...…
Mười lăm phút sau, Cận Dịch Khẳng bị đánh thức bởi cuộc gọi của Ngô Nhĩ.
Cậu mặc áo phông và quần đũi đen bước xuống lầu. Bởi vì không ngủ đủ giấc nên trông cả người cứ lừ đừ. Cậu đút tay vào túi quần, vừa đi xuống cầu thang vừa ho khan, lúc đi ngang qua quầy lễ tân còn tiện tay cầm một chiếc chăn mỏng quấn lên người, sau đó chậm rãi đi về phía này.
Long Thất đã ngồi với Ô Gia Quỳ và Phương Toàn được một lúc. Thật khó có thể tưởng tượng được Ngô Nhĩ đã “hầu hạ” hai vị tiểu thư này thế nào suốt chặng đường đến đây. Cô ấy bận túi bụi, hết chuyển hành lý lại đến làm thủ tục nhận phòng. Còn hai cô tiểu thư này thì từ nãy đến giờ chỉ biết ngồi thảnh thơi trên ghế sô pha, mỗi người một chỗ, ngồi cách Long Thất một cái bàn, một người uống trà, một người nghịch điện thoại. Ô Gia Quỳ vẫn đeo kính râm, giọng điệu cực kỳ cứng rắn. Chú chó Yorkshire mà cô ta nuôi đang thò đầu và hai chân trước ra khỏi chiếc túi Birkin, trông nhỏ con vậy thôi mà lại rất “gấu”. Nó cứ sủa ăng ẳng về phía con mèo của chủ homestay, những bím tóc trên đầu cũng lắc lư theo tiếng sủa của nó.
Bởi vì nhóm người bên này không ai nói năng gì nên đám Ngũ Y San cũng ngại đến chào hỏi.
Mãi cho đến khi Cận Dịch Khẳng ngồi xuống ghế, Ô Gia Quỳ mới kéo cặp kính râm trên sống mũi xuống một chút để nhìn cậu.
Cậu rút thuốc lá từ trong bao ra, mời Ngô Nhĩ một điếu, rồi châm lửa cho mình. Ô Gia Quỳ ngoắc ngón trỏ, cậu đẩy bao thuốc về phía cô ta, sau đó gọi nhân viên phục vụ pha thêm một ấm trà nóng.
Cận Dịch Khẳng rót trà nóng cho Long Thất.
Cô khẽ vẫy tay xua làn khói trong không khí. Cậu lập tức dụi điếu thuốc vừa mới châm vào gạt tàn, trở lại trạng thái yếu ớt của cậu thanh niên đang bị ốm. Cả người quấn trong chiếc chăn mỏng, cậu dựa vào lưng ghế và nói: “Tôi chỉ gọi cho mỗi Ngô Nhĩ thôi.”
“Tôi không muốn nói điều này trước mặt bạn gái anh đâu, nhưng anh biết rõ là mấy ngày nay tôi vẫn bám theo Ngô Nhĩ mà.” Ô Gia Quỳ từ tốn đáp, cái tính “miệng nam mô, bụng một bồ dao găm” này không hề thay đổi. Long Thất co đầu gối, cầm cốc trà nóng lên: “Cô thân với Ngô Nhĩ từ bao giờ thế?”
“Đợi lát nữa tôi sẽ nói cho cô. Chứ nói bây giờ, tôi sợ cô sẽ hất thẳng cốc trà nóng lên người tôi mất.”
“Tùy cô, hôm nay tôi không có tâm trạng để đấu võ mồm với cô đâu.”
“Này, mấy người kia là bạn học của cô à?” Phương Toàn nhướng mày, hất cằm về đám người Ngũ Y San đang thảo luận về buổi quay phim chiều nay phía bên kia sảnh lớn. Phương Toàn hỏi tiếp: “Bọn họ đang họp à? Cô có phải tham gia không?”
“Không.”
