ở trên khán đài hét to tên cậu. Long Thất cũng ở đó. Lớp cô đang trong tiết tự học nên đại đa số nữ sinh đều chạy tới nhà thi đấu để coi trận đấu giữa lớp mũi nhọn và lớp ưu tú. Mà Long Thất thì đang cổ vũ cho lớp ưu tú (bởi vì cô tham gia cá cược trên diễn đàn trường). Cô gác hai chân lên hàng ghế trước, vừa uống nước vừa nghịch điện thoại thờ ơ nhìn trận đấu (thực ra cũng chỉ thi thoảng liếc mắt nhìn điểm số mà thôi). Đổng Tây không tới bởi vì bị gọi đến phòng giáo vụ làm công tác chuẩn bị cho bài phỏng vấn của học sinh đề cử.
Cận Dịch Khẳng đang hướng mắt nhìn bảng rổ, trên tay rê bóng, trông bộ dạng khá là ung dung chắc thắng. Nhưng đúng vào thời khắc quan trọng này, đồng đội bên cạnh lại hét lên một câu.
"Đừng có lâm trận sẩy chân giống vợ cậu đấy! Bọn này không có hậu đài đâu!"
Lời vừa dứt, trên sân thi đấu lập tức truyền ra tiếng cười nhỏ. Long Thất ngước mắt nhìn xem là ai lớn gan thế. Dựa vào cái đức hạnh bình thường của Cận Dịch Khẳng mọi lần đều sẽ cười hùa theo bọn họ, nhưng lần này lại khác. Tốc độ rê bóng của cậu đột nhiên chững lại, mắt đang hướng về phía rổ cũng giãn ra, tiếp theo, quả bóng trên tay rơi xuống "phanh phanh phanh" lăn qua một bên. Xung quanh truyền đến tiếng la ó. Cậu đứng thẳng người dậy cũng không màng tới trận đấu nữa, sắc mặt cũng xấu đi, quay người lại. Mà tên đồng đội đầu heo kia lúc này mới ý thức được mình nhỡ mồm, lùi về sau mấy bước. Đám con trai ở gần đó phát hiện ra điểm bất thường, nhanh chóng vây lấy Cận Dịch Khẳng nhưng mà vẫn không ngăn cản được cậu cho nam sinh kia một đấm. Bên ngoài sân bóng từng đợt cảm thán vang lên. Long Thất cảm thấy chỗ mình ngồi cũng bị chấn động mạnh vì cô gái ngồi bên cạnh hoảng sợ run lẩy bẩy.
Nam sinh nằm vật ra sàn che mũi, buồn bực kêu lên: "Tôi đã làm gì cậu? Chỉ nói đùa một chút thôi!"
"Mày cũng xứng à?" Cận Dịch Khẳng lạnh nhạt buông một lời tàn nhẫn: "Cô ấy dù cho có sẩy chân thì chỉ bằng cái loại mày có muốn bò lên cũng bò không tới!"
Một đám người ồ lên.
Long Thất cũng dừng chơi điện thoại.
Mặc cho những người bên cạnh đang sôi nổi nghị luận thế nào, Long Thất thế nhưng lại có một ý nghĩ khác. Quả thực hành động ra mặt bảo vệ Bạch Ngải Đình của Cận Dịch Khẳng có chút ngoài dự đoán nhưng cô lại thật lòng tán thưởng. Đó là cảnh giới mà loại người tốt như Trác Thanh vĩnh viễn không thể chạm tới. Tuy rằng có chút hơi quá nhưng lại đậm chất đàn ông. Nghĩ kĩ lại thì người đàn ông này Bạch Ngải Đình chọn đúng rồi. Khi gặp nạn mà còn có người bằng lòng đứng ra giúp cô ta nói chuyện, mang một khí thế "nhất định không để cho người ngoài bắt nạt người của mình".
Ở điểm này, Long Thất cảm thấy Bạch Ngải Đình rất may mắn.
Mà kết thúc tiết học đó, trong trường xác thực không còn ai dám ở sau lưng Bạch Ngải Đình đàm tiếu nữa.
Chuông tan học vang lên, Long Thất ngồi trong lớp thu dọn đồ đạc. Có mấy nữ sinh đang thảo luận về chuyện xảy ra ở nhà thi đấu hôm nay, qua một hồi lại nói sang chuyện khác, trông có vẻ như oán hận vì sao thầy giáo lại giao nhiều bài tập về nhà như thế, oán hận cả việc lão sư lúc giảng bài cứ luôn văng nước bọt tứ tung. Đang lúc cao hứng, đột nhiên có một nữ sinh quay đầu: "Đúng không, Long Thất?"