“Em vừa đi đâu đấy?” Cận Dịch Khẳng nghiêng đầu hỏi cô.
“Đi nói chuyện với Cát Nhân Ninh một lát.”
“Có đói không?”
Cô lắc đầu. Cậu nhìn những người còn lại: “Mọi người đã ăn cơm chưa?”
“Bọn tôi đã nếm thử mì bò của vùng này rồi.” Phương Toàn đáp.
Nhưng Cận Dịch Khẳng thì đang rất đói.
Trong homestay cũng phục vụ đồ ăn, cậu tìm thực đơn ở dưới gầm bàn, rồi gọi một đống món. Long Thất hỏi: “Ở đây có tôm hùm đất không?”
“Cô định làm gì hả?” Phương Toàn rất nhạy cảm, lập tức nói: “Chỉ bằng món tôm xoàng xĩnh ở đây mà nghĩ có thể đuổi tôi đi được á? Không có cửa đâu, Long Thất. Tôi đã tìm hiểu kỹ rồi, quán tôm hùm đất ngon nhất nằm ở dưới chân núi kia kìa. Vả lại, tôi chỉ ăn sau 8 giờ tối thôi, cô đừng hòng giở trò.”
“Sao cô “nhây” thế?”
“Sao cô nhỏ mọn thế?”
“Vậy thì phải hẹn trước với tôi chứ. Hiện tại tôi đang có hoạt động ngoại khóa, tôi có việc phải làm chứ có rảnh rang như cô đâu?”
“Tôi đi bàn chuyện công việc với Quỳ Quỳ đấy chứ, chỉ là tiện thể ăn tôm hùm đất thôi, hiểu chưa?”
“Chuyện công việc gì?” Nói đoạn, cô quay sang nhìn Ô Gia Quỳ, hỏi: “Cô đóng máy rồi à?” Sau đó lại nói thêm câu: “Các cô đến đây làm gì?”
Lúc đó, cốc trà nóng của Long Thất đã uống gần hết.
Ô Gia Quỳ chống khuỷu tay lên tay vịn ghế sô pha, giơ ngón trỏ ra đùa với chú chó Yorkshire, thản nhiên đáp: “Tôi muốn có một chân trong bộ phim của Ngô Nhĩ.”
...…
...…
“Cô nói lại lần nữa xem nào.”
Rốt cuộc Ô Gia Quỳ cũng tháo kính râm xuống, hai mắt sáng ngời không chịu lép vế, dõng dạc đáp: “Tôi có tiền.”
Long Thất vẫn giữ nguyên tư thế chống cằm, không hắt trà vào cô ta, chỉ nghiêng đầu nhìn Cận Dịch Khẳng, muốn cậu đưa ra một lời giải thích.
Rõ ràng là cậu đã biết vụ này từ sớm, nên đáp lại một cách tỉnh bơ: “Còn chưa ký hợp đồng”.
“Nhưng đã bàn bạc hòm hòm rồi. Dù sao tôi cũng đánh giá cao bộ phim “Trấn nhỏ” này, tôi muốn tham gia đầu tư. Đây là chuyện giữa tôi và Ngô Nhĩ, trừ khi cô bỏ ra một khoản tiền nữa để mua đứt bản quyền của chị ấy.”
Ô Già Quỳ nói.
Chiêu này cũng đủ “thâm”.
Sau khi kiếm mối từ các đạo diễn lớn, cô nàng đầy tham vọng này lại bắt đầu lấn sân sang làm nhà sản xuất. Ô Gia Quỳ là người có đầu óc linh hoạt, cô ta biết rằng hậu thuẫn của Cận Dịch Khẳng mạnh hơn ai hết, Liên Thược Tư lại có trong tay rất nhiều những hợp đồng béo bở, hễ là tác phẩm có sự góp mặt của Long Thất thì kiểu gì cũng sẽ được đầu tư một cách bài bản. Chỉ cần kịch bản không có vấn đề thì sẽ không thiếu gì những lời khen có cánh và doanh thu phòng vé. Cô ta muốn kiếm tiền từ “mã cổ phiếu có sẵn” này, đồng thời kiếm thêm tiếng thơm và chức danh cho mình.
Không cua được Cận Dịch Khẳng thì thôi, vậy cô ta sẽ ngồi ngang hàng với cậu, làm bà chủ của Long Thất.
Sau đó, cô ta tỏ vẻ “rất sảng khoái khi có thể đè đầu cưỡi cổ cô”, còn chống cằm ngồi trên ghế sô pha vênh váo nhìn Long Thất. Phương Toàn cảm thấy cô bạn thân của mình quá ngầu, còn ở bên cạnh vỗ tay cổ vũ.
Ba giây sau, Long Thất nói: “Được.”
“Cô đang nghiến răng kìa.” Phương Toàn nói.
Long Thất hơi nghếch đầu, Phương Toàn lập tức im re, không dám nói câu thứ hai. Lúc này, cô mới nói tiếp: “Tôi khó chịu thì khó chịu, nhưng cô là diễn viên có thâm niên, Ngô Nhĩ lại là đạo diễn mới. Nếu đã chấp nhận bỏ tiền ra đầu tư thì việc phải thu về lợi nhuận là chuyện hiển nhiên. Vậy cô chỉ có thể chuyên tâm làm giám chế cho bộ phim này. Tôi cảm thấy không thành vấn đề, miễn tạo ra tác phẩm hay là được.”
“Em thấy được là được.” Mì gà của Cận Dịch Khẳng đã được mang lên. Cậu rất ngoan, biết rõ khi nào nên nói và khi nào không nên nói. Lúc này, mặc cho mấy người phụ nữ đang đàm đạo, cậu chỉ cúi đầu tách đũa ra, không dẫn dắt câu chuyện cũng không chiếm thế chủ đạo, càng không nói chuyện làm ăn với Ô Gia Quỳ, chỉ lo ăn mì của mình.
Song, Ô Gia Quỳ lại tỏ vẻ chán nản. Vốn là một bàn thắng trông thấy, thế mà lại bị san bằng tỉ số trong nháy mắt. Đề tài này kết thúc tại đây, cô ta không muốn nói thêm gì nữa.
Ở đầu hành lang, Na Lâm và Cát Nhân Ninh đang đi xuống cầu thang. Tiếng bước chân thu hút sự chú ý của Cận Dịch Khẳng chừng nửa giây, sau đó lại cúi đầu ăn mì. Long Thất cũng nhìn sang, thấy Cát Nhân Ninh không nhìn về phía này, chỉ vênh mặt lên một cách đầy kiêu ngạo. Nhưng Na Lâm lại liếc về phía này hai lần, cả hai lần đều là nhìn Cận Dịch Khẳng.
Thấy vậy, Long Thất không nhịn được nữa mà trợn mắt một cái. Phương Toàn nhìn theo cô, trông thấy hai người đó đã ngồi vào giữa đám bạn bè, bèn huých cùi chỏ về phía Ô Gia Quỳ, nói: “Cô gái kia từng đóng phim với bà kìa.”
“Ai cơ?”
“Cát Nhân Ninh.” Long Thất trả lời thay Phương Toàn, rồi đút tay vào túi áo, “Cô ta từng góp mặt trong “Biên cảnh”.”
“À.” Người khôn khéo như Ô Gia Quỳ rất có ấn tượng với các mối quan hệ họ hàng trong giới giải trí. Cô ta hời hợt tiếp lời: “Cô em gái của Hề Tĩnh đây mà.”
“Cô ta đúng là có mối quan hệ rất tốt với Hề Tĩnh, còn giúp cô ta chuyển lời nữa đấy.”
“Chuyển lời gì?”