Long Thất vừa mới đeo tai nghe lên, bất ngờ bị hỏi như vậy thì động tác chậm lại, ngước mắt nhìn đối phương.
"Bọn họ đang nói Từ lão sư không thích gội đầu. Bởi vì vở bài tập mà ông ấy chấm qua lúc nào cũng bám một đống gàu."
Đổng Tây nhìn thấy cô ngơ ngác liền lên tiếng nhắc nhở. Lúc này, Long Thất mới ý thức được thì ra họ đang nói chuyện với cô.
Nhưng điều này có nghĩa là sao?
Ý nghĩa là đến mấy nhóm nữ sinh hay bàn chuyện bát quái từng bị cô chê là ngây thơ nhàm chán bây giờ lại chủ động lôi kéo cô gia nhập? Có nghĩa là yêu khí trên người cô đã không còn mạnh như trước nữa cho nên đến cả một nữ sinh bình thường nhất trong lớp cũng dám cùng cô nói chuyện?
Ý nghĩa là….. cô bắt đầu hoà nhập với tập thể rồi?
Đổng Tây đang giúp Long Thất cất bút vào trong hộp, còn mấy nữ sinh kia đang đợi cô tiếp lời. Long Thất có chút không thích ứng kịp, kéo một bên tai nghe xuống, nói: "Ờ…. Đúng."
Đám nữ sinh nhận được đáp án như mong đợi thì lại quay người nói chuyện tiếp. Vừa kì quái lại vừa hài hoà, cũng chẳng biết nên hình dung như thế nào. Đái khái chắc là…. hoà nhập?
Nghĩ kĩ lại, trừ bỏ tên hỗn đản Long Tín Nghĩa ngày ngày bức bách cô ra thì đúng là cuộc sống của cô đã tốt lên không ít. Những chỗ hôi thối bắt đầu được chữa lành, đã thế còn dần dần toả hương, đến cả cuộc sống tẻ nhạt của đám đạo đức giả trước đây cũng từ từ dung nhập vào rồi. Thì ra chỉ khi nào bản thân trở nên tốt đẹp hơn thì mới có thể thu hút được những người tốt đẹp đến bên mình, mới càng cảm nhận được sự tốt đẹp của tập thể.
Có lẽ nguyên nhân vì sao trước đây cô không thể sống tốt, tất cả là do bản thân cô lúc đó chưa đủ tốt.
Ra khỏi phòng học, lúc đi trên hành lang Long Thất lấy ra một chiếc móc khoá bằng gỗ nhét vào trong túi áo của Đổng Tây. Đổng Tây dùng ánh mắt dò xét nhìn cô, Long Thất nói: "Hồi bé mẹ mình xin cho mình đấy. Dùng để cầu may mắn. Lúc trước mình không tin nên không bao giờ đeo nó thành ra chẳng có việc gì thuận lợi cả. Sau này mẹ mình lại xin cho hai đứa em trai hai cái, đứa nào lớn lên cũng rất thông minh lanh lợi, mọi việc hanh thông. Lúc đó mình mới tin. Mà ngày mình bắt đầu tin vào nó, vừa khéo chính là ngày quen biết cậu."
"Vậy nên?"
"Buổi phỏng vấn ngày hôm đấy nhớ mang theo. Chúc cậu thi tốt."
Lúc đó hoàng hôn buông xuống, Đổng Tây nâng móc khoá lên nhìn. Ánh mắt trời mùa đông chiếu lên áo khoác ngoài dệt kim của cô, mái tóc dài đen nhánh, chỉ có đôi bàn tay trắng nõn lộ ra bên ngoài.
Long Thất nhìn chằm chằm vào cổ tay Đổng Tây, tận đến khi Đổng Tây nhét móc khoá vào trong túi áo, che đi bàn tay, cô mới từ từ thu hồi ánh mắt.
Thực sự muốn nắm lấy.
Hoàng hôn ngày hôm ấy rất đẹp, cũng sưởi ấm trái tim Long Thất, cho cô sự ấm áp trước giờ chưa từng có. Vốn nghĩ rằng tương lai phía trước sẽ càng ngày càng tốt đẹp, nhưng chuyện tiếp theo lại đập nát toàn bộ ảo tưởng rực rỡ ấy.
- -----oOo------