Ô Gia Quỳ luôn hứng thú với những đề tài liên quan đến Hề Tĩnh, liền nhanh chóng tiếp lời. Long Thất đưa mắt nhìn đĩa trái cây trên bàn, nói: “Bóc quýt cho tôi đi, rồi tôi nói cho.”
“Móng tay mới làm còn chưa khô đâu, nếu cô không sợ bị ung thư thì để tôi bóc cho.”
Sau đó, Phương Toàn rất tinh ý mà cầm một quả quýt lên: “Để tôi bóc, để tôi bóc cho hai bà trẻ ăn nhé.”
“Cũng chẳng có gì to tát. Cô ta nói có kịch bản muốn cho tôi xem.”
Ô Gia Quỳ vẫn chống khuỷu tay lên tay vịn sô pha, khẽ vân vê đầu ngón tay, im lặng nhìn Long Thất. Nhưng Long Thất đã nhìn ra manh mối qua động tác nhỏ của cô ta: “Hai người dù sao cũng là kỳ phùng địch thủ giao đấu với nhau mười mấy lần, cô nói xem cô ta đang giở trò gì vậy?”
Cô ta mỉm cười.
“Cô cũng không ngốc như tôi tưởng. Nếu tôi đoán không lầm thì cô ta đang giương đông kích tây. Cô ta vốn rất giỏi trò này mà.”
“Nghĩa là sao?”
“Kịch bản mà Hề Tĩnh muốn cho cô xem, tôi cũng có một bản. Là một bộ phim trinh thám có hai nữ chính. Nhìn chung thì chất lượng của kịch bản này vẫn chưa đạt đến mức độ hoàn hảo, nhưng hình tượng của hai nhân vật chính đã đủ để gây sốt và làm mưa làm gió năm sau rồi. Vấn đề là lối diễn của tôi và Hề Tĩnh giống nhau.”
“Hai người đang tranh nhau một vai diễn?”
Long Thất vừa nghe đã hiểu nguyên cớ. Hề Tĩnh đã ăn một vố đau với “Biên cảnh” nên lần này cô ta quyết phục thù.
“Cô ta biết tôi và cô không hợp nhau. Cô muốn đánh chết tôi, mà tôi cũng muốn chỉnh chết cô.”
“Cô muốn chỉnh chết tôi?”
“Không có giây phút nào là không muốn.” Ô Gia Quỳ đáp.
“Thế cho nên, cô ta tưởng rằng tôi với cô không thể tham gia cùng một đoàn phim.”
“Đúng là tôi với cô không thể tham gia cùng một đoàn phim được đâu. Xem cô diễn tôi thấy phiền lắm.”
“Khéo thật. Ngoài lúc nhập vai ra, cô lúc nào cũng khó ưa.”
“Chỉ có điều, vai diễn đó lại rất phù hợp với lối diễn xuất của cô. Cô có đến 80% cơ hội là nhận được vai đó đấy.” Ô Gia Quỳ nói.
“Phần còn lại thì phải dựa vào tố chất tâm lý của cô. Nếu cô muốn nhận bộ này thì chúng ta phải chịu đựng chuyện ngứa mắt với nhau trong vòng nửa năm.”
“Thế nên, cô ta thà khơi dậy sự hứng thú của cô, đẩy vai nữ chính còn lại cho cô, tặng cô một tương lai xán lạn còn hơn là để tôi nhận được bộ phim đó.” Nói đến đây, hai mắt Ô Gia Quỳ sáng rực, cô ta chậm rãi lắc đầu: “Giờ tôi lại càng muốn thắng cô ta hơn.”
...…
Lối tư duy rất độc đáo.
Còn suy nghĩ của Long Thất thì hoàn toàn rõ ràng, cô đã có tính toán trong lòng, bèn chấm dứt chủ đề này ở đây, quay trở lại chủ đề ban đầu: “Vậy cô có quen Cát Nhân Ninh không?”
“Thì cháu gái của đạo diễn Thiệu đó.” Nghe ra được ẩn ý khác trong lời của Ô Gia Quỳ, cô ta ăn một múi quýt mà Phương Toàn đã bóc vỏ cho mình, “Diễn xuất cũng tàm tạm.”
Thật ra, tuy cô và Cát Nhân Ninh có “thù riêng” với nhau, nhưng phải thừa nhận rằng diễn xuất của cô ta vượt trội hơn so với các bạn đồng trang lứa. Khi nghe đánh giá của một người thuộc phái thực lực như Ô Gia Quỳ, cô vừa thấy phục lại vừa thấy không phục, thế nên chẳng đáp lời, cũng ăn một múi quýt. Phương Toàn vẫn nhàn nhã nhìn về phía đám người Cát Nhân Ninh, rồi chỉ vào Na Lâm: “Trùng hợp ghê. Cô ta học cùng trường cấp ba với tôi.”
“Thêm một phần gỏi củ sen.” Cận Dịch Khẳng vẫn chưa ăn no, bèn nói với nhân viên phục vụ.
Long Thất không nhai nữa, mà nhìn về phía đó: “Cô nói Na Lâm á?”
“Phải rồi, tôi nhớ cô ta tên là Na Lâm.” Phương Toàn khẳng định, “Hồi trước, cô ta còn làm chân chạy vặt chuyên đi mua trà sữa cho tôi đấy.”
“Cô ta là bạn cùng phòng ký túc xá của tôi.” Long Thất nhấp một ngụm trà, rồi xoay cốc trà nóng trong lòng bàn tay để ủ ấm, “Cô còn biết sai bảo người khác cơ à.”
(Pass chương 128: qingchaoyoubao)
“Ấy, không phải đâu nhé, là người ta cứ thích sán lấy tôi đấy chứ, đâu phải do tôi yêu cầu đâu.”
“Thế cô cũng biết Cát Nhân Ninh à?”
“Cô ta thì tôi không biết, không học cùng trường.”
Ô, hóa ra Cát Nhân Ninh và Na Lâm không học cùng trường cấp ba.
Trông hai người họ gắn bó thế kia, cộng thêm cái vẻ “giữa đường thấy chuyện bất bình quyết chẳng tha” của Na Lâm, cô còn tưởng hai người đó là chị em thân thiết từ hồi cấp ba cơ đấy.
Long Thất tiếp tục uống trà, đáy cốc khẽ cọ vào lòng bàn tay, một lúc sau mới hỏi: “Cô ta có một người bạn trai đi du học bên Úc, sau đó bị cậu ta phản bội, có đúng không?”
Phương Toàn vừa nhai quýt vừa cười, cảm thấy điều đó thật hoang đường: “Chuyện này bị đồn thổi thành thế nào mà lại đi ngược với sự thật thế? Ai nói vậy?”
“?”
“Quả thực là có chuyện phản bội, nhưng không phải là đằng trai, mà là đằng gái.”
Dây thần kinh hóng hớt của Long Thất lập tức lên dây cót: “Ý cô là người phản bội thật ra là Na Lâm?”
“Đúng vậy, cô ta sống phóng túng thế nào ai chẳng biết. Anh chàng kia kể ra cũng thật đáng thương, lần đó cố tình bay về nước thăm cô ta, kết quả là lại bắt quả tang ngay tại nhà cô ta. Sau đó, bợm rượu đến nát cả người.” Phương Toàn lại nhìn về phía đó, “Thế mà cô ta vẫn sống nhởn nhơ.”
Long Thất hít vào một hơi.
Cái cô Na Lâm này càng đào sâu càng thấy thú vị. Cô coi như đã gặp được một nhân vật có thể sánh ngang với Bạch Ngải Đình, thậm chí còn trở thành người đứng đầu trong sổ đen của cô, lại hỏi tiếp: “Cô có nhớ dạo trước trên mạng đồn thổi tôi là kẻ thứ ba không?”
“Có.” Phương Toàn tách đũa, chực chờ gắp một miếng củ sen trong bát của Cận Dịch Khẳng, “Tôi đọc rồi. Vậy thực tế thì cô đã lên giường với tên Ngao gì đó chưa?”
Đôi đũa của Phương Toàn lập tức bị đôi đũa của Cận Dịch Khẳng kẹp chặt, không thể nhúc nhích. Cô ta cuống lên: “Tôi chỉ muốn ăn một miếng củ sen thôi mà.”
“Cô cảm thấy chuyện đó có khả thi không?” Cậu từ tốn nói.
“Không, không khả thi.”
“Lão Bình đã điều tra giúp tôi rồi. ID đầu tiên tung tin về chuyện đó.” Cô hất cằm về phía bên kia, “Chính là tài khoản phụ của Na Lâm.”
Ô Gia Quỳ thờ ơ lắng nghe nãy giờ, lúc này mới bắt đầu cảm thấy hứng thú với cô nàng “đỉnh của chóp” kia, bèn quay đầu lại nhìn cô ta. Phương Toàn còn “ha” một tiếng đầy khoa trương: “Cô ta nói cô là kẻ thứ ba á?”
...…
“Chao ôi, tôi còn tưởng cô ta đã khiêm tốn làm người hơn rồi cơ, hóa ra vẫn nổi loạn như thế à. Đây thật sự là lần đầu tiên tôi gặp được một người có tiêu chuẩn kép như vậy đấy. Tôi còn có chuyện còn chưa kể với cô đâu. Hồi cấp ba, cô ta chỉ toàn chơi với “hoa đã có chủ” thôi. Cô ta thì hay rồi, bây giờ còn có tư cách để nói người khác cơ đấy. Cô ta thật sự nói cô là kẻ thứ ba à? Cô ta không bị điên đấy chứ.”
Sự kinh ngạc của Phương Toàn bộc lộ rõ qua việc lặp từ ngữ. Long Thất đáp: “Cô ta không chỉ có bấy nhiêu đâu.”
Nói đoạn, cô lấy gói bao cao su từ trong túi ra, ném lên mặt bàn. Ô Gia Quỳ và Phương Toàn đều trố mắt nhìn. Long Thất chỉ vào Cận Dịch Khẳng: “Nhân lúc tôi vắng mặt, mò lên xe của anh ấy, rồi đưa cho anh ấy cái này.”
Cận Dịch Khẳng quay đầu nói với ông chủ: “Cho thêm một suất cơm chiên trứng.”
Ô Gia Quỳ và Phương Toàn nhìn “vật chứng” trên bàn.
Phương Toàn vẫn đang há hốc mồm, lông mày nhướng cao. Ô Gia Quỳ không ngạc nhiên cho lắm, chỉ hơi nhếch khóe miệng cười giễu cợt, sau đó nhìn Cận Dịch Khẳng, nói: “Nếu anh dám cho loại mặt hàng này một chút xíu cơ hội thì hôm nay tôi sẽ xuống tay với anh ngay, cũng rửa nỗi nhục không “cua” được anh năm đó luôn.”
Cậu bật cười.
Nhưng người ngồi trên chiếc ghế sô pha này lại như “nổi bão”. Cận Dịch Khẳng dùng đũa gắp lạc, vừa ăn vừa lắc đầu.
“Anh đắc ý lắm có phải không?” Long Thất nghiêng đầu hỏi.
“Đâu có.” Cậu đáp một cách tỉnh bơ, rồi lại cúi đầu ăn mì.
Mà thứ hay ho còn ở phía sau. Long Thất lấy đoạn video đã cất kỹ ra, đặt lên bàn. Cô vừa mở ra, Ô Gia Quỳ và Phương Toàn đều chăm chú nhìn, đúng lúc Ngô Nhĩ trở lại sau khi làm xong thủ tục nhận phòng. Có lẽ bị choáng ngợp bởi bầu không khí căng thẳng nơi đây, cô ấy hỏi: “Sao trên đầu mấy cô, người nào người nấy cũng như đang bốc hoả thế?”
“Đây là chuyện giữa con gái.” Cận Dịch Khẳng nói.
Trong video, khi cậu nói đến câu “tôi từng tiếp xúc với loại con gái như cô”, Long Thất mới muộn màng phản ứng lại, đập một phát vào vai Cận Dịch Khẳng khiến cậu làm đổ thìa cơm vừa mới xúc: “Anh còn tiếp xúc với đứa con gái nào như thế này nữa?”
Cậu chống khuỷu tay lên đầu gối, quay sang nhìn cô.
Mà Phương Toàn quả là đồng đội ngu như heo, phản ứng đầu tiên lại là quay sang nhìn Ô Gia Quỳ. Ô Gia Quỳ liền sa sẩm mặt mày: “Tôi thuộc hàng cao cấp nhé.”
“Tôi tin bà mà, Quỳ Quỳ.”
“Thế quay cái đầu sang bên kia.”
“Ờ.”
Long Thất vẫn nhìn Cận Dịch Khẳng.
Cậu nói: “Nhiều lắm.”
“Anh kể ra xem nào.”
“Hay là em cứ đoán thử đi, anh kiểm tra năng lực quan sát của em xem sao.”
Sau đó, cậu lại bị Long Thất đập cho một phát. Cận Dịch Khẳng cười rất xấu xa, trêu chọc cô một lúc rồi mới nói: “Sức hấp dẫn của chồng em không kém gì em đâu. Nhưng chồng em đẳng cấp, chỉ yêu có mình em thôi.”
“Có giỏi thì anh kể ra đi.”
Cậu buông đũa xuống, thong thả nói: “Năm lớp 12, có một giáo viên thực tập dạy mỹ thuật họ Tưởng, eo thon chân dài, đến nửa số giáo viên nam trong trường đều theo đuổi cô ta. Thầy Trịnh dạy môn Toán và thầy Đoàn dạy môn thể dục còn đấu tửu lượng một trận vì cô ta, nhưng chưa đầy ba tháng, cô ta đã từ chức. Em có nhớ không?”
...…
Long Thất gật đầu.
“Nhớ chứ, cô giáo đó rất xinh đẹp.”
“Tuần nào cô ta cũng gửi tin nhắn cho anh, sự quan tâm vượt quá phạm vi tình thầy trò, hở chút là lại gọi anh đến phòng mỹ thuật để chuyển tượng thạch cao, máy tính thì cứ dăm ba bữa lại hỏng. Có lần anh đang sửa máy tính cho cô ta, cô ta còn dán sát vào lưng anh ngủ. Cô ta từ chức là bởi vì anh cố tình thân mật với em ở phòng mỹ thuật, cho nên cô ta mới vỡ mộng, không chấp nhận nổi hiện thực đó.”
Long Thất nghe mà cái cổ căng cứng.
“Còn có dạo em đi chụp ảnh bìa, quen với mấy người trong ban tạp chí. Có một vị trưởng phòng hành chính họ Cam rất nhiệt tình với em. Em còn nhớ chứ?” Cậu tiếp tục nói.
Cô im lặng một lúc lâu.
“Bà chị đó cũng ve vãn anh à?”
“Ý đồ của chị ta lộ liễu đến cái độ chỉ sợ có mỗi mình em là không nhận ra thôi. Chị ta nói là muốn giúp đỡ em, nhưng lại hỏi xin số điện thoại của anh. Chỉ quét mỗi cái mã QR thôi mà chị ta còn sờ tay anh đến tận ba lần. Kể từ ngày kết bạn, suốt một tuần liền chị ta ngày nào cũng đăng ảnh tự sướng, nhưng lại chặn không cho em thấy. Chị ta kể với anh đủ chuyện lông gà vỏ tỏi, còn bắt anh gọi chị ta bằng chị. Nếu chị ta không phải là mối quan hệ của em thì anh đã chẳng thèm tiếp chuyện quá hai câu rồi.”
“Anh cũng được các chị gái thương yêu phết nhỉ.” Long Thất nói.
“Người đồng trang lứa còn nhiều nữa, em có muốn nghe tiếp không? Chồng em có thể kể ba ngày ba đêm đấy.”
“Không thèm.”
Vậy là kết thúc. Cậu lại cầm thìa lên, cúi đầu ăn cơm chiên.
“Mới có cấp ba mà hai người đã chơi lớn vậy cơ à.” Phương Toàn nói.
“Eo thon chân dài.” Ô Gia Quỳ lặp lại những từ mà Cận Dịch Khẳng vừa sử dùng để miêu tả cô giáo, “Anh từng ôm eo cô giáo rồi à?”
“Tôi có mắt.” Cậu ngước mắt lên, hất đầu về phía Long Thất, “Số đo ba vòng của cô ấy tôi biết hết đấy, cô có tin không?”
“Vậy ôm eo của em hay ôm eo của cô ta sướng hơn?” Long Thất hỏi.
“Nói rồi, anh không ôm cô ta.”
“Eo của Quỳ Quỳ cũng rất thon nhé.” Phương Toàn nói xen vào.
“Anh từng ôm cô ấy rồi nhỉ?” Long Thất lại hỏi.
“Tôi và bạn trai cô còn hôn nhau rồi cơ mà. Kể ra thì cũng kích thích thật đấy.” Ô Gia Quỳ nói.
“Đều là chuyện xưa rồi.” Cậu đáp.
“Hai người từng hôn nhau mấy lần?” Long Thất hỏi Ô Gia Quỳ.
“Chỉ có một lần.” Cận Dịch Khẳng đáp rất nhanh.
“Trời ạ.” Ô Gia Quỳ thốt lên, “Thế mấy lần uống say đều không tính à?”
Cận Dịch Khẳng chỉ vào cô ta một cái, không muốn tiếp tục trò đùa này của cô ta.
Phương Toàn vỗ đầu gối, nói: “Cái gì? Anh ta từng uống say ở chỗ cậu rồi á?”
“Tối nay chúng ta đi uống một chầu đi.” Ngô Nhĩ hào hứng đề nghị.
Chủ đề này cứ thế tiếp diễn. Sau ba vòng hỏi gì đáp nấy, Cận Dịch Khẳng coi như đã nhận ra đây là cái xóm chợ. Cậu buông đũa xuống, khẽ xoa mặt, mệt mỏi nói: “Tôi có cảm giác như đang nói chuyện với năm trăm cái miệng vậy.”
...…
Lúc đó, nhóm của Ngũ Y San đã hội họp xong.
Ngũ Y San cầm kịch bản đi tới. Chỗ của Long Thất ngồi vừa khéo có thể nhìn thấy cô ta. Cô ta đưa tay ra hiệu, hỏi cô “có rảnh không”, rồi chỉ ra ngoài cửa, ý bảo sắp đến giờ đi quay rồi.
Phía bên đó, Cát Nhân Ninh và Na Lâm cũng lục tục đứng lên. Na Lâm nhìn về phía này, có lẽ đã nhận ra Phương Toàn là bạn học cũ, nên hiếm khi nào trông thấy cô ta xoa cánh tay một cách chột dạ như thế, sau đó liền đi thẳng ra ngoài.
“Phim của bọn cô có đáng xem không?” Ô Gia Quỳ đỡ trán, chẳng buồn nhìn đám người kia, chỉ cúi đầu vuốt ve chú chó Yorkshire của mình, nói: “Đúng lúc tôi đang rảnh rỗi.”
- -----oOo